Trong căng phòng họp rộng lớn nhưng chỉ được chiếu sáng bằng thứ ánh sáng mờ nhạt của màn hình máy chiếu to rộng lắp sát vào bức tường phía sau…
Nụ cười rạng rỡ của một cô gái hiện lên trong bóng tối , đôi mắt cô mở to tròn xoe có chút gì đó trẻ con, mái tóc dài đen thẫm của cô được buộc gọn lại phía sau bằng một sợi dun nhỏ màu xanh, trên hai bầu má trắng nõn của cô có vài sợi tóc bị bết lại vì mồ hôi có vẻ như trước đó cô đã hoạt động nhiều lắm, nhưng nụ cười của cô vẫn không có một chút gì là mệt mỏi.
Bức ảnh dừng lại thật lâu trên màn hình rồi sau đó lại được chuyển đổi bằng những bức ảnh khác, điều kì lạ là trong mỗi bức ảnh đều có sự xuất hiện của cô gái, vẫn nụ cười đó nhưng trong nhiều cảnh khác nhau: lúc thì cô đang chơi với các bạn của mình ở trường, lúc thì cô đứng bên cạnh cửa sổ phòng kí túc xá ở trường và nhìn ra một hướng nào đó., lúc lại thấy cô chạy nhảy trên một bãi biễn xanh và cát trắng mịn .
Rất nhiều bức ảnh cứ dần hiện ra trên màn hình máy chiếu nhưng không hiểu sao mỗi bức ảnh hiện ra đều dừng lại một lúc rất lâu rồi mới được chuyển sang bức khác…
Bức ảnh tiếp đó dừng lại trên màn hình rất lâu ,lâu hơn những bức ảnh trước đó. Trong ảnh cũng cô gái đó nhưng bây giờ không phải cô đang chơi với bạn bè , cũng không phải cô đang ở một mình mà trong bức ảnh đó cô đang ngồi sau chiếc xe máy của một chàng trai, có vẻ như chàng trai đó nói gì đó làm cho nụ cười của cô gái càng rạng rỡ hơn…rồi màn hình máy chiếu vụt tắt…Soẹt một cái,cả căn phòng đã tối nay lại càng tối hơn, nó như hoà vào khoảng không đen thẵm của vụ trụ, không có một chút ánh sáng.
Rất lâu sâu đó thứ ánh sáng vàng nhạt bên ngoài dần xâm chiếm cả căn phòng khi chiếc rèm cửa được kéo mạnh ra về hai phía. Xuyên qua lớp cửa kính ta có thể nhìn thấy cảnh ban đêm của thành phố, hàng loạt màu sắc khác nhau của những chiếc bóng đèn tạo nên cho người nhìn cái cảm giác như dưới chân mình là cả một vũ trụ đầy ắp các vì sao. Những con đường lớn nhỏ được chiếu sáng nhờ dãy đèn đường , xe cộ đi lại tấp nập không khác gì ban ngày làm nên cuộc sồng thứ hai của thành phố…
Anh khẽ dựa người vào lớp kính lạnh lẽo phía sau lưng, khuôn mặt của anh ngược với chiều ánh sáng nên người ta khó có thể đoán được ánh đang nghĩ gì. Anh đứng bất động rất lâu sau đó anh mới khẽ cựa người một chút, rồi màn hình máy chiếu lại được bật sáng lên…trên màn hình vẫn bức ảnh đó, bức ảnh cô gái đang tươi cười ngồi sau xe của một chàng trai.
Nhờ thứ ánh sáng nhàn nhạt của máy chiếu ta có thể thấy được cái nhíu mày giữa trán của anh lúc màn hình mới được bật sáng, anh nhìn vào bức ảnh thật lâu , thật lâu sau đó anh mới đưa điều khiển tắt đi rồi quay người nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt anh đâm xuyên qua lớp cửa kính rồi lại xuyên qua cái khoản không nào đó vô định. Chiếc bóng của anh đổ nghiên xuống sàn nhà tạo cho người ta cái cảm giác khó hiểu và không giám tới gần. Dường như anh đang ở một thế giới nào đó mà chỉ mình anh mới biết được. Bàn tay anh lúc này đang cầm hộp thuốc lá trong tay, khiến nó trở nên méo mó.
