Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
-Anh Phi! Đừng hút thuốc nữa! Được không?_Cô gái lo lắng kéo kéo ống tay áo của người con trai đang định rút trong hộp ra thêm điếu thuốc nữa. Mặt anh có vẻ như đang ở một thế giớ nào đó mà cô không hề biết tới.

-Không sao!_Người con trai lại đưa điếu thuốc lên môi. Cười gượng rồi nói nhỏ. Nói với Thư nhưng mắt anh không nhìn cô, mà nhìn ra xa.

-Em…Xin lỗi!_Người con gái cúi mặt vân vê vạt áo sơ mi có vẻ nhận lỗi gì đó về mình.

-Tại sao em phải xin lỗi!_Phi nhìn cô khựng lại một chút. Rồi lại đưa điếu thuốc lên miệng rít dài một hơi. Rồi nhả ra. Làn khói trắng bao trùm lấy mặt anh nên Thư không thể nhìn rõ anh đang nghĩ gì.

-Em…!_Cô lại cất tiếng nhẹ.

-Phong đang làm gì?_Phi không nhìn cô vẫn tiếp lời.

-Dạ! Đang chơi với thím Tám!.

-Ưʍ.! Vậy em về đi! Anh cần ở một mình!_Phi nhìn Thư, rồi nói nhỏ.

-Em…nói với…_Thư rụt rè nói nhỏ. Nhìn anh.

-Không cần đâu!_Phi lắc đầu với Thư sau đó lại quay nhìn ra ngoài phía xa.

-Vậy em đi trước!_Cô gật đầu. Sau đó với anh mắt buồn bã nhìn anh rồi bước chân đi thật khẽ.



Anh lại rít một hơi thuốc dài , anh quay người đưa mắt nhìn vào căn phòng nghỉ của bác sĩ có cánh cửa trắng đống hờ lại…

-Anh Long! Chị ấy nằm trong phòng của mình! Anh vào nhé! Bây giờ em phải đi làm chút việc!_Giọng của cô y tá lúc nãy cất lên phía sau anh.

-Cảm ơn Hương!_Giọng người con trai nào đó cất lên nhẹ nhàng.

Anh quay người…

Người con trai trước mặt anh vẫn như ngày nào.



Long nhìn sững người con trai trước măt. Có thoáng giật mình…Anh không thể tin vào mắt mình. Sau bao nhiêu năm có thể gặp lại cậu ta…

Phi hơi giật mình khi người con trai ấy nhìn sững mình. Nhưng anh biết dù sao mọi chuyện cũng đã sảy ra.

-Cậu…

*************

Chiếc bàn gần sát của sổ, của quán café có cái tên Hương Xa…

Hai chàng trai tuấn tú ngồi đối diện nhau, khi họ mới bước vào hình như họ đã trở thành tâm điểm của những cô gái trong quán.

-Cậu về khi nào vậy?_Long trong lòng nặng trĩu. Môi mỉm cười tay khuấy tách café đen đặc pha sẵng mà người phụ vụ vừa đặt xuống.

-Tôi vừa về đến!_Phi ngồi dựa lưng vào thành ghế. Vẫn cái dáng vẻ kiêu ngạo năm xưa. Anh trả lời.

-Vậy…cô ấy…!_Long hơi lưỡng lự khi nhắc đến người con gái đó.

-Sáng nay tôi đã gặp cô ấy!_Phi trả lời. (Tớ không biết hai người con trai ngồi nói chuyện với nhau sẽ như thế nào. Nên thông cảm nhá)

-Cô ấy ngất xỉu là do gặp cậu…_Long suy đoán. Anh vẫn chăm chú nhìn người con trai ngồi trước mặt. Cậu vẫn như ngày nào nhưng hình như ở cậu sau bao nhiêu năm không gặp đã trở thành một con người khác.

-…_Phi không nói gì cả. Chỉ đưa mắt nhìn ra phía của sổ.

