Chương 33: Cái đích cho tất cả…

-Hai đứa có im lặng đi không hả!!!!_Người mẹ trẻ gầm gừ với hai đứa nhóc sinh đôi đang bấm lấy váy của cô gái vừa bước từ cổng vào và hét ầm loạn cả lên.

-Ứ Chịu! mẹ Di Di…Con không thích búp bê đâu con thích robot cơ…_Đứa bé gái cột tóc đuôi ngựa mặc chiếc váy trắng lấm lem chút đất túm lấy váy của cô gái , mặt miếu máo. Bỏ qua lời nói của mẹ mình. (O_____o bó tay)

-Mẹ Di Di! Sao hôm vừa rồi mẹ hứa đi chơi công viên với con mà mẹ không đi!_Cậu bé con mặt miếu máo không kém. Miệng phụng phịn dễ thương đưa đôi mắt to tròn có vẻ trách móc. Chú robot trên tay bị cậu bé vất xuống sân một cách không thương tiếc. Đưa bàn tay nhỏ bụ bẫm kéo kéo gấu váy của cô không kém gì cô chị bên cạnh.

Cô không nói gì chỉ cười cười rồi ngẩng đầu lên nhìn cô bạn của mình mặt đang tím dần lại vì tức giận. Cô mỉm cười bất lực rồi lại cúi đầu xoa xoa hai tay lên hai mớ tóc tơ mịn của hai đứa con nuôi song sinh của mình.

-Xu Xu con gái thì phải chơi búp bê chứ! Chút mẹ chơi búp bê với Xu nhé!_Cô xoa xoa đầu cô bé con.

-Ứ chịu đâu!_Cô bé con hờn dỗi quay đầu đi. Buông váy của cô ra.

-Xu là con gái phải dịu dàng chứ nhỉ!_Cô cúi xuống đưa tay véo nhẹ vào má cô bé con.

-Kệ nó đi Di Di…Chơi với con thôi!_Cậu bé con thấy chị nhõng nhẽo nên đang im lặng mới giật giật gấu váy của cô. Rồi nói.

-Ca Ca xấu! Mẹ Di chơi với con!_Cô bé tức giận đưa tay giật váy của cô đưa mắt tức giận nhìn cậu em trai thua mình mấy phút và hét ầm lên.

-Lêu lêu …Xu Xu…Ngốc nghếch!_Cậu bé con hừ mũi le lưỡi khích chị.

-Mày… mày…._Cô bé con tức giận lao thẳng về phía cậu bé con.

-Á…!_Cậu bé con bị bất ngờ ngã xuống mặt sân.

Cô mim cười nhìn cái cảnh “bình thường như chuyện ở Huyện” mà chỉ lắc đầu với hai đứa trẻ quá ư là nghịch ngợm này.

-THÔI NGAY!_Ngọc hét lên giận dữ. Nhìn trừng trừng hai đứa con của mình với ánh mắt bóc lửa.

Thế là theo bản năng sinh tồn hai đứa bé tất rời nhau ra. Im lặng đứng nghiệm cúi đầu.

Cô khẽ lắc đầu bái phục cô bạn của mình có cách dạy con quái dị đến cỡ nào mà mấy đứa trẻ đến nước phải run bần bật mỗi khi thấy mẹ mình hét lên.

Và thế là chiến tránh kết thúc. Đổi lại là bà mẹ trẻ đáng khâm phục này trở thành phiên toàn phán quyết “nhanh gọn”

-Vào quỳ!_Ngọc nói với một bộ mặt rất chi là ngầu.

Thế đấy.

***********

-Con với chả cái! KHổ thế đấy!_Ngọc khẽ cười cười rồi lấy hai món đồ chơi Di vừa đem tới và đăt vào trong giỏ đồ chơi.

-Haha…Nói vậy nhưng sao trông mặt cậu hạnh phúc thế?!!!_Cô ngước nhìn cô bạn. Mắt nháy nháy dò hỏi.

