Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Chương 19: Mưa và gã con trai kì lạ...

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nó đang ngồi trên chiếc nghế đã lúc nãy, đưa mắt trông theo cái dáng cao cao với chiếc áo sơ mi màu xanh biển đáng đi khuất sau cánh cửa của quán cafe gần đó, mà chợt có ý nghĩ loé len rồi chợt phì cười khi nhớ tới chuyện cách đây vài phút.

“Hét to nữa lên, không mẹ em sẽ bỏ em lại đây mà về nhà đấy”_Long ngẩng đầu lên nhìn đứa bé gái đang ngồi trên cổ mình bằng đôi mắt doạ dẫm.

Đứa trẻ trong đến toọi nghiệp vừa hoảng lạon vừa sợ hãi. Hét được mấy tiếng trước mấy tiếng sau đã bị tiếng khóc áp đảo làm anh chàng tên Long kia cảm thấy bực tức. Nó mở to đôi mắt nhìn Long trừng trừng như muốn nói “Thôi đi” nhưng anh ta chỉ đáp lại nó bằng ánh mắt quá đỗi bình thãn. Làm nó vừa thấy thương đứa nhỏ vừa thấy những suy nghĩ tốt đẹp về con người này mấy phút trước nên để cho chó gặm hết thì tốt hơn...T^T

Nó bực tức đưa tay định ngỡ đứa nhỏ xuống thì bất ngờ cánh tay của nó bị đứa bé này hất ra với ánh mắt cực kì cực kì đầy sát khí. Đứa bé nhìn nó, mắt dần đỏ lên mấy giọt nước mắt không còn rơi ra nữa, rồi đứa bé đưa tay lên lau nhanh mấy giọt nước mắt đi, xong mở rọng khoang miệng, hét tên mẹ . Mỗi từ đứa nhỏ hét ra đều có uy lực như cái loa phát thanh của vùng biển này...

Nó mở trò mắt, miệng há hốc, như không tin vào mắt mình. Những lời nói của Long mà nó xem đó như lời đọc ác làm tổn thương đứa bé này thì ngược lại lại kích động nhóc ta như thế....O-O”

Đưa mắt hét nhìn đứa nhóc lúc đầu còn khóc bây giờ vẻ mặt hừng hực nó lại quay sang bắt gặp nụ cười của Long. Anh như được bao bộc bởi một vòng hào quang dịu nhẹ của các tia nắng xuyên qua kẽ lá, nụ cười trên khoé môi làm lộ hàm răng trắng ngần quyến rũ. Chiếc áo sơ mi mà xanh dương yêu thích của anh như hoà làm một với vòng hào quang toạ nên khung cảnh hư hư ảo ảo...Giong như cảnh vật trong các bước tranh về vườn địa đàn được vẻ trên trần nhà của các nhà thờ ...Lần đầu tiêng nó mới sực thấy ở người con trai đáng ghét lại có thể có nụ cười thuần khiết như vậy, nụ cười lay động lòng người và lay động một phần nào đó ở gốc nhỏ nào đó trong tâm hồn của nó. Nó nhìn sững người con trai này mà anh không hay biết, nhìn nụ cười của anh tự dừng trong lòng nío đan xen suy nghĩ. Con người này thật ra nên làm thiên thần hay nên làm ác quỷ .

-Tiểu Nhi à..._Tiếng người phụ nữ sau lưng đánh thức nó dậy khỏi khoảng khắc đó. Nó quay lưng thì bắt gặp người phụ nữ có vửe mặt hừng hực đang bước như chạy về phí đứa nhỏ.

-Mẹ..._đứa bé mừng húp sắp bật ra tiếng khóc khi trong thấy mẹ mình.

Long thả đứa nhỏ xuống đất, nhìn con nhỏ chạy ào về phía mẹ mình ôm ôm, thơm thơm, rồi lại ép sát vào mẹ mình mà khóc.

-Các người làm gì con tôi hả._Người mẹ ssau một hồi xem xét đứa bé xong quay sang nhìn hai đứa nó trừng trừng nói, như hét lên vẻ tức giận.

-Chúng cháu..._Nó định nói gì đó.

-Các người định bắt cóc nó phải không_Người phụ nữ mất con này như một bà gà mẹ bảo dang hai cánh thật rộng ra để gà con không bị diều hâu độc ác bắt thêm một lần nữa.

-Không phải, chúng cháu..._Nó cố nói, quay sang nhìn Long như vẻ mặt anh bình thãn như không có điều gì phải minh oan. Ngwoif phụ nữ này thật quá quắt.