“Cốc..cốc…cooc…”_Tiếng gõ cửa một cách chậm rãi và nhẹ nhàng bên ngoài vọng đến đưa anh về thế giới thực tại của mình.
Không đợi người bên ngoài kịp cất lên tiếng gọi. Anh nhắm mắt thở nhẹ rồi nói nhỏ nhưng rất rõ:
-Vào đi!_anh vẫn đứng quay lưng đưa mắt nhìn ra bên ngoài như vẻ như đã biết trước người đi vào là ai.
-Vâng_Tiếng người đó đáp khẽ rồi tiếng vặn chốt cửa nhẹ nhàng và hoàn mĩ đến nỗi không gây ra một tiếng động.
-Mọi chuyện sao rồi?_Anh không quay người nhìn người vừa bướt vào mà cất tiếng hỏi. Giọng nói nhỏ nhưng rất có uy.
-Những chuyện khác đều đã được giải quyết ổn thoả. Nhưng còn một chuyện có đôi chút khó khăn…_Cô gái suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói.
-đôi chút khó khăn…?_anh quay người lại đôi mắt có vẻ hơi ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt mình. Sau đó anh bước tới kéo một chiếc ghế gần đó và ngồi xuống để nghe cô gái nói tiếp.
-Vâng!Chuyện này liên quan đến tổng giám đốc của I’._Cô gái có vẻ cũng hơi mất tự nhiên trả lời lại sự ngạc nhiên của sếp mình. Từ trước đến giờ không có chuyện gì mà cô không làm được, đặc biệt là đối với những đối tác làm ăn là đàn ông, vì cô luôn được mệnh danh là “khóa quỷ”, nhưng lần này thì có vẻ người đối tác được I’ cử tới tối nay thì quả thật làm cô “thân bại danh liệt”. Thật đáng hận vì bây giờ cô mới thấm thía câu nói “Mình cao tay nhưng có người khác còn cao tay hơn mình”…
-Cô thất bại!_Anh mỉm cười nhìn cô thư kí tài mạo song toàn của mình…Giọng nói bình thản nhưng vẫn không giấu đi cái vẻ ngạc nhiên và có chút mỉa trong câu nói.
-Vâng!_cô gái mỉm cười lại với sếp của mình rồi gật đầu trả lời. Ánh mắt đẹp của cô nhếch lên vẻ kiêu kì như muốn đối lại cái vẻ mỉa mai của xếp. :Vậy thì sao. Con người mà ai chẳng có lúc thất bại.
-thôi! Đừng chơi trò chọi mắt nữa!_anh mỉm cười nhìn Thu, cô thư kí riêng của mình đồng thời cũng là người bạn thời đại học.
-Vâng! Vậy nói vào vấn đề chính 1_Thu quýt anh bạn đồng thời là sếp của mình một cái dài rồi lấy lại vẻ nghiêm nghị và nói.
-Tôi nay tôi đã đi gặp người đối tác được công ti I’ chỉ định đến. đó là một người đàn ông…_nói tới đây cô lại bắt gặp cái điệu cười mỉa của xếp.
-Lần này tôi không làm tốt nhiệm vụ nên đã không thuyết phục được anh ta… nhưng khi biết tên tổng giám đốc là Trương Hoàng Phi của tập đoàn W, thì anh ta bảo lần này chỉ cần sếp tới gặp và đàm phán với anh ta thì hợp đồng này xem như chính thức được thông qua. Tôi đã cố gắng nói với anh ta đây là một hợp đồng quan trọng và thiệt hạy gây ra cũng không phải là nhỏ, vì vậy nếu có chuyện đó xảy ra thì người chịu trách nhiệm là anh ta nhưng anh ta không nghe. Tôi cũng đã nói rằng chuyện này là nhiệm vụ của tôi thông thường nhưng anh ta nhất quyết nói là muốn được chính thức làm việc với người tài năng như sếp._Cô nhanh nhẹn truyền đạt lại rõ ràng những gì mà bên đối tác “khó’” đưa ra.