-Uống nước đi ! Nói nhiều quá!_Ngọc đánh bốp vào vai Di. Cười lã chã.

-Hôm đi chơi công viên vui không?_Cô lên tiếng. Tay đón lấy cốc nước cam mà bạn mình đưa.

-Vui lắm ạ!!!!_Hai đứa nhỏ đang quỳ bên trước mặt chiếc ti vi nhưng thực ra là đang xem hoạt hình, nghe cô hỏi vậy thì khoái trí quay lại. Mặt hí hửng đồng thanh trả lời.

-Vui cái gì! Không có cậu. Chỉ mình tớ trông những hai đứa mệt chết đi được._Ngọc trừng mắt nhìn hai đứa nhóc làm chúng hoảng quá, im re rồi quay lại với nhiệm vụ của mình đó là quỳ và xem phim hoạt hình. (O_______o)

-Về có đi đâu nữa không?_Cô cười cười nhìn hai đứa trẻ rồi nói.

-Anh KHánh nghe nhận điện thoại của…Bạn nên chúng tớ về nhà._Ngọc đang nói hí hửng thì khựng lại như nhớ ra điều gì đó rồi cười lã chã nói tiếp. Nhìn cô với ánh mắt ái ngại.

-Bạn à!_di mỉm cười nói. Nhưng ánh mắt cô dường như còn để tâm đến cái vẻ khó hiểu của bạn.

-Mấy hôm nay cậu có đi làm không?_Ngọc chuyển sang chuyện khác. Quay đầu nhìn mấy đứa con như muốn tránh ánh mắt của cô.

-Không! Hôm đó anh Long đưa tớ về. Xong anh ấy bắt tớ nghỉ ở nhà không cho đi làm._Cô mỉm cười nhìn bạn mình.

-Anh ấy tốt thật!_Ngọc sáng mắt khen ngợi.

-Hahaa…

***

-Em yêu ơi!_Khánh bước chân vào cửa không để ý đến chiếc xe với biển số xe quen thuộc đang đậu bên cạnh cổng.

Vừa đẩy cửa bước ngang vào phòng khách. Không để vợ nói gì anh đã nói thêm:

-Hôm nay anh có gặp Hoàng Phi, Hắn ta có đem theo con trai và…v…_Anh há hốc miệng nhìn hai cô gái đang ngồi trên ghế sooffa…Một là vợ mình đang há hốc miệng to không kém gì mình và cô bạn là mẹ đỡ đầu của hai con anh với nụ cười trên môi nhưng có vẻ biến sắc.

-hahaa…cái anh làm cùng công ti với anh ấy hả?_Ngọc cười lã chã. Lấp đậy cho cái bí mật sắp bị chồng mình phân phiu.

-Hhaaaa…Đúng thế!_Khánh nhìn vợ. Biết ý của vợ nên cũng phải chữa cháy. Nếu không chắc chuyện bại lộ, anh sẽ làm mồi cho thú dữ mất.

-Ồ! Phương Di cũng tới chơi đấy à!_Khánh mỉm cười nhìn cô bạn.

-Vâng! Có thêm một chuyện nữa_Di gật đầu cười lại với Khánh.

-Chuyện gì vậy?_Ngọc tóm lấy cơ hội chuyển sang chuyện khác.

-À! Tớ sắp kết hôn!_Di mỉm cười có vẻ hạnh phúc.

-Với ai?_Hai vợ chồng Khánh Ngọc đồng thanh hét lên. Hai mắt Ngọc mở to hết độ.

-Với anh Long chứ với ai!!!_Di đanh vào vai cô bạn mỉm cười.

Hai vợ chồng Khánh Ngọc sững lại đôi chút rồi đưa mắt nhìn nhau.

-Sao chưa nghe cậu nói bao giờ?_Ngọc gắng từng chữ.

