Hiểu Khê đang ngó nghiêng chợt một mái tóc vàng óng ló ra. Đó là một chàng trai rất dễ thương với nụ cười trong sáng và lúm đồng tiền đáng yêu. Anh ta nhìn cô và nháy mắt hỏi: “Xin chào, cô là Minh Hiểu Khê phải không? Trả lời đi chứ. Sao cứ ngắm tôi mãi thế?”.
Hiểu Khê sực tỉnh, cố lúc lắc đầu để hoàn hồn lại. Quả thật cô hơi bị hút hồn vào vẻ trong sáng của chàng trai này. Cô gật đầu, nghiêm nghị đáp: “Ừ, tôi là Minh Hiểu Khê… Nhưng sao anh biết tên tôi vậy?”.
Chàng trai phá lên cười, tiếng cười thật trong trẻo. Anh ta đề nghị: “Này, chúng ta cùng thi với nhau nhé! Cô không được từ chối đâu đấy”.
Hiểu Khê ngơ ngác, không rõ chàng trai đẹp như thiên sứ này muốn gì. Anh ta lại nhoẻn cười, giải thích rất đáng yêu: “Tôi từng được nghe kể cô rất lợi hại, đã đánh bại ba mươi hai vệ sĩ ghê gớm của Hải Hưng Bang. Thế nên tôi muốn tỉ thí với cô”.
Hiểu Khê bực bội nghĩ thầm, đúng là tin thất thiệt đáng sợ. Phải sớm tìm ra những kẻ tung tin đồn này. Vì những tin đó mà những người không quen biết lại ấp ủ mơ ước đánh nhau với cô. Bỗng một chàng trai khác đột ngột xuất hiện bên cạnh nhưng diện mạo thật trái ngược với chàng trai mặt đẹp ban nãy. Chàng trai mặt xấu này cao sừng sững như cột điện, mặt mũi đầy vết sẹo dữ dằn, ánh mắt long lên sòng sọc khiến Hiểu Khê hơi gai người.
Cô lùi lại một bước và nói nhỏ với chàng trai mặt đẹp. “Anh bạn nhỏ này, tôi là bạn của Mục Lưu Băng, muốn tìm anh ấy có việc rất gấp”.
Chàng mặt đẹp bĩu môi đáp: “Ai là anh bạn nhỏ ở đây? Tôi chỉ kém Lưu Băng có một tháng tuổi thôi đấy”.
Hiểu Khê ra sức xin lỗi và hỏi: “Anh có biết Lưu Băng ở đâu không?”.
Chàng mặt xấu buột miệng: “Lộ Đài”.
Chàng trai mặt đẹp la lối: “Minh Hiểu Khê, cô là đồ con gái phụ tình. Cô đã sớm rũ bỏ Lưu Băng rồi còn tới tìm anh ấy làm gì? Cô muốn anh ta đau khổ tới đâu hả?”
Hiểu Khê im lặng, nhún vai rồi bỏ đi. Nhìn theo dáng cô xa dần, anh mặt đẹp tức giận cúi xuống lượm một viên sỏi trên đường, ném “bốp” một cái về phía cô. Chỉ thấy Hiểu Khê hơi lạng người sang bên phải, viên sỏi lao ngược lại, đập vào sống mũi anh đau điếng. Ôi, đúng là một cô gái ghê gớm như lời đồn.
Cuối cùng Hiểu Khê cũng lên được tới Lộ Đài. Gió lạnh thổi nhẹ nhưng khắp người cô ấy nóng bừng khi nhìn thấy Lưu Băng. Anh mặc một bộ đồ đen, tóc đen buông dài, tất cả thật nổi bật trên cái ghế mây trắng toát. Cô im lìm đứng sau lưng anh hồi lâu, không dám cất tiếng, cũng không dám cử động. Thời gian như ngưng đọng, tưởng như tới mấy thế kỷ đã trôi qua. Cuối cùng Lưu Băng cất tiếng: “Sao em im lặng? Vậy tới tìm anh làm gì?”
