Địa ngục 1:
Tối hôm qua hắn bị bắt ép phải thức trắng đêm với con nhỏ rắc rối đó, uông mấy tách café làm cho sáng nay người hắn đau ê ẩm. Nhưng dẫu sao thì hắn vẫn có trong đầu vài chữ để đối phó với bài kiểm tra địa một tiết vào sáng nay.
Hắn đứng bần thần nhìn vẻ tiều tuỵ của hắn trong gương, hắn suýt không nhận ra mình nữa khi mà hai con mắt của hắn thâm đen như mắt gấu trúc. Cái vẻ đẹp trai của hắn đã bị đánh đổ sau một đêm thức trắng, vì một lí do cao cả đó là ‘học bài’(=> học bài là lí do cao cả...là nghĩa vụ thì có thằng hâm) . Ôi đúng là địa ngục, hắn chắc chắn như vậy. Như thế này mà đến trường thì hình tượng hắn còn ra gì nữa nhưng nếu không đi thì chắc chắn con nhỏ ấy sẽ không để yên cho hắn.
-Ê! dậy chưa ....ra ăn sáng mà đi học, muộn rồi đấy.
Hắn đứng bần thần nhìn lại mình trong gương lần nữa rồi quyết đinh, hắn phải đi học thôi. Hắn lười nhác sỏ chiếc quần rin đen vào mà không buồn đứng dậy khỏi giường, mang chiếc áo đồng phục đã được bác giúp việc là sẵng trong tủ ra rồi mặc vào, chải lại mấy lọng tóc rối trên đầu, đưa tay xoa xoa phần mắt thâm đen...Hắn nhìn lại mình trong gương, ‘Khá ổn’ hắn nghĩ vậy rồi với tay lấy chiếc cặp sách bên trong không có chứa gì ngoài chiếc bút bi đeo vào vai rồi đẩy cửa bước xuống phòng khách với vẻ uể oải.
**************************************
Ngày thứ nhất thi tạm ổn. Thế là xong khoản môn Địa.
Ngày thứ hai tạm môn Sử.
Ngày ba...
Ngày bốn...
Ngày thứ năm...
Và ngày thứ sáu, Hắn lắc đầu ngao ngán khi nhìn vào tờ giấy mà hắn vừa nhận trên tay. Hôm nay là ngày kiêm tra cuối cùng và cũng là ngày quyết định đến số mệnh của hắn. Tờ đề thi chỉ vọn vẹn hai ba dòn nhỏ chiếm tỉ lệ rất nhỏ trong một tờ A4, nhưng cũng đủ làm hắn thấy ngợp. Hôm nay là ngày thi cái môn mà hắn ghét nhấ , môn Văn. Hắn có thể ngồi làm mấy bài toán khó còn hơn là ngồi bắt hắn mày mò ra những từ hoa mĩ để viết cho ra câu ra kéo, chứ chưa nói đến đạt tới đỉnh rồng bay phượng múa. hắn nhìn tờ đề thi mà nhớ tới chuyện tối qua thì mặt lại méo sệch.
tối hôm qua...
-ê! học bài đi! đừng có ngủ đấy.
-Biết rồi! mệt quá đi.
Mặt hắn ngái ngủ, có gắn đưa tay vò vò mớ đầu tóc cho tĩnh. Đã đúng bốn ngày hắn không đi bar, thay vào đó hắn buộc phải ở nhà trong sự giám sát của con nhỏ rắc rrối đang ngồi bên cạnh. Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một chút nhưng hỡi ôi, ngủ sao được nếu như bên cạnh hắn luôn có bà la sát.
-Ê!
-Gì!_con nhỏ đang mải mê đọc cuốn sách ngữ văn mà không mảy may đến hắn .
-Hay là tối này đi ngủ sớm! mấy ngày này thức chết rồi.
-không được! Ngủ thì ngày mai sao thi._con nhỏ nhìn hắn mắt trừng trừng toé lửa.
-Mai thi văn mà! sợ gì. Không biết thì viết vẫn ra.
-Nhưng!...
-Nhưng gì nữa! Thôi tôi đi ngủ trước đây.
Hắn phóc ra khỏi ghế và bay tọt lên phòng mình mà không để ý tới lời nói của con nhỏ. Vừa đống cửa phòng lại hắn nghe tiến con nhỏ hét phía sau.
-Ngày mai cậu không làm bài được 6 điểm thì phải chấp nhận với tôi một điều kiện.
-ok!
hắn hét trả lại rồi lại leo lên chiếc giường êm ái của mình ngủ . Trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ dù gì thì văn cũng dễ có gì khó đâu.