-CHặc! Quen nhau 3 năm không cưới thì làm gì? Có phải là mới quen đâu mà các cậu thấy ngạc nhiên…_Cô lại mỉm cười nhìn hai người bạn.

IM Lặng….

-Em biết Phi về chưa?_Không chịu nổi bầu không khí. Khánh đánh bạo vẻ mặt nghiêm túc nhìn Di.

-Vâng!_hơi khựng lại một chút.Di gật đầu.

-Tại sao lại vào đúng lúc cậu ấy về!_Ngọc bình tĩnh hỏi bạn.

-Không liên quan gì đến anh ấy! Chỉ là hôm vừa rồi Long cầu hôm tớ! Và tớ quyết định hôm nay trả lời anh ấy. Tớ định nói với cậu trước_Di mỉm cười hạnh phúc. Che dấu không cho bạn biết cô đang nghĩ gì.

-Chỉ thế thôi!_Ngọc nhìn Khánh rồi quay sang nhìn Di.

-Tớ đang điều trị cho con trai anh ấy! Thằng bé rất dễ thương cả cô gái ấy cũng vậy!_Di lại cố lấy nụ cười làm mặt nạ cho mình. Khi nói mấy lời này. Tim cô như thắt lại. Có hàng ngàn mĩu kim đâm vào. Càng nói thì những mũi kim đâu càng sâu.

-Cậu gặp họ rồi!_Ngọc giật mình khi nhắc đến vợ con Phi.

-ưmk!_Di mỉm cười gật đầu.

-Không có chuyện gì chứ?_KHánh cương quyết hỏi.

-Có chuyện gì là có chuyện gì?_Di nghiên đầu dò hỏi lại KHánh.

-Chuyện…uwmk…_Khánh định nói thì bị bàn tay của vợ túm chặn lại.

-Thế các cậu tính khi nào tổ chức!_Ngọc cười cười nhìn cô bạn. “Có lẽ như vậy là tốt nhất”

-Tối nay chúng tớ sẽ tính…Ak Muộn mất rồi. Anh ấy bảo sẽ đến nhà tớ. Tớ phải về rồi!_Di cười cười với lấy chiếc túi bên cạnh.

-Vậy có gì nhớ đt cho tớ nhé!_Ngọc cuwoif cười buông chồng ra rồi đứng dậy nói với cô bạn đang ôm ôm hôn hôn hít hít hai đứa trẻ con đang bị trừng phạt.

-OK! Tớ về nhé!_Di mỉm cười nhìn vợ chồng KHánh. Nháy mắt đồng ý với Ngọc rồi đẩy chiếc cửa gỗ to bước ra bên ngoài…

*****

Hai chân cô như muốn khụi xuống. Toàn bộ sức lực như bị những nụ cười giả tạo lúc nãy hút sạch…Có lẽ quyết đinh cuối cùng lúc này của cô là đúng. Dù gì 1 năm trước cái bí mật đó cũng chẳng là gì khi mọi thứ đã thay đổi không còn là những thứ của 8 năm trước.

Cô lái xe lao vụt ra hòa vào dòng người đang đi trên đường.

*****************************************

-Tôi đây! Phương Di cậu ấy nói sắp kết hôn rồi!_Ngọc trầm nhâm nhìn theo bống chiếc xe thân quen của cô bạn từ ngoài cổng đo ra rồi mất hút vào dòng xe ngoài đường.

-…_Cô gái bên kia có vẻ hơi bất ngờ. Rồi vội dập máy khi nói một câu gì đó.

Ngọc lặng dựa người vào lớp kính dày của cửa sổ. Hai tay khoanh trước ngực.

-Sẽ ổn cả thôi!_Khánh đến bên ôm từ sau lưng vợ. Dựa đầu vào tóc cô. Nhẹ nhàng nói.

-Bạn của anh đúng là quá đáng!_Ngọc ngước lên nhìn chồng cs vẻ trách móc.

-Son nói sao?_Ah chỉ cười cười không nói gì xong chuyển sang chuyện khác.

