- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Mình Ơi!
- Chương 35
Mình Ơi!
Chương 35
Bảo Ngọc về tới phòng liền lôi mảnh giấy từ trong túi ra. Mấy dòng chữ xiêu vẹo hiện ra trước mắt, dường như Ngọc Trang đã viết nó rất vội vàng. Bảo Ngọc siết chặt mảnh giấy trong tay vội vã rời khỏi cửa tìm gặp Thành An.
Trong căn phòng sách im lìm, Thành An ngồi trên chiếc trường kỷ gỗ bận rộn kiểm tra lại sổ sách. Nhiều ngày qua cô đều giao lại chuyện buôn bán cho thằng Cần với Trọng Nhân, mãi đến bây giờ mới có thời gian xem đến. Mai Hương ngồi bên cạnh Thành An, lâu lâu lại châm trà rót nước. Thành An sợ Mai Hương mệt mỏi, mấy lần bảo nàng về phòng nghỉ nhưng người kia lại một mực không chịu đi. Cũng chẳng hiểu vì sao từ lúc về tới giờ nàng cứ dính lấy cô.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, còn chưa đợi Thành An mở miệng hỏi thì người kia đã đẩy cửa bước vào. Bảo Ngọc gấp gáp đưa cho Thành An mảnh giấy đã nhăn nhúm.
“Là Ngọc Trang đưa nó cho tui đó.”
Thành An kéo thẳng tờ giấy trong tay để bản thân cùng với Mai Hương đọc. Mấy dòng chữ trong giấy làm cả hai thoáng chút bàng hoàng. Hoá ra Ngọc Trang xém bị tên khốn kia làm nhục, nhờ có gia nhân lén giúp nên mới thoát được. Trong tờ giấy nhỏ Ngọc Trang còn dặn dò cẩn thận vào buổi tối.
“Nếu chuyện này không mau giải quyết, tui e là Ngọc Trang sẽ gặp chuyện chẳng lành. Tui không muốn cô ấy chịu tổn thương.”
Thành An trầm ngâm nhìn người con gái trước mặt. Từ lúc vào cửa tới giờ đôi chân mày của Bảo Ngọc vẫn luôn nhíu chặt, nét lo lắng hiện rõ trên khuông mặt sắc sảo.
“Tui nghĩ mục tiêu tiếp theo sẽ là tui.”
Với những thứ đã xảy ra Thành An cũng đủ hiểu họ muốn nhắm vào gia đình cô. Trước sau gì họ cũng sẽ tới tìm cô.
“Mọi chuyện bên phía Đỗ Văn Quý đã xong rồi. Nghe đâu ngày mai tên Đỗ Văn Hoàng kia sẽ đưa thuốc phiện đi tỉnh khác. Tui sẽ nhờ anh tui đưa thêm người xuống giúp.”
“Vậy thì đêm nay bắt đầu được rồi. Bây giờ thì cô về nghỉ ngơi trước đi. Nay mai có khi sẽ có người tới tìm.”
Bảo Ngọc nhăn mày xoay lưng rời khỏi phòng. Thứ duy nhất họ cần chờ bây giờ chính là màn kịch cuối cùng.
Cánh cửa phòng khép kính trả lại không gian yên tĩnh vốn có. Thành An lo lắng quay sang hỏi Mai Hương.
“Mình ơi, em mệt không?”
Mai Hương không trả lời Thành An, nàng chỉ lẳng lặng ôm lấy cánh tay Thành An, đầu cũng tựa hẳn vào vai cô.
“Em cảm thấy bất an quá mình à.”
Thành An nghiên đầu hôn lên trán Mai Hương. Trong lòng cô bây giờ cũng có chút lo sợ.
“Mình nè, lỡ đâu xui rủi tui có bề gì...”
Thành An còn chưa nói hết câu đã bị Mai Hương nhanh chóng cắt lời.
“Mình đừng nói gở. Mình sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thành An ôm Mai Hương chặt hơn, cô sợ không may chẳng thể gặp lại nàng nữa.
-----------------
Mới tờ mờ sáng hôm sau, cả nhóm của tên Đỗ Văn Hoàng bị bắt đưa về tỉnh. Cha hắn cũng bị bắt tội vì tham nhũng tiền thuế quan của chính quyền Pháp. Nhưng mặc nhiên tin tức này chẳng hề bị lọt ra bên ngoài mà thay vào đó là tin Thành An bị bắt vì tội bán thuốc phiện lậu.
Một toán lính mang danh quan Đỗ ập vào nhà Thành An khi cả nhà đang dùng cơm sáng.
“Có người báo với quan Đỗ nhà cậu có chưa thuốc phiện.” Tên lính đi đầu có vẻ như là đội trưởng, hắn dõng dạc nói rồi ra hiệu cho đám lính phía sau khám xét nhà.
“Liệu mấy ông có hiểu lầm gì chăng. Chỗ chúng tui làm gì có thuốc phiện.” Thành An bình tĩnh đứng trước tên lính mà giải thích. Nhưng hắn cũng chả thèm nhìn cô dù chỉ một lần.