Sau một lúc nghe những lời mà cô thư kí bức xúc của mình truyền đạt lại thì anh mới cất tiếng :
-Có vẻ như người đàm phán lần này không phải là một nhân viên thông thường để có thể xem chuyện thiệt hại như một trò chơi. …Vậy thì cô hãy sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với anh ta vào ngày mai. Huỷ mọi cuộc hẹn tối mai.
-Như vậy có được không! Phi nhất quyết lần này cậu định ra mặt hả?_cô thư kí bức xúc , đôi mắt có vẻ ngạc nhiên nhìn sếp của mình. Cất tiếng hỏi như một người bạn.
-Chẳng phải đây là một hợp đồng lớn ak. Dù sao người ta cũng muốn tiếp đãi mình. Không nên trốn tránh. Lần này tôi cũng muốn biết xem người nào có thể làm cô thư kí “khoá quỷ” của tôi gặp người như thế nào mà đến nổi thân bại danh liệt…_Phi nháy mắt nhìn cô thư kí của mình. Xong đứng dậy đi về phía máy tính , mặc cho cô gái đang xanh mặt đứng phía sau.
-dừng có nói với tôi là cậu lại đến đây để xem ảnh của cô gái ấy nữa nhé!_Thu có vẻ bức xúc nhưng khi trong thấy anh đi đến chỗ đặt chiếc máy tính xách tay thì cô mới thốt lên. Quả thật cô không biết cô gái đó là ai , chứ cô mà biết thì thể nào cô cũng phải làm ra ngô ra khoai.(Chặc chặc…ss này hung hăng nhỉ?)
-Không có chuyện gì nữa thì cậu về trước đi. Tớ phải ghé chỗ này, không đưa cậu về nhà được._Phi lảng đi nhìn vào đồng hồ rồi xách chiếc cặp da và với chiếc áo vét bên cạnh rồi bước ra ngoài để lại ánh mắt khó hiểu của Thu. Cái dáng cao gầy nhưng rất chuẩn của anh biến mất trong dãy hành lang dài vắng người.
************
Chiếc BMW đen sang trọng tiến vào con hẻm nhỏ tối đen rồi dừng lại dưới một cây đèn đường nhỏ yếu ớt phát sáng. Người ngồi trong xe không có động tĩnh gì, cánh cửa xe vẫn chưa được mở ra.
.
.
.
Nếu quan sát kĩ chiếc xe sang trọng đó thì người ta có thể thấy được sau lớp cửa kính màu đen là đốm lửa nhỏ, rất nhỏ…
Anh ngồi trong xe, trên hai ngón tay giữa của anh kẹp một điếu thuốc sắp tàn gần hết nhưng anh vẫn không buồn rảy nó đi, anh bất động… Dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó. Thứ ánh sáng vàng nhạt đâm xuyên qua lớp cửa kính dày rồi động lại ở từng đường nét trên khuôn mặt anh. Làng khói thuốc không có chỗ thoát ra nên bám víu lấy sống mũi cao cao đầy nam tính của anh, môi anh nhếch lên tạo nên một đường cong tuyệt mĩ rồi cứ cứng lại, Ánh mắt anh nhìn vô định ra bên ngoài xe nhưng có lẽ anh đang tự đấu tranh với ham muốn của mình để không phải nhìn về phía cánh cửa sổ đang bật mở có rèm cửa màu trắng sữa. Nơi mà anh biết ở đó đang có một thứ mà anh ao ước bao năm qua…
Đưa điếu thuốc lên miệng rít dài một hơi đến tận đầu điếu làm cho da ở giữa hai đầu ngón tay đỏ cả lên, anh chỉ nhìn hai ngón tay của mình rồi mỉm cười mỉa, hai mắt nhắm hờ lại. Cuối cùng thì anh vẫn không thể nào tìm cho mình một lí do để bước vào căn phòng đó lần thứ hai.