-Không có gì cả!_Ngọc dựa cả người vào ngực vòng tay anh rồi thở nhẹ…

“Không ai có thể đoán được tương lai cả. Chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến!”

******************************************

Trong phòng khách rộng của căng biệt thự ven biển…có cái tên một loài hoa…

-Cô ấy chuẩn bị kết hôn!_Son đứng dựa vào bức tường sau lưng. Hơi thở cô có vẻ mệt mỏi khi đối diện với chuyện của Phi và cú điện thoại của Ngọc vừa rồi. Cô nói một cách nặng nhọc.

-…_Anh đang chơi đùa với cậu con trai khi nghe cô nói thì khựng lại. Sau đó chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.

-Đừng cố chấp!_Son nhắm mắt hít một hơi rồi mở mắt nhìn cậu bạn một cách nghiêm túc.

-Tớ cô chấp gì đâu?_Anh lại cười cười chơi đùa với đứa con trai. Rồi không nhìn Son mà nói luôn.

-Cậu đừng tưởng mọi chuyện cậu ở bên ấy mà tớ không biết gì!_Son không dựa người vào tường nữa. Cô đứng dậy bước về phía của ra vào. Rồi không nhìn Phi chỉ nói vọng lại một câu.

-Cậu không nên kìm nén như vậy, tự ậu đến lúc sẽ biết làm gì!

Cô lái xe rời khỏi căn biệt thự màu trắng sữa với lối kiến trúc đơn giản nhưng không kém phần hiện đại. Căng nhà được trồng xung quanh là giàn hoa Oải hương đang ở thờ kì ra hoa…

****************************

Cô gái ôm vòng từ phía sau lưng chàng trai đang đeo tạp dề nấu thức ăn trong căn bếp nhỏ có ánh đèn nhỏ màu vàng ấm áp.

Cô dựa đầu vào lưng anh hít hà cái mùi quen thuộc ba năm nay. Đã bao lâu rồi cô không thân mật với anh như vậy…Có lẽ là vào khoảng cái ngày mùa đông của 7 năm trước…

Cô cảm thấy đây mới thực sự là nơi dành cho mình…Có phải thế không…???

Chàng trai khẽ giật minhfmootj chút. Xong chỉ mỉm cười nói nhỏ.

-Em đi về rồi đấy hả?_Chàng vẫn tiếp tục cái công việc người ta thường nói không phù hợp với đàn ông nhưng sao với chàng người con trai cao lớn bên cạnh căn bếp lại tạo nên một bức tranh đẹp đến lạ thường.

-Vâng!_Cô mỉm cười lí nhí nói. Tay vẫn vòng lấy áp sát người vào lưng anh. CHẳng nhẽ cô đang để cho bản thân tìm một chỗ dựa một cái đích cho suốt 8 năm qua…

-Có chuyện gì à!_Anh không quay người vẫn tiếp tục với công việc của mình.

-Không có gì cả! Chỉ là cảm thấy hạnh phúc quá thôi!_Di dụi dụi đầu vào lưng anh nũng nhịu.

-thật à!_Anh hỏi nhỏ. Mỉm cười.

-Chúng mình lấy nhau! Anh nhé!_Không phải vì người đó, không phải ăn miếng trả miếng mà bởi vì cô muốn một chỗ dựa và một cái đích mà bấy lâu nay cô chưa phát hiện. Vì người con trai này và vì cô….

-…_Chàng trai hơi giật mình một chút. Anh quay người lại nhìn sâu vào mắt cô. Anh thấy dường như trong mắt cô có một ánh sáng. Ánh sáng như lỗi thoát cho tất cả vấn đề…

Cô mỉm cười nhìn người con trai trước mặt rồi nhón chân lên hôn vào đôi môi đang mím chặt lại của anh…Xong cô lại cười khanh khách giống đứa trẻ…

“CÓ thật đó chính là một lối thoát….”