Chẳng bao lâu sau đám lính đã lôi ra một bao đầy thuốc phiện. Ai ai cũng sững sờ nhìn cái bao bị quăng lăn lóc dưới đất. Đám lính không cần nghe ai giải thích liền xiềng tay Thành An lại. Đám gia nhân thấy vậy định nhào lên liền bị Thành An lắc đầu cản lại. Cô nhìn về phía thằng Cần cùng Trọng Nhân đang đứng gần đó mà nhỏ giọng dặn dò.
“Giúp cậu trông nom chuyện ở nhà. Nhớ bảo vệ tốt cho bà với mợ.”
Trọng Nhân với thằng Cần lòng nóng như lửa đốt, nhưng vì Thành An dặn dò mà chẳng dám làm liều.
Thành An liếc nhìn sang chỗ Mai Hương, nàng như chết lặng đứng nhìn Thành An bị người ta xiềng xích. Đôi mắt Mai Hương bắt đầu long lanh lên, cổ họng nghẹn uất chẳng nói được gì, nàng nôn nóng muốn nhào tới chỗ Thành An liền bị bé Mẫn cùng Bảo Ngọc cản lại. Thành An thấy vậy liền nở một nụ cười trấn an, miệng cô mấp máy nói vài từ với nàng nhưng lại không ra tiếng. Mai Hương dường như hiểu được lời Thành An nói liền thôi kích động nhưng nàng cũng không kiềm được mà rơi nước mắt.
Đám lính dẫn Thành An ra xe, một toán lính khác cũng bao vây phong toả cả căn nhà. Bà con lối xóm thấy có lính ùng ùng tới liền bu đen bu đỏ để xem chuyện. Chiếc xe chở Thành An đi khuất bóng, hàng xóm cũng bắt đầu tản ra, trong đám đông hỗn loạn có một người đàn ông mặc tây trang lén lút rời đi. Tin tức cậu ba An bị bắt và cả nhà bị phong toả nhanh chóng lan truyền khắp cả một vùng.
Thành An ngồi trên xe cố gắng thả lỏng tâm trạng một chút. Thật may bà ba đi vắng từ sớm chứ không Thành An lại có thêm một mối lo. Chiếc xe cũ kỹ lắc lư mấy tiếng vẫn chưa tới nơi. Thành An thừa biết bọn họ sẽ không đưa cô về chỗ quan Lý mà đưa thẳng về tỉnh. Xe chầm chậm lăn bánh qua một cây cầu ván bắt ngang con sông lớn. Một đám hơn năm sáu người bịt mặt không biết từ đâu nhào ra chặn đầu xe, cả đuôi xe cũng bị chặn mất. Tên thì cầm gậy, tên thì cầm dao dài liên tục đạp phá chiếc xe cũ kỹ. Trong đám người hỗn loạn kia Thành An nhận ra có cả Đặng Vinh. Ba tên lính đi cùng Thành An còn chưa kịp cầm súng lên đạn đã bị lôi đầu xuống xe. Ngay cả Thành An cũng bị ép phải nhảy khỏi xe. Ba tên lính bị tước súng rồi bị đập cho túi bụi, chính Thành An bên này cũng chẳng hơn thua gì. Thành An chật vật né từng nhát dao chém xuống, hai tay cô đều đang bị xiềng chặt nên chẳng thể làm gì khác hơn ngoài né tránh. Hai ba người vây lấy Thành An mà quơ dao chém xuống, Thành An né tránh không kịp liền bị chém một dao vào cánh tay. Vết dao sâu hoáy khiến máu trên tay cô túa ra không ngừng. Cơn đau buốt ập tới khiến Thành An di chuyển ngày càng chậm hơn. Cũng chẳng biết là kẻ nào thừa cơ hội chém vào sau lưng cô một nhát. Thấy bản thân không cầm cự thế này mãi, hai bên đầu cầu lại chẳng có đường thoát mà mấy tên lính kia lại chẳng thể nhờ cậy, Thành An liều mình nhảy luôn xuống dòng sông đang chảy siết. Nước tràn vào miệng vết thương đau nhức vô cùng, hai tay bị xiềng chặt nhưng Thành An vẫn cố vùng vẫy. Đột nhiên mặt nước động mạnh, dường như có ai đó vừa rơi xuống sông, không lâu sau Thành An liền bị người kia ghìm sâu xuống lòng sông. Nước sông tràn vào trong miệng lẫn mũi khiến cô choáng váng mà ngất lịm đi. Đám người đứng trên cầu lấy súng của mấy tên lính bắn xuống lòng sông, thấy máu đỏ đã nổi lên mặt nước lại thêm tay Thành An bị xiềng, họ cho rằng cô đã chết nên thôi không truy đuổi nữa. Ba tên lính trên bờ cũng bị chém gục tại chỗ.
Mãi tới khi trời gần khuya, tin tức Thành An trên đường áp giải về tỉnh bị gϊếŧ chết mới truyền về. Dù lính tráng đã cực lực tìm kiếm nhưng mãi cũng chẳng tìm được xác.