Hiểu Khê thở dài, tới trước mặt Lưu Băng, định ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, nhưng đã muộn rồi. Cánh tay rắn chắc của Lưu Băng đã kéo phắt cô ngồi vào lòng anh. Anh khẽ vuốt ve má cô và nói: “Em đừng lo, bác sĩ Susi sẽ chữa khỏi cánh tay cho Triệt. Đó là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thế giới”.
Giọng Hiểu Khê rầu rầu: “Không, bác sĩ không chữa được đâu. Tay anh Triệt sẽ mãi mãi không lành được”.
“Vậy sao? Ông ta dám nói vậy sao?”, giọng Lưu Băng vụt lạnh lùng.
Hiểu Khê vội vã lắc đầu. Cô quá hiểu thói tàn bạo tới vô tình của Lưu Băng. Hiểu Khê xoay mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, thẳng thắn hỏi: “Có phải chính anh đã sai người bắt người nhà của bác sĩ để ép ông ta tới làm phẫu thuật cho anh Triệt không?”
Lưu Băng gật đầu không chút e ngại: “Đúng, là anh. Thì sao?”.
Hiểu Khê chùng lại, van nài: “Hãy thả người nhà bác sĩ ra đi. Ông ấy đã gắng sức hết rồi”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngờ: “Em không trách móc anh ác độc sao?”.
Hiểu Khê nhẹ nhàng nói: “Anh làm vậy không đúng tý nào, tuy nhiên em vẫn phải cảm ơn anh vì nhờ anh mà anh Triệt mới được bác sĩ Susi giúp”.
Lưu Băng hỏi đầy châm biếm: “Và em nghĩ rằng anh làm vậy vì Phong Giản Triệt sao?”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Chả lã lại không phải như vậy? Anh Triệt là bạn thân của anh từ nhỏ cơ mà?”.
Lưu Băng lắc đầu, buồn rầu nói: “Anh ư? Anh thì làm gì có bạn”.
Hiểu Khê túm chặt lấy mặt của Lưu Băng, gắng xoay về phía mình, giọng thiết tha: “Anh sao thế? Anh Triệt, anh Hạo Nam đều là bạn anh. Cũng như em vậy. Chúng ta mãi mãi là bạn của nhau”.
Thời gian như ngưng đọng.
Mãi lâu sau, ánh sầu muộn trên đôi mắt Lưu Băng cũng vơi dần. Anh quay lại nhìn cô, khẽ khàng nâng cằm cô lên, ngắm nghía như một vật sứ mỏnh manh. Anh khẽ nói, giọng lạc đi vì xúc động: “Hiểu Khê, sao em không hôn anh đi!”.
Mặt Hiểu Khê vẫn im lặng như một pho tượng bất động.
Lưu Băng vẫn nói tiếp: “Em luôn nói rất yêu anh, muốn sống với anh mãi mãi cơ mà. Tại sao em không muốn hôn anh? Hôn anh đi!”.
Thật là một mệnh lệnh khô khan và ngược đời, lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng nhìn sâu vào đôi mắt Lưu Băng, Hiểu Khê vẫn nhìn thấy nỗi tuyệt vọng và đau đớn.
Lưu Băng vẫn nói, giọng anh giờ đây chỉ thì thào: “Chúng ta rất lâu không ở bên nhau, kể từ khi Triệt bị thương. Em không còn nhớ anh phải không? Hãy hôn anh đi, để anh thấy em vẫn còn yêu anh”.
Hiểu Khê vẫn im lặng ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ của Lưu Băng. Ánh mắt cô như phủ sương.
Rất lâu sau, cô choàng tay vào cổ Lưu Băng, ngả đầu vào vai anh, thầm thì: “Anh biết không? Em rất nhớ anh!”.