Kết thúc đoạn kí ước cách đây vài tiếng, bây giừo hắn đang đối mặt với cái khó khăn mà tối qua hắn coi là dễ.
hắn đưa mắt về phía con nhóc rắc rôi đang ngồi cặm cụi viết. Bất ngờ con nhóc ngaanr đầu lên thấy ánh mắt của hắn con nhỏ cười cười vẻ đắc ý. Thế là coi như đời hắn thế là xong. hắn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản chỉ là một điều kiện bình thường. Hắn giật mình quay người nhìn vào tờ đề thi rồi cầm cây bút trước mặt lên, hắn nhất định phải viết .
Mấy ngày sau...
-Sao! mấy điểm!
Hắn đang nắm nắm keets quả thi các môn trong tay thì giật mình khi nghe tiếng hỏi nhỏ của con nhỏ rắc rối sau lưng. Xem như hắn sui sẻo. Hắn đã hứa thì phải làm nhất là lời hứa với một đứa con gái.
-Tôi thua rồi! có điều kiện gì cậu nói đi!
-Ừm! diều kiện thì bình thường thôi, mình chắc là cậu sẽ làm được. Hoặc có thể cố gắng để mà làm được.
-...
-Từ bây giờ, tối nào cậu cũng phải về nhà. Không được ở lại bên ngoài...Hết.
-Thế thôi á!!!
Hắn trợn tròn mắt khi nghe con nhỏ nói vậy. Làm hắn cứ tưởng chuyện gì làm hành hạ hắn dữ lắm, chứ chuyện này thì quá đỗi dễ dàng với hắn.
-Tối đi chơi là về nhà ngủ là được phải không!
-Ừm_Con nhỏ gật đầu cái xụp khi nghe hắn hỏi vậy.
Con nhỏ này thật quái lạ, chuyện gì nó phải quan tâm xem hắn đi đâu vào buổi đêm không về nhà cơ chứ.
-Phương Di! có người tìm cậu!!!
-Tớ hả! Đợi chút nhá...cậu hứa rồi đấy!.
Hắn nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của con nhỏ chạy khuất ra sau cánh cửa ra vào lớp. Hắn cầm tờ giấy điểm vò lại rồi nhét vào túi quần, vì vốn dĩ đem về cũng không có ai xem cả.
-Ê! bà biết ai kêu nhỏ Di không???
-Ai?
-Cái cậu tên Duy đẹp trai, học giỏi mà hôm vừa rồi thi hùng biện được giải nhất ý...Trời ơi thật không ngờ, nhỏ ấy trong thế mà quen được cậu bạn trai tốt ra phết...
-Hả! cậu Duy đó là bạn trai của Di hả?
-Ừm! nghe đâu gia đình cậu ta giàu có lắm.
Hắn vảnh tai lên nghe câu chuyện bà tám mà mấy đứa con gái trong lớp đang thì thầm với nhau. Nhỏ rắc rối có bạn trai à? Thú vị thật.
**************************************************
-Ê! hôm nay cậu về trước đi nhá! tớ có việc phải đi!
-Đi đâu!...
-Kệ tớ!
-VỚi ai?
-...
-Với thằng nào đó tên Duy à?
-Ơ! sao cậu biết!
-...
-??? Sao vậy ? điên à?
-Hôm nay cậu không được đi! về nhà nấu cơm cho tớ! mẹ cậu chưa về chẳn nhẽ cậu bắt tớ ăn mì tôm à.
-Nhưng...
-Không nhưng nhị gì sất! Không tớ gọi điện cho mẹ cậu đấy!
-...Cậu...thật quá quắt!
-thì sao!...
-...
-Phương Di! mình tìm cậu nãy giờ!
-Ơ! Xin lỗi!...để cậu phải tìm.
-Không sao! nhưng người này là...
-À là bạn tớ! Học cùng lớp...
Hắn cảm thấy trong người bức xúc khi nhìn thấy cảnh hai người trước mặt chào hỏi nhau. Nhất là cái cậu trai đang đứng trước mặt hắn và cười với con nhỏ đáng ghét kia, trong đến ngứa mắt. "Thì ra con nhỏ này thích típ mấy thằng điển trai mọt sách như vậy. Đúng là đồ con gái!" Hắn lẩm nhẩm trong đầu rồi cười khẩy khi nghe Phương Di giưới thiệu về hắn cho thằng con trai "mọt sách" .
-Và ở cùng nhà nữa chứ!chào cậu!
-Chào cậu! có phải cậu tên Hoàng Phi không!
-Ồ! tớ cũng nổi tiếng quá nhỉ!
-À! tớ thấy hồ sơ của cậu ở phòng giáo vụ và cũng được biết cậu là người nổi tiếng được con gái trong trường rất thích!
