Chàng đứng dưới trông lên cửa sổ của căn phòng trên tầng 3 khu dân cư mới. Hàng long mày chàng khẽ nhăn lại, điếu thuốc bị kẹp vào hai ngón tay đã tàn gần hết đôi phần nhưng người hút lười nhác hất đi. Đôi mắt chàng đen thăm thẳm như không có đáy vì vậy chẳng ai biết chàng nghĩ gì. Chỉ khi khóe môi chàng hơi giật giật khi nhìn thấy đôi trai gái cười nói ôm nhau nơi cửa sổ thì người ta mới biết chàng đang run khẽ…
Ánh đèn màu vàng mờ mờ hắt lên khuôn mặt của chàng trai toát ra cái vẻ mệt mỏi. Dường như chàng đã đứng ở đây rất lâu…Rất lâu…
Cô gái nở nụ cười tươi nhìn chàng trai đối diện…Qua ánh sáng của căng phòng rọi ra thì trong hai người họ rất hạnh phúc. Họ hạnh phúc đến nổi làm hàng long mày chàng trai đứng dưới nãy giờ khẽ nhăn bây giờ chuyển thành nhăn díu lại đến độ khó coi. Điếu thuốc trên tay chàng rơi xuống khi chàng trai ôm vai cô gái âu yếm đi vào bên trong khuất bóng sau lớp rèm cửa…Chàng đứng lặng đưa mắt nhìn lên cửa căn phòng hồi lâu một cách bất động, sau đó cho tay vào túi quần rút ra chiếc điện thoại và bấm một số khá quen thuộc được gọi nhiều nhất trong danh bạ từ khi chàng về nước.
Trên màng hình điện thoại hiện lên cái tên to oành… “SON”…
-Gặp cậu ở Kaben…_Nói xong không để người kia trả lời. Chàng tắt nguồn rồi cho điện thoại lại vào túi quần và vắt chiếc áo vét đen trên vai, bước đi khuất vào bóng tối…
*************
Cô gái trợn tròn mắt nhìn vào cái tên hiện trên màng hình điện thoại vừa ngắt lịm trong mấy giây…
-Thằng nhóc này.! _Cô lật đật bò ra khỏi lớp chăn bông ấm áp mà hai hàng long mày khẽ díu lại, miệng lẩm bẩm…
“TRời lạnh thế này mà quấy rối như vậy thì thật quá đáng! Chết tiệt…”…Vừa sỏ mình vào chiếc quần jean vừa lấy từ trên giá cô vừa **** thề một câu…
************
-Thằng nhóc này! Ngồi ở đâu mới được chứ. Ngay cả máy cùng tắt luôn…_Cô bước vội vào quán bar phía dưới của một quán café có tên Kaben…Ném chiếc áo khoác và chiếc mũ len cho anh chàng nhân viên quen biết ở quán cô vừa đưa mắt trông vào mấy dãy ghế vừa bấm số gọi cho “kẻ phá rối”…
“Số điện thoại quý khách…”_Lại cái tạp âm cũ kĩ ấy cất lên...
-Chết tiệt!_Cô tức giận dập máy rôi quay sang nhìn người nhân viên đang mỉm cười với mình.
-Biết anh Phi đang ngồi ở đâu không?_Cô ghé sát tai cậu nhân viên nói tránh đi tiếng nhạc ầm ĩ.
-Tôi thấy anh ấy ngồi trong phòng K9, định vào chào hỏi nhưng anh ấy đuổi ra không cho ai vào cả…_Cậu nhân viên gật đầu rồi cũng ghé vào tai cô mà hét toáng lên…
-K9 hả?_Son hét lên hỏi lại.
-Vâng!_Cậu nhân viên mỉm cười gật đầu rồi cúi đầu chào khi cô gật đầu vs cậu rồi bước nhanh đi hướng về phía dãy phòng…
…
…
…
“Cách”
-Tôi đã bảo không được ai vào rồi mà?_Anh hét lên. Đưa li rựơu lên miệng hớp một ngụm to như uống nước rồi đưa mắt nhìn trừng cái người vừa đẩy cửa bước vào.
Người vừa bước vảo sững lại một chút rồi thụt chân lại một bước và cất tiếng:
-Vậy tôi về!_Giọng hơi châm chọc.