Nó thấy đứa nhỏ hất tay mẹ nó rồi chạy đến chỗ Long, đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo sơ mi của Long nói rành rọt:

-Cảm ơn anh đẹp trai.

Hừ đúng là đứa nhỏ này biết đạo lí hơn cả bà mẹ cứ hừng hừng hổ hổ kia.

Nó mở to mắt nhìn cái cảnh trước mặt. Long đang cúi gập người xuống nở nụ cười với đứa nhỏ và đứa nhỏ tặng ngay cho anh cái “thơm” nhẹ nơi gò má trái. Xong đứa nhỏ còn nói lớn:

-Lớn lên Tiểu Nhi sẽ lấy anh. Vì nụ hôn đầu của Tiểu Nhi trao cho anh đó._Cô nhóc cười cười xong hai má đỏ ửng lên vẻ dễ thương.

Nhưng bất ngờ hơn là Long véo má cô bé một cái lại quay sang nhìn nó vẻ “âu yếm” cười cười nói với đứa nhỏ:

-Nếu nói vậy thì anh phải lấy chị này rồi vì nụ hôn đầu của chị ấy dần cho anh đấy.

“Bùm...” tiếng nổ phát ra bên tai nó...Nụ hôn đầu của nó hả...Khi nào đâu...T^T

-KHi...khi nào..._Nó lắp bắp nhìn Long đang cười gian gian bên cạnh không nói lên lời. Hai má đỏ lên, mặc dù không biết có phải là thật hay không...

-Em không nhớ à?_Long cười cười gian nhìn nó.

-Này chị đẹp gái?_Cô nhóc này không biết trả ân nghĩa gì cả. Nhìn nó hừng hực khí thế. Như nó là đối thủ á. Nên rút nhanh lại lời nhân xét con nhóc này có “đạo lí” hơn mẹ nó thì hơn.

-Gì vậy?_Nó nhìn đứa bé cười cười. Thật tự nhiên có thể. Nếu không nó sẽ bóp cổ con nhóc láo sược này mất.

-Nói gì cũng phải cảm ơn chị_Ồ nói được từ cảm ơn xem như con nhóc này cũng Ok. Nhưng câu nói sau của con nhóc mới thật ra hiểm.

-Nhưng em vẫn sẽ lấy anh ấy. Vì khi em lớn lên thì chị đã già nua rồi haha..._Nụ cười của cô nhóc hồi nãy đang ngây thơ khóc bây giờ lại trở thành cáo chín đuôi con...huhu. Lòng người thay đổi vì hoàn cảnh thay đổi như vậy đấy. Nó chỉ muốn hét lên. “ê con nhóc, trả cây kem chanh yêu thích lại cho ta...”

T^T

“Nó còn bảo mình già nua nữa kia chứ...huhu...Tức chết được...”_Nó vừa nghĩ vừa quay sang rủa thầm cái anh chàng đang đứng bên cạnh mình nãy giờ. Trong anh ta như nhịn cười ấy.... đáng ghét....aaaaaaaaaaaaaaaaa

-Thôi nào....Thì ra là hiểu lầm_Người mẹ trừng mắt nhìn đứa con gái của mình. Tới trước nắm tay con bé kéo ra khỏi Long. Xong quay lại nở nụ cười. Đúng là mẹ nào con nấy. hai người cứ xoay như chong chóng ý.

-Vậy chị cảm ơn hai đứa nhé. Cục cưng về thôi._Chị biết thừa là đứa con gái của chị không chịu đi nên nắm chặt lấy tay con bé. Vừa cười cwoif với chúng nó rồi quay sang trưnừg trừng con nhóc. Hình như cũng biết tính mẹ nên con nhóc cố rảo bước đi. Xong lại quay đầu lại sụt sùi:

-Em nhất định sẽ lấy anh_haha....đứa nhóc này nó chung rất chi là cương quyết. Cương quyết đến độ khiến nó ôm bụng mà cười luôn. Cười đến nổi cậu chàng Long phải nhìn nó trừng trừng đe doạ.

Nghĩ đi nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên nó cười thoải mái như vậy trước mặt anh ta. Mà nếu nói chính xát hơn thì từ trước đến giờ nó không cười trước mặt anh ta. Và nói chuẩn xát hơn là nó luôn khóc trước mặt anh ta...T^T”

Ôi tức cười thật...