Hắn đứng dờ mặt ra khi nghe cậu con trai đó nói. Ở trường hắn bị nhà trường đặt hồ sơ ở phòng giáo vụ có nghĩa là yếu kém. Mặt hắn đỏ bừng lên đến tận mang tai, cái nóng đang sâm chiếm trong người hắn.
-Phì..._Phương Di chịu hết nổi buộc miệng phì cười chảy cả nước mắt nhưng khi thấy mình quá lố thì cô không cười nữa mà trở về giangd vẻ ban đầu.
-cười gì!_Hắn hậm hực nhìn cô vè đe doạ
-à! không có gì! :) _Di quay ssang nhìn Duy nói nhỏ
-Xin lỗi cậu! hôm nay tớ không đi được! Thật sự xin lỗi
-Ừm! không sao! lần sau cũng được! khi nào cậu rãnh!
-Sẽ không có ngày rãnh đâu! cậu ấy sẽ mắc cho đến khi mẹ cậu ấy về.
-Là sao Di!_Duy nhìn Di vẻ khó hiểu.
-À! chuyện này tớ sẽ nói với cậu sau . Bây giờ tớ về nhé!
-Ừm! tạm biệt._Duy đưa tay lên gãi đầu.
Hắn nhìn hai người đang đứng trước mặt hắn vẻ khó chịu. Đưa bàn tay to của mình mắn lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phương Duy hắn lôi đi rất nhanh, Chỉ để lại một tiếng chào hỏi cũn cỡn.
-Bye!
-Á! cậu làm gì thế hả ? thả tớ ra đi! đau quá!_Di dằn tay ra khỏi bàn tay hắn khi đã đi khuất vào bãi đổ xe của trường.
-Không gì cả! chỉ thấy đói bụng!_hắn trả lời bướng bỉnh, sau đó tiếp tục bước nhanh tới trước.
-Đói bụng mà thế đó hả! Thường ngày cậu có về nhà ăn đâu ! Sao bây giờ lại nổi chứng thế?
-Tớ thích!
-cậu thích thì tớ phải làm à!
Hắn đứng lại chắn trước mặt Phương Di, làm cô xuýt chút nũa là chúi cả đầu vào người hắn .
-Cậu lạ thật! đang đi sao dừng lại...
-Tớ thích!
-...
-...
-Cậu hâm à! thích thì cứ đứng đó đi! tớ về đây!_Di bước tránh quangười hắn, bước nhanh về phía cổng trường. Bởi vì thường ngày đi học cô đâu đi xe mà hắn lại dẫn cô vào nhà xe chứ " Đúng là đồ hâm"
-Ê! cậu đi đâu đấy?
-Về!
-Về sao lại đi hướng đó!
Di xoay người nhìn cái vẻ ngớ ngẩn của hắn. Mắt trừng trừng, dường như cô đang cố chịu đựng để không phải quát vào mặt hắn.
-TỚ đâu có đi xe! tớ đi xe buýt thì phải ra bến đợi chứ!
-Ừm nhỉ! Nhưng...
-Chuyện gì nữa đây?
-Tớ đói!
-...Cậu điên à! thì tớ về nhà nấu cơm đây! hay cậu ra ngoài ăn đi! cậu mà thiếu tiền à?
-Nhưng tớ muốn ăn ở nhà! mà cậu thì đi xe buýt rất lâu!
-...
Hắn đứng nhìn cô bạn mình đang tức chết nhưng không nói được lời nào. Cái vẻ giả tạo ngậy thơ của hắn thật công hiệu, có lẽ hắn không nên đi học nữa mà đi làm diễn viên chắc sẽ nổi tiếng. Hắn cười thầm trong bụng, muốn hành hạ con nhỏ này hoá ra lại là chuyện dễ! Con nhóc ấy phải trả giá cho cái địa ngục mà nó đã gây ra cho hắn cách đây mấy ngày.
-Thì sao! miễn sao tớ về nhà là được rồi!
-Nhưng tớ muốn ăn bây giờ!
-Tớ còn phải đi chợ nữa! Cậu về đợi đi!
-Đi chợ hả?
-Ừm!
-Vậy! tớ chở cậu đi!...Đợi đấy!
-Tớ tự đi...này...
Chưa để Di nói heets câu hắn đã vọt lẹ vào nhà giữ xe của trường và lôi ra con SH chính hiệu màu đen mới cóng. COn xe mà bố hắn tặng cho hắn vào dịp sinh nhật 17 mới đây. Hắn ngồi trên xe cầm tay lái với vẻ chiễm chệ, ánh mắt hất về Di như ra lệnh "Lên". Di lườm mặt hắn một cái rồi cũng ngồi lên xe để hắn chở ra khỏi cổng trường trong sự ngạc nhiên và hậm hực của cả tá fan club hot boy Hoàng Phi.