-Vào đây đi!_Anh đặt li rượu trên tay xuống. Đưa tay với lấy chiếc li mới bên cạnh và đổ đầy cái chất đỏ đỏ trong vào li…
Cô gái bước và ném chiếc túi xách xuống ghế và nhìn anh bạn của mình đang đưa li rượu lên uống như uống nước lã.
-Có chuyện gì à?_Cô lắc đầu với tay lấy li rượu anh bạn vừa đặt trước mặt mình. Hớp một ngụm nhỏ rồi hỏi.
-Không có gì!_Tay anh khựng lại một chút rồi lại uống một hơi hết li rượu vừa rót đầy.
-Cậu vẫn giống cái tối của 8 năm trước…Vẫn cái thói xem rượu như nước lã._Cô thờ ơ buông cho anh một câu.
-…_Anh không nói gì chỉ uống…Ưm 8 năm trước anh cũng xem rượu như nước lã đấy. Nhưng lúc đó anh đau vì sự bất hạnh của anh và người ấy. Còn bây giờ anh đau vì nụ cười của cô, nụ cười hạnh phúc…Có lẽ tám năm qua, không có anh thì cô vẫn sống vui vẻ…Còn anh thì sao, tại sao lúc nào cũng chìm đắm trong cái nỗi đau quá lớn như vậy…Phải chăng anh nên chấp nhận sự thật :Anh và cô là “CHị em” , hai từ ấy chỉ nghĩ đến thôi là anh chỉ muốn ghê tởm, phải chăng cô đã chấp nhận và lãng quên đi tình yêu mà anh đã dành cho cô…Chẳng phải anh đã bảo với cô…Anh sẽ về sao…Nhưng anh về rồi thì để làm gì…Chỉ tiếc là thời gian anh có thể lấy lại cân bằng quá lâu và thời gian cô quên anh thì quá nhanh, nhanh đến nổi, anh nghĩ tình yêu của mình trước đó không đủ để níu kéo cô…
-Cậu có nghĩ hai người nên nói chuyện với nhau không?_Son giật lấy li rượu trên tay anh ra. Đưa mắt nhìn anh nghiêm túc hỏi.
-Không có gì để nói cả!_Anh lắc đầu , nhìn chiếc li bị Son lấy đi mà không thèm dành lại. Đưa tay với chiếc li khác rót một li rượu đầy rồi anh đưa lên môi đánh ực một hớp hết cạn.
-Tôi nghĩ cậu có cái để nói với cô ấy!_Son nghiêm nghj nhìn anh bạn vẻ không hài lòng. Chiếc áo sơ mi trắng nhăm nhúm với chiếc cavat được kéo lỏng ra nhìn nhếch nhác…
-Quá lâu cho tất cả! Bây giờ nói ra cũng không được gì cả!_Anh lại tiếp tục uống hết li vừa mới rót ra.
-Đủ rồi đấy! Tôi không phải là cái bao rác để cậu vất những thứ ngu ngốc của cậu vào đâu!_Son tức giận đứng dậy. Nắm lấy chiếc túi xách bên cạnh định bước đi.
-Vừa rồi tôi đến nhà cô ấy…Tôi đứng rất lâu…Rất lâu…rồi trông thấy nụ cười của cô ấy, vẫn như hôm nào …nhưng nó không dành cho tôi…Không còn là của tôi và tôi biết không bao giờ nó có thể là của tôi thêm một lần nữa. Dường như tôi đã đánh mất nó vào cái ngày của 8 năm trước…_Anh nói một hơi dài, cái giọng khàn đặc lại, mỗi từ nói ra dường như rất khó thoát ra khỏi cô hộng làm mắt anh cay sè…khó thở…và đau ở tim…Anh không biết cô gái bên cạnh đã đi chưa nhưng anh vẫn nói, có thể nói một mình cũng chẳng sao. Vì đây là cái đã đè nén anh suốt mấy tiếng vừa rồi…Nó nặng trĩu và khó thở…
-Cậu…_Son lắp bắp trước cái vẻ yếu đuối của cậu bạn. Vẫn giống cái đêm của tám năm trước …Cái đêm mà cô lần đầu tiên chứng kiến cái vẻ yếu đuối của thằng bạn nối khố. Cái vẻ yêu đuối khó gặp được khi những người như cô và như cậu ấy luôn dấu kính trong lòng, chỉ bọc lộ ra khi nó thật sự đau…
-Khi nhìn nụ cười của cô ấy hạnh phúc bên một người khác trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt lại…Đến nổi chỉ muốn bay lên đó và lôi cô ấy ra khỏi vòng tay anh ta…Nhưng tôi không thể. Tôi không có tư cách gi cả…Lấy tư cách gì đây… Em trai”…hahaa…Thật đáng buồn cười…_Anh cười lớn như một người điên rồi lại uống cạn li thứ n+1 lần…
-…_Im lặng.