Lưu Băng như nghẹt thở, những xúc cảm đau đớn, yêu thương cứ quặn lại với nhau, sục sôi trong người anh, khiến anh chỉ chực nổ tung. Hiểu Khê vuốt ve mái tóc đen nhánh của anh, “Trời ơi, tóc anh đã dài đến như thế này sao?”.
Lưu Băng nhắc: “Do có lần em nói rất thích anh để tóc dài, nên anh cứ giữ mãi”.
Hiểu Khê nghĩ ngợi: “Thật sao? Em không nhớ gì cả?”.
Bây giờ đến lượt mắt của Lưu Băng như phủ sương. Anh đứng phắt dậy, rút ra một con dao găm sang loáng, đưa lên mái tóc. Hiểu Khê cuống cả lên, hét to: “Đừng cắt. Em thích, anh để lại đi”.
Trong bộ đồ đen, mái tóc dài bay trong gió, Lưu Băng thật giống một tay sát thủ đau khổ. Hiểu Khê đứng dậy, giật lấy con dao trong tay Lưu Băng, vứt xuống đất rồi cố cười, nói: “Anh để tóc dài rất hợp đấy. Em xin lỗi, dạo này em hay quên quá. Rất nhiểu việc em cứ nói xong lại quên mất”.
Lưu Băng vẫn đứng đó, ngắm mấy cành cây trụi lá. Hơn ai hết, anh nhận thấy rõ tình cảm giữa họ đã không còn như xưa.
Hiểu Khê vẫn gắng nói chuyện: “Thật ra cánh tay của anh Triệt đã phục hồi phần nào, chỉ có điều không được hoàn toàn như trước”.
Lưu Băng hỏi: “Thật sao? Còn em?”.
Hiểu Khê e ngại quan sát nét mặt anh, khẽ khàng nói: “Có rất nhiều chuyện mãi mãi không thể trở lại như cũ được”.
Lưu Băng nhăn mặt đau đớn nhưng gắng hỏi đầy châm biếm: “Ai đã từng nói muốn sống bên anh mãi mãi?”.
Hiểu Khê điềm tĩnh đáp: “Là em… Nhưng em đã ân hận”.
Lưu Băng rùng mình như thể bị một con dao chọc thủng tim. Anh nắm chặt tay tới mức các ngón tay bị đau tới trắng bệch. Anh chằm chằm nhìn cô, đau đớn như kẻ bị phản bội rồi vụt tan vỡ, thất vọng vì anh đọc được trong ánh mắt cô, anh chỉ như một kẻ xa lạ. Giờ đây hai người đứng cách nhau có đúng một bước chân nhưng Lưu Băng hiểu rằng dù cố gắng đến mấy, họ vẫn không thể xích lại gần nhau.
Anh đau đớn hỏi: “Tại sao khi ân hận, em không bỏ đi luôn từ trước? Nếu khi chúng ta vừa quen nhau, em đừng nói những lời thề thốt đó, anh đã không đến nỗi ảo tưởng rằng chỉ cần có em là có cả thế giới”.
Hiểu Khê mấp máy môi. Cô nói rất khó nhọc và gắng sắp xếp các ý nghĩ lộn xộn trong đầu: “Em cứ ngỡ chỉ cần mình cố gắng, mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp. Em cứ ngỡ chỉ cần ở bên cạnh anh, em có thể làm anh hạnh phúc. Nhưng em đã tự đề cao mình. Khi nhìn thấy anh ngày càng thay đổi, không còn là chàng trai thanh tú trong trắng trước đây, em rất buồn. Nhìn cánh tay phải của Giản Triệt giờ đây không còn được như xưa, em không thể chịu đựng nổi. Em sẽ ân hận vô cùng, sẽ luôn mơ thấy ác mộng. Xin hãy hiểu cho em”.
Lưu Băng mấp máy môi: “Tại sao em không bỏ anh ngay từ đầu?”.