-…_Long cũng không nói gì cả. Dường như dữa họ. Bây giờ nhắc đến cái tên ấy hình như là một điều cấm kị.

-Tại sao cậu không hỏi gì về cô ấy?_Long nhìn Phi. Giọng nói anh như đặc hẳng.

Giọt café trong phích cứ rơi xuống thật chậm, nặng nề làm cho hai chàng trai cũng có vẻ nặng nề hơn.

-Cô ấy rất tốt. Mấy năm qua không có gì thay đổi cả._Long nhìn Phi. Anh đứng dậy rồi từ biệt Phi bước ra khỏi quán.

Phi rút điếu thuốc từ trong hộp ra. Chiếc hộp bị anh bóp méo khi đã tróng rỗng.

Anh rít một hơi dài rồi lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ...

Ánh mắt cô vẫn như vậy to tròn và hoang sơ khi nhìn anh, cái dáng mảnh khảnh trông chiếc áo bác sĩ trắng toát làm cô có vẻ mờ ảo đi,…Mấy năm không gặp, dường như ôm cô vào lòng mình anh lại có cái cảm giác mềm mại và bình yên như cái đêm anh ôm chầm lấy cô của mấy năm trước để tham lam hít hà mùi hoa Oải hương quen thuộc quyện lẫn vào với mùi bạc hà thơm mát…Khi thấy cố mềm nhũng ra trên tay mình anh thấy như tim mình bị ai đó bóp nghẹn lại…Anh biết không bao giờ anh có thể quên cô…

**************************

-Em ăn một chút gì đi?_Anh đặt bát cháo nóng xuống chiếc bàn làm việc của cô. Nhìn cô gái với ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, làn da cô trắng nhợt, nhìn cô như không còn một chút sinh lực nào cả. Cô như vậy tim anh bây giờ rất đau. Anh biết tại sao cô như vậy nhưng cô không nói và anh cũng không hỏi. Anh biết nếu anh nói ra cái lý do đó thì ngay lập tức anh sẽ mất cô. Anh sẽ bị nước mắt của người con gái anh yêu làm cho mềm yếu.

-…_Cô lắc đầu. Rồi lại nhắm mắt lại. Cô quay người vào phía trong tường.

-Chúng mình cưới nhau em nhé!_Anh hít một hơi dài rồi nói nhỏ đủ cho cô nghe thấy. Có thể nếu cô từ chối thì anh có thể xem như mình chưa nói gì cả.

-…_Cô ngồi bật dậy. Hai mắt tròn to nhìn anh.

-Có vẻ như nói trong lúc này thì hơi kì!hihi…_Anh cười ,sau đó lại nói tiếp:

-Nhưng thấy em làm việc đến nổi bị ngất xỉu vậy anh lại thấy đau lòng…_Ánh mắt anh cương quyết nhìn cô.

-Em…_Cô cất tiếng. Có vẻ hơi bất ngờ…

-Không cần phải trả lời sớm vậy chứ! Anh không muốn mọi người nói trong lúc em đau ốm mà bắt ép em đâu…_Long đưa tay nhẹ nhạng xoa đầu của cô như một đưa trẻ. Giọng hơi buồn cười.

-…_Cô cụp mắt nhìn anh. Đượm buồn.

-Thôi ăn cái đã. Cháo mà em thích đấy nhá! Hehee…Xong anh đưa em về. _Long cóc nhẹ vào trán của người yêu mình. Rồi đưa thìa cháo lên thổi nhẹ.

-Vâng!_Di gật đầu rồi há miệng ăn thìa cháo Long vừa đưa.

-Anh Long là người yêu của cô ấy 3 năm rồi!_Son nhìn cậu bạn trước mặt nói nhẹ.

-…_Anh hơi khựng lại. Thìa khuấy café trên tay rơi nhẹ xuống đánh nhẹ xuống đáy ly kêu hai tiếng…

“Keng keng….”
« Chương TrướcChương Tiếp »