-…Tám năm trước tôi đã bảo với cô ấy hãy luôn nhớ rằng tôi yêu cô ấy. Nhưng...dường như điều đó bây giờ chỉ mình tôi là nhớ đến. Tôi quả là một thằng ngốc…
-Nhưng cậu và cô ấy là chị em…_Son nhìn bạn. Trong đáy mắt chứa đựng vẻ đau buồn. Nói với giọng bất lực…
-Tôi cóc cần cái gọi là chị em đó…Tại sao lại để tâm đến mấy thứ như vậy chứ. Tôi yêu cô ấy thế là đủ. Vậy tại sao cô ấy không chờ tôi…_Anh bướng bỉnh cố níu kéo cho mình cái lí do để giữ lại cái hi vọng có thể yêu con người đó…
-Cậu làm được nhưng cô ấy không làm được…_Son bất lực. Giọng có vẻ giận dữ vì câu nói ích kỉ của anh bạn.
-…Cô ấy không làm được…Bời vậy….Bây giờ tôi rất đau…Rất đau…Đau ở đây này…_Anh đưa tay run run chỉ vào ngực mình, hai mắt đỏ lên…Xong anh lại cúi xuống uống cạn ly rựa rồi gục xuống bàn và thϊếp đi…Miệng lầm nhẩm tên một người nào đó…
-Thật là…_Son lắc đầu đau khổ nhìn cậu bạn vừa bướng bỉnh như trẻ con xong rồi lại gục xuống bàn ngủ ngon lành…
Cả thân hình to lớn của anh gục xuống bàn trong đến tội nghiệp vì vậy cô phải gọi một cậu nhân viên phục vụ vào sửa giúp tư thế cho Phi rồi cô bấm điên thoại gọi cho cậu bạn thân thứ hai…Chắc lúc này đang nằm ngủ trong chăn bông êm ái với nhỏ Ngọc, gọi dậy thì tội nghiệp thật…Nhưng chuyện này không phải mỗi mình cô có thể làm được…
-…
-Tới Kaben đi! Cha nội này uống say nằm lăn ra đây. Tui không biết làm sao.
-“Tôi tới liền…”_Đầu dây bên kia vừa cất tiếng gật đầu thì lại có một giọng nói nhỏ nhẹ nói vọng ra…
-“Cậu gọi nhỏ Di đi”_Ngọc đầu dây giật lấy điện thoại của chồng và nói với Son.
-Làm gì?_Son hơi nhăn mặt vì mấy cái đề xuất của Ngọc.
-“Không phải hai người này cần nói rõ với nhau ak. Vậy thì chuyến này cho gặp luôn đi”.
-Ưm! Đúng! Nhưng cô ấy không đến thì sao?_Son hỏi tiếp.
-“Để tớ gọi! Nếu cô ấy đến thì cậu cứ nói vầy @%^&^&^ nói vầy @$%#^# là Ok…”
-Ưʍ. Nhanh đấy._Son gật đầu rồi đưa mắt nhìn thằng bạn đang ngủ ngon lành còn nói lảm nhảm…
**********************
“Reng…reng…”_Tiếng chuông điện thoại bàn rung lên…
Cô lấy chiếc bút đặt vào trang sách dày cộm đang đọc dở rồi đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn đèn bên cạnh.
-Ai đấy ạ?_Cô cất tiếng…
-“Di! Tớ đây!”_Ngọc cất tiếng…^^*
-Sao lại điện giờ này?_Cô hơi lo lắng nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường 22h30…
-“Cậu có thể tới quán bar Kaben được không?”_Giọng Ngọc có vẻ hơi gấp.
-Có chuyện gì à?