Nó cười đến nổi rơi nước mắt đến khi cuốc trà sữa đá được đưa ra trước mặt mình. Chiếc cốc được làm bằng nhưah trong, cắm ống hút màu hồng và bên trong là loại trà sửa dâu mà hồng nhạt có mấy hạt trân châu mà đen nổi nên xung quanh, đa được cán vụn hoà quyện vào nếu trong cái không khí oy nóng này thì phải gọi là rất rất hấp dẫn hay cực kì hấp dẫn nhỉ...haha...Nó đưa mắt ngước lên nhìn Long.

-Cầm đi chứ! Lạnh chết mất._Anh buông cho nó một câu .

-Cảm ơn_Nó lí nhí rồi cầm cốc trà sữa từ tay Long. Bàn tay của nó bị sự mát lạnh của cốc trà sữa làm cho vai khẽ run lên nhưng rất rát là dễ chịu. Khoé môi nó nở nụ cười ngốc nghếch.

-đừng cười vậy! Ngốc chết đi được_Long đưa mắt nhìn ra xa nhưng vẫn nói vs nó.

Nó nhận thấy ở anh ta có cái gì đó giống Phi nhưng không hoàng toàn giống lắm...Có chút chút khác... nhưng nó không biết khác ở chỗ nào. Bây giờ nó mới cảm thấy đây là lần đầu tiên mình có thể nói chuyện với anh thoải mái như vậy...

Nó quắc mắt nhìn Long.

-Ngốc đâu mà ngốc! Dù gì tôi cũng có YQ hơn 100 đấy!_đúng vậy tại sao cả đến câu nói thì hai người này lại rất giống nhau

-..._Long quay sang nhìn nó. Nhưng không nói gì chỉ cười cười rồi lấy tay cốc trên đầu nó một cái rõ đau...

-Anh..._Chưa nói hết lời thì nó cảm thấy hình như trên sóng mũi mình có một chất lỏng mát lạnh chảy xuống. ngẩng mặt lên xem xem đó là cái gì thì....

“ÀO ÀO....Ào....”_Chưa định thần được thì trên trời đã tạt xuống nhay cái công viên này một trận mưa không báo trước. Trời đang nắng lúc nãy tự dưng bị mây đen bao phủ bao giờ...huhu

Mới định thần lại được một chút thì nó cảm thấy hình như trời đã không còn mưa nữa thì phải nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì nó lại bắt gặp ánh mắt có chút lo lắng của Long, là trên đầu nó bây giờ là chiếc áo sơ mi màu xanh đang che cho nó khỏi bị những hạt mưa bắn vào.

Long lấy chiếc áo sơ mi trên người che lại cho nó, trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc áo balỗ cùng màu . Mưa cứ bắn ướt hết cả một mảng áo của Long, bó sát vào thân người ...quyến rũ của cậu con trai vùng biển, làn da trên cánh tay như chan hoà vào với giọt nước mưa nhỏ xuống, nước làm tóc bết cả vào khuôn mặt trắng trẻo chảy xuống song mũi và chảy xuống những đường cong của vành môi xinh xắn. (đỏ mặt *^^*)

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...................Bị hoa mắt rồi...tại trời mưa thôi...tại trời mưa thôi...sao những lúc thế này nó có thể biến thành đồ háo sắc thế nhỉ....huhuhu

T^T

-Tôi...tôi không sao anh mặc áo vào đi. Sẽ bị cảm đấy_hix dù gì cái áo cũng ướt mất rồi.

-Không sao_Long nhìn nó cười cười, nụ cười của anh thật ấm áp trong làn nước mưa. Tim nó khẽ đập mạnh.(Nếu như bạn thấy một người con trai đẹp trai ướt hết cả...thì...thình thịch thình thịch ...hahaha...^^)

-...Nó không nói gì cả, quay mặt đi cố tìm một chỗ nào đó có thể trú mưa chứ nó không thể chịu nổi khi đưng cùng với người con trai này thêm một lần nữa...

-Qua bên đó nhé?_ngón tay của Long chỉ vào một khoảng nhà nhỏ cho mấy đứa trẻ chơi cầu trượt có mái che màu đỏ rất đáng yêu.

-Ừm!_Nó gật đầu. Vui mừng khi nó tìm mãi mà không thấy cái nào cả...

*****

-ướt hết mất rồi_Long đưa mắt nhìn nó xong lại nhìn mình, trên khoé môi nở nụ cười tươi.

-Xin lỗi, áo anh ướt cả rồi_Nó chỉ tay vào chiếc áo sơ mi đang trũn xuống vì nước trên tay Long.

-Không sao..._Anh lại cười cười. Đưa tay vắt kiệt nước chiếc áo trên tay rồi trả lời giọng vẫn không mấy quan tâm tới chiếc ao.