Tại sao khi trở về anh luôn thấy giận và trách móc cô nhưng lại không thể hận cô. Suốt bao nhiêu năm đã có nhiều lí do để đáng hận cô, hận bởi vì cô yêu người con trai khác, hận bởi cô không giữ lời hứa, hận…Nhưng dù liệt kê ra cả tá lí do thì anh vẫn không thể hận cô. Phải chăn khi đã yêu một người nào đó thì ta không thể hận người đó. Vậy thì tại sao người ta lại nói : “Càng yêu nhiều lại càng hận nhiêu”…Anh buồn bã nhẽo miệng cười thêm một lần nữa rồi bất chợt giật mình khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào.
-Tại sao anh không vào nhà mà đứng ở đây ?_Giọng nói ngọt ngào mang chút lo lắng và trách móc cất lên ở bên kia đường.
Anh cừng đờ lại, điếu thuốc trên tay rơi xuống nền thảm xe vùng vẩy cháy một lổ nhỏ nơi thảm rồi yếu ớt tắt đi, làn khói mờ bay lên…Anh đưa mắt sáng nhìn ra cửa kính xe…Cô gái đứng đó, trên người là chiếc áo len mỏng, trên tay nắm một bịt nilong, dù trời có tối thế nào thìu qua giọng nói anh vẫn có thể đoán là người đó. Chính là cô, Trần Phương Di.
Đôi vai anh khẽ run lên, đồng tử mắt giật giật “Cô đã nhìn thấy mình ư?”… Anh cứ ngỡ như vậy cho đến khi anh trông thấy một bóng người cao to bình thãn đi về phía cô, tiếng bước chân như rất gấp, như lại không.
Anh khẽ nhăn mặt lại. Người con trai ấy, khuôn mặt và dáng người đó anh không thể không nhận ra.
Hai tay anh bám chặt vào tay lái, trán nhăn lại, mắt đỏ lên nhìn người con trai đó đi về phía cô và ôm cô vào lòng. Tim anh ngừng đập…
Tiếng cô gái giật mình nhưng dịu dàng cất lên:
-Sao vậy anh? Ngoan buông em ra nào? Ở đây không tiện lắm. Lên nhà nhé?
Người con trai đó vẫn ôm lấy cô, vẫn không trả lời câu hỏi của cô.
-Có chuyện gì sao anh?_Cô gái ngước đầu lên lo lắng hỏi chàng trai.
-…_Chàng trai đó vẫn không trả lời và vẫn không buông cô ra.
-Lên nhà nói chuyện anh nhé? Em cho anh xem ảnh chụp chúng mình em mới lấy về! Đẹp lắm, ak còn cả thiệp nữa…_Cô gái nói giọng vui vẻ, khoe những thứ mà mình đang có.
-…_Chàng trai vẫn tiếp tục không nói gì.
Hai bàn tay của anh nắm chặt lấy tay lái, gân xanh nổi lên trông rất đáng sợ, mặt khẽ đanh lại.
-Còn nửa tháng nữa anh nhỉ? Có chuyện gì? sao anh không nói gì cả._Bây giờ thì Di hết chịu nổi tách người Long ra xa rồi nhìn vào mắt anh với vẻ lo lắng. Mắt anh hôm nay rất lạ, chỉ một màu đen khó hiểu, lạnh lẽo, cô đơn… “Đã có chuyện gì xảy ra?”
-…_Long vẫn im lặng tránh ánh mắt của cô.
-…Anh ? sao vậy?_Cô lo lắng nhìn Long, tay còn lại đưa lên vuốt má của Long vẻ lo lắng.
-Anh không sao? Chỉ nhớ em thôi!_Long gắng nở nụ cười gượng. Đưa tay lên vuốt tóc cô.
-Thật chứ?
-Em đi đâu về mà chỉ khoác mỗi cái áo mỏng này vậy?_Long tránh trả lời câu hỏi của cô, và chuyển sang câu hỏi đầy vẻ quan tâm.
-À! Em mới đi siêu thị về! Mua ít đồ cho Mi(Con mèo mà cô nuôi)_(*^^) Cô đưa túi đồ lên lắc lắc.
-Nhưng lần sau thì phải mặc áo dày vào? Lỡ cảm lạnh thì sao?_Long trách cô, lo lắng.
-Thì có anh rồi ! Không lo gì cả!! hihi_Cô ôm lấy thắt lưng anh. Đúng vậy, quyết định của cô, sau này cô sẽ sống với một người yêu thương cô hết mực và tốt như Long sao cô lại không vui được chứ.