Mới sáng sớm căn nhà lớn nhất làng đã âm u đìu hiu, xung quanh nhà đều bị lính bao vây, bên trong nhà khói hương nghi ngút. Cờ tang được treo trước cổng, gia nhân đều mặc toàn đồ đen, điều này chứng tỏ cậu ba nhà ông hội đồng thật sự đã chết. Cả căn nhà chỉ có mỗi bà ba, Mai Hương, Bảo Ngọc cùng gia nhân đau buồn tổ chức tang lễ. Chẳng một ai dám đến viếng vì họ nghe Thành An phạm tội nặng trước khi chết. Thế nhưng trước cổng bây giờ lại xuất hiện một chiếc xe hơi. Vì cả nhà đang bị giam lỏng mà chiếc xe kia cũng bị chặn ở ngoài. Tùng Dương cùng bà năm từ trên xe bước xuống, họ nói gì đó với đám lính một chút rồi mới được cho vào. Mai Hương bây giờ cũng chẳng màn đến ai, nàng một mực quỳ dưới bàn thờ. Đầu nàng đội khăn tang, mặt mày tái nhợt, đôi mắt vô hồn thẩn thờ, bà ba bên cạnh thì gào khóc nức nở.
Tùng Dương cùng bà năm vừa bước tới cửa liền bị đám gia nhân chặn lại, ai ai cũng đều đề phòng hai người mới vừa tới.
“Để cho họ vào đi” Bảo Ngọc liếc nhìn hai người bị chặn ngoài cửa rồi lạnh nhạt lên tiếng.
Đám gia nhân nghe thấy do dự né ra để hai người kia vào nhà. Tùng Dương cùng bà năm bước tới nghiêm chỉnh thấp nhan. Cái bộ dạng đanh đá thường ngày của bà năm đã được kiềm nén lại không ít. Thế nhưng chưa được bao lâu Tùng Dương đã lộ ra cái vẻ mặt mèo khóc chuột.
“Mai Hương à, dù sao thì Thành An cũng đã chết rồi, hay là em theo tui về đi.” Tùng Dương đi đến bên cạnh Mai Hương. Hắn chẳng kiêng nể gì mà nói lớn tiếng cho mọi người cùng nghe.
“Chồng tui vừa mới mất, nhan khói còn chưa lạnh, sao cậu có thể nói ra những lời khó nghe như thế này. Tui cảm thấy cậu còn chẳng bằng loại cầm thú.”
Mai Hương tức giận liếc nhìn Tùng Dương, trong ánh mắt nàng chứa đầy thù hận. Con người này từng khiến nàng mến mộ nhưng giờ đây khi thấy hắn nàng chỉ muốn tự tay mình đâm chết hắn.
“Em đừng có quá đáng. Cái nhà này sớm muộn gì nó cũng bị tịch thu. Thay gì phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ thì bây giờ tranh thủ theo tui về làm vợ lẽ đi. Tui không chê bai thân thể em đã là may mắn lắm rồi.” Tùng Dương lên giọng kênh kiệu, trên mặt chứa đầy sự đắc thắng cùng ngạo mạn. Cho tới bây giờ hắn mới để lộ ra bộ mặt thật của mình.
Một cái bạt tay giáng xuống gương mặt đáng ghét kia. Lực tát mạnh tới nổi Tùng Dương loạng choạng ngã vào bàn.
“Tui nói cho cậu biết. Cả đời Đặng Mai Hương này chỉ thờ một chồng. Dù cho có ra đường làm ăn xin đi chăng nữa tui cũng không cần tới kẻ cầm thú như cậu.”
Tùng Dương tức đỏ cả mặt, hắn giơ tay định đánh Mai Hương liền bị Trọng Nhân đứng gần đó đẩy ra. Trọng Nhân vẫn mặt lạnh tanh như ngày nào nhưng cái ánh mắt điềm tĩnh xưa kia đã bị thay bằng cái ánh mắt sắc bén như muốn gϊếŧ người.
“Cậu muốn chết một mình ở đây thì cứ tự nhiên, đừng có lôi tui theo đó.” Bà năm khinh thường nhìn Tùng Dương.
“Đàn bà không có con này thì có con khác. Cô tưởng tui cần mỗi mình cô chắc.”
Tùng Dương nói xong khinh khỉnh cười rồi xoay lưng ra về. Hắn vốn định tới đây cướp lại Mai Hương nhưng không ngờ còn bị người ta sĩ nhục. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn cảm thấy hắn là người chiến thắng.
Bà năm chán ghét nhìn bóng lưng Tùng Dương. Đợi người kia đi khuất cửa bà mới bỏ lại một câu cho Bảo Ngọc.
“Tối nay nên hạ màn rồi.”
Bảo Ngọc chờ bà năm với Tùng Dương lên xe rời khỏi mới quay sang nhìn Mai Hương. Bảo Ngọc đưa tay gỡ đi tấm khăn tang trên đầu Mai Hương trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
“Tối nay tui sẽ đưa mợ đi gặp Thành An.”
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Mình Ơi!
- Chương 35