-“Nhỏ Son đang ở đấy! Chuyện là tớ và Khánh mượn xe nhỏ Son để về nhà ông bà ngoại có việc gấp…mà cái ví của nhỏ lại ở trong xe nên…”
-Xe của các cậu đâu?_Cô nghi ngờ hỏi lại…
-“Á! Anh Khánh buổi chiều cho cậu tài sế mượn. nào ngờ tối nay ngoài nhà tớ lại điện bảo vào…”_Ngọc cười lả chả…(kịch bản đã định trước)
-Vậy nên bây giờ nhỏ son không có tiền…_Hoài nghi.
-“Biggo...cậu giúp nhé! Thôi tớ phải dẹp trật tự đây. Hai đứa nhóc này ồn quá. Chào cậu nhé” ^^
….
-Con nhỏ này thật là…
Cô vơ lấy chiếc áo dạ màu phấn hồng khoác vào rồi cho chiếc ví tiền vào túi rồi bước ra đống cửa lại. Bên ngoài gió tấp vào mặt cô lạnh thấu xương.
Cô với tay gọi một chiếc taxi vừa chạy tới và đi đến chỗ để giải cứu nhỏ bạn…
“Lớn rồi mà như con nit vậy…”…Cô khẽ lắc đàu rồi cho hai tay lạnh của mình vào túi .
*************
Cậu nhân viên dẫn cô tới trước phòng của Son. Cô đẩy cửa bước vào. Trái hẳng với cái không khí náo nhiệt bên ngoài thì bên trong yên lặng hơn vì có tường cất âm nên mọi tiếng nhac bên ngoài không thể tràn vào trong phòng. Căn phòng tràn ngập một màu vàng ảm đạm nhìn quanh không có ai.
-Con nhỏ này! Đúng phòng này mà…_Cô khẽ nhăn mặt. Quan sát lại thêm một lần nửa…Lần này mắt cô dừng lại ở cái thân hình cao to đang nằm cái tướng đau khổ trên chiếc ghế sofa trước mặt cô.
Cô nhẹ nhàng bước tới. Hình như chỉ thấy cái vai của người đó nho lên rồi hạ xuống…Ồ! Đang thở chứ không phải chết…Cô thở nhẹ ra khi phát hiện đó không phải là xác chết. Cứ ngỡ nhỏ Son gọi cô đến để dọn dẹp cái xác cơ chứ…Hú vía…
Người kia bổng lật người một cái, cái tướng đau khổ khi nằm trên khuôn viên bó hẹp như vậy thật là buồn cười…
Ánh đèn vàng rọi vào khuôn mặt của người đó khi anh ta trở người…Cái sống mũi cao quen thuộc, hàng long mi dài và cong, hàng long mày khẽ nhíu lại không hài lòng cái gì đó và bờ môi nhếch lên bướng bỉnh, mấy sợi tóc trước phủ xuống gò má…Tất cả dần định hình…quá quen thuộc…quen thuộc đến nổi cô muốn bỏ chạy…
….
-Cậu đến rồi đấy à?_Giọng nói phía sau lưng cô cất lên.
-Cậu…_Cô quay người nhìn cô bạn mới bước từ cửa vào._Miệng lắp bắp.
-Tớ mới đi phòng vệ sinh._Son mỉm cười rồi chìa tay ra trước mặt cô.
-Đây này!_Cô đặt chiếc ví của mình vào tay cô bạn.
-Giao cậu cái đó!_Son quay người chỉ về phía người nằm trên sofa.
-Đừng đùa như vậy?_Cô khẽ nhăn mặt nhìn Son. Son là một người luôn nghiêm túc cô không nghĩ lần này cô ấy lại làm vậy.
-Tớ đâu phải đùa! Do cậu nên cậu ấy mới như vậy! Nên cậu tự lo liệu đi…_Son mỉm cười nhìn Di.
-Nhưng…_Cô định nói gì đó thì Son đã trả lại ví cho cô rồi mỉm cười bước ra khỏi cửa. Chỉ để lại một cậu:
-Tớ nghĩ! Hai cậu cần nói chuyện.