-Lỡ như không có anh thì sao?_Long ngập ngừng nói với cô, giọng lạc đi hẳng.
-Sao lại không có anh được. Nửa tháng nửa là anh không chạy đi đâu được nữa mà? Hihi_Cô rúc đầu vào ngực Long. Vui vẻ nói.
-Cô nhóc này? Vẫn là nhóc con như ngày nào!_Long lắc đầu cười buồn. Quả thật cô không hiểu anh muốn nói gì hay thật sự cô vẫn không hiểu. Anh không biết. Nhưng thật sự khi nhìn thấy cô như vậy anh vừa thấy vui vừa thấy đau lòng.
Anh cừng đờ người lại. tại sao trong lúc này anh không thể chạy tới và giật lấy cô, có thể mãi mãi anh không giật lại cô được nữa… Khoé môi anh run run. Hai mắt nhắm chặt lại để kìm chết cơn đau nơi sau thẳm nhất…
“Cóc..cóc…”_tiếng người bên ngoài gõ cửa xe vang lên.
Anh mờ mắt nhìn ra bên ngoài. Thì ra Long đứng bên cạnh xe anh lúc nào, còn cô thì không thấy đâu cả.
“Cất”_Anh mở chốt cửa xe ra và bước ra bên ngoài. Đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng dựa người vào thành xe và đưa mắt nhìn về phía cửa sổ rèm sữa có ánh đèn.
Anh bước tới đứng song song với Long.
-Cô ấy lên nhà được một lúc rồi!_Long cất tiếng nói không nhìn anh.
-Anh biết tôi ở đây từ trước?!_Một câu hỏi nhưng cũng không hẳn.
-Đúng!_Long gật đầu vẫn không nhìn anh.
-Nếu anh không mang lại hạnh phúc cho cô ấy! thì anh đừng trách tôi!_Anh cất tiếng nói với Long. Uy hϊếp. Bây giờ thì anh mới hiểu ra cái cảm giác đem tình yêu của mình trao lại cho người khác là như thế nào… Nó đau, nhưng lại có cảm giác khác lạ đó là xù lông lên…(??? Có nghĩ là gì????)
-Cậu định bỏ cuộc?_Long trợn mắt quay sang nhìn anh vẻ không hài lòng.
-Tại sao không? Nếu cô ấy hạnh phúc!_Anh đưa mắt ra nhìn về phía của sổ, nơi mà anh đã từng trong thấy nụ cười đó. Nụ cười hạnh phúc đến nỗi làm tim anh vỡ ra từng mảnh một.
-Cô ấy hạnh phúc?_Long trợn mắt nhìn người con trai bên cạnh. Do người con trai bên cạnh không bao giờ hiểu cô hay chính anh là người hiểu cô quá rõ. Rõ đến mức từng thớ thịt của cô anh đều biết rõ. Anh lắc đầu ngao ngán.
-Vậy anh không làm cô ấy hạnh phúc_Anh trừng mắt đe doạ nhìn Long. Câu nói của anh ta muốn ám chỉ điều gì.
-Không phải? nhưng có thể cô ấy không hạnh phúc cũng là vì tôi!_Long lắc đầu. Anh mắt anh trở nên buồn bã.
-…_Anh nhìn Long. Nhìn người con trai đã chiến thắng trong vụ cá cược năm đó. Cái năm mà anh đã nhảy xuống biển. Tại sao có được điều anh ta mong muốn mà ánh mắt anh ta lại thay đổi như vậy, rất khác với cái ngày cách đây nửa tháng, ngày đầu tiên anh về nước.
-Cậu đã thắng!_Long nói nhỏ rồi lất qua người anh bước về con đường tôi phía trước.
Anh đứng im bất động. Một lúc sau mới nói với theo hỏi Long.
-Vậy có nghĩa là gì?
-Hỏi cô ấy!_Long chỉ nói vọng về một câu rồi cái dáng cao cao của anh bị bóng tối ăn dần đến khi biến mất.
Anh muốn biết chuyện này có nghĩa là gì. Có phải có một bí mật nào đó mà anh không biết.