-Tại sao đang nắng trời lại mưa nhỉ. Kì quái?_Nó đưa mắt lên trừng trừng nhìn ông trời vẻ thán trất.

-Cũng không tồi!_Long nhìn lên trời cười cười.

-Không tồi? Là có ý gì?_Nó đưa mắt nhìn Long vẻ dò hỏi...

-không có gì cả. Ngồi xuống đây đi._Long cười cười. Đưa tay chỉ chiếc ghế dài mà người ta đặt ở đấy.

-..._Nó không nói gì thêm. Từ từ ngồi xuống theo Long.

-Uống đi. Tan hết rồi đấy.

Nó nhìn xuống cốc trà sữa trong tay mình. Nhờ có cái nắp ở trên mà mưa không giọt vào được. Li cà phê giấy ở trên tay Long cũng vậy. Nó đưa miệng hút hút chất nước đặc sẹt có mùi hương dâu thoang thoảng và một chút sữa tươi.

-Trời mưa cũng tốt thật?_Tự dưng nó giật mình khi cái giọng khàn đặc của Long lại cất lên nhẹ nhàng như đang thì thầm bên tai nó.

-Tốt gì? ướt hết cả?_Nó nhăn nhó nhìn Long rồi nhìn ra bên ngoài. Bây giờ mọi người đã trốn biệt vào quán cafe bên cạnh hết rồi. Chỉ có lác đác vài đôi người yêu che dù đi trong mưa...Không khí vô cùng lãng mạn.

-hihi...Lâu rồi không tắm. Bây giờ tắm luôn một thể ý mà?_Long quay sang nhìn cái vẻ nhăn nhó của nó xong nheo nheo mắt nhìn nó cười.

-Anh..._Mặt nó nóng bừng lên, cái li nhựa trong tay như muốn bóp nát cả.

-Anh nói không đúng à?_Long lại nheo nheo mắt nhìn nó.

Tức chết đi được...aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Nó đưa tay đánh vào người anh ta. Anh ta la oai oái rồi lấy tay che lại trên đầu.

Đánh xong như nhớ lại chuyện gì đó nó quay sang nhìn anh trừng trừng rồi nói:

-Thế anh nói tôi hôn anh bao giờ_Bình tĩnh.

-À cái đó..hahaha...em không nhớ à?_Long đưa mắt nhìn nó có chút thất vọng.

-Không!_dứt khoát.

-Cố nhớ đi...anh không nói đâu..._LOng cương quyết...

-Nói đi..._Nó dồn người về phía Long, đưa tay lên cầu khẩn...

-Không1 Chuyện này em phải nhớ chứ...haha_Long cười cười rồi đưa mắt gian gian nhìn nó.

-..._Nó cố gắng làm khuôn mặt ngây thơ lắm để dụ dỗi nhưng vẫn không thần công.

-không nhớ à?_Long hỏi nhìn nó cười.

-Không!_Nó gật đầu.

-vậy cái này có nhớ không?_Long cúi đầu sát lại gần nó hơn.

Nó có thể cảm thấy hơi thở mạnh của Long bao phủ cả khuôn mặt nó. Mặt nó nóng cả lên. Nó thấy sóng mũi cao cao của Long cạ vào mũi nó nhẹ nhàng...Không thể được...Chưa kịp làm gì thì nó đã thấy bàn tay ai đó kéo tuột Long ra rồi đấm anh nhào vào bụi cây cảnh bên cạnh.

Nó hoảng hốt đưa mắt trừng trừng nhìn người đó. định quát lên thì ...OH MY GOD...

Cậu con trai hừng hực sát khí, hay tay nắm chặt lại, cả thanh người ướt rũn, chiếc áo bun xanh lá ướt rũn có sát vào thân hình quyến rũ cao to mét tám...Cả ngwoif cậu toá lên vẻ tức giận. Ánh mắt cậu nhìn nó như truy hỏi...Nó thấy ánh mắt đó làm tim nó đau...đau...rất đau.

-Cậu..._Nó lí nhí.

Cậu con trai đứng trước mặt nó , tóc bết cả vào khuôn mặt đã đỏ dần lên vì tức giận, khoé môi cậu mím chặt lại cái sóng mũi cao thanh tú thường ngày . Vẫn khuôn mặt đó nhưng sao lại khiến nó cảm thấy như gần chết đến nơi, con người này như muốn bóp chết nó bằng ánh mắt ấy...
« Chương TrướcChương Tiếp »