…
Cô lặng lẽ và bất lực nhìn anh chàng nằm trên sofa…Cái tướng anh vẫn vậy, không khác gì tám năm trước vẫn cái vẻ trẻ con và cực khổ khi nằm trên một chiếc ghế bó hẹp về chiều dài…Hình như anh có gầy đi thì phải…Cô lặng người…
“Phương Di…”_Giọng khàn ấm cất lên…
Cô giật mình tóm chặt lấy vạt áo. Quay lưng định bước đi…
“Đừng đi…”_Giọng anh nghẹn ngào…
Tay cô run run bám chặt vào lớp áo dạ dày côm…
Rất lâu sau không thấy anh nói thêm gì cô quay người lại…
Thì ra anh nằm mơ…Mơ mà cũng gọi tên cô ư…Ngốc quá…Cô run run đưa tay hạm vào hơi tóc bám vào má của anh hất chúng sang một bên…Đã lâu lắm…lâu lắm rồi cô không nhìn thấy anh, không gần anh như vậy và không được nghe giọng nói của anh…
Cô tham lam đưa ngón tay nhẹ chạm vào chóp mũi của anh sau đó vô thức di chuyển xuống khóe môi hơi nhếch lên của anh…nhón tay cô run run…khóe môi anh ấm nóng đến độ làm tim cô nhói lên như có hàng mũi kim nhỏ đâm vào…
Cô rụt tay lại. Quay người, giọt nước mắt cầm cự bao năm chảy ra…Anh bảo đợi anh về vậy mà khi anh về thì cô và anh mãi mãi không bao giờ có thể quay lại được…Tại sao anh lại đi lâu như vậy, tại sao lại bắt cô đợi quá lâu, tại sao lại cho cô chứng kiến gia đình hạnh phúc của anh…Tay cô run lên túm lấy miệng để cầm tiếng nấc phát ra…Cô vụt đứng dậy bước nhanh ra nhờ người nhân viên gọi một chiếc taxi và nhờ mấy người dìu anh ra xe.
Khi anh đã ngồi vào trong xe cô tư lự đứng giữ cửa taxi bên ngoài nhìn vào…
-Cô gì ơi! Lên xe đi chứ!_Bác tài sế hơi nhăn nhó vì khí lạnh tràn vào trong xe.
-Vâng!_Cô giật mình rồi gật đầu một cái rụt rè bước vào xe rồi đống cửa xe lại.
-Đi đâu hả cô?_Bác tài nhìn cô qua kính chiếc hậu rồi lại liếc sang anh đang say ngồi bên cạnh cô. Có lẽ bác nghĩ hai người là vợ chồng hay sao mà chỉ mỉm cười lắc đầu khi thấy anh cứ vong tay ôm lấy vai cô. Còn cô thì giật mình đẩy anh trúi đập đầu vào cửa kinh.
-Bác đi đến đường XX khu tập thể C._Cô lặng nhìn anh rồi nói khẽ. Quả thật ngoài nhà cô ra thì cô cũng chẳng biết cho anh ở chỗ nào.
-Vâng!_Bác tài gật đầu rồi cho xe chạy vυ"t đi nhanh trên đường.
*************************
Khó khăn lắm cô mới đặt anh nằm lên trên giường được. Cũng may lúc đó bác tài phụ đưa anh lên chứ không thì cô cho anh ngủ dưới gara nhà xe của khu tập thể mất.
Cô cởi chiếc áo khoác ngoài ra móc vào tủ. Xong đưa tay lau mồ hôi rồi đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn mặt trắng giặt sạch rồi đem vào phòng mình.
Người con trai nằm trên giường cô miệng vẫn lẩm bẩm cái gì đó rồi lại chìm vào giấc ngủ khi chiếc khăn nhẹ thấm vào mặt.
Cô đưa tay gơ chiếc cavat trên cổ anh ra, gỡ đôi giày xuống rồi lấy chăn đắp lại cho anh. Cô lặng người nhìn khuôn mặt trẻ con lúc này của anh. Không biết nên khóc hay nên cười…Cô lặng lặng bước đi trong lòng nặng trĩu…
“Em đừng đi có được không?”_Giọng ấm ấm của người con trai sau lưng nghẹn ngào cất lên. Cô chỉ lắc đầu cười cười rồi lại bước đi tiếp cứ nghĩ chắc anh đang nói mớ. Cho đến khi có vòng tay ôm lấy eo cô và mớ tóc dụi dụi vào cổ cô nhột nhột thì cô mới biết…Anh không nói mớ…
Anh đã tỉnh từ bao giờ…Khóe môi cô run run chỉ lắp bắp mỗi từ…
“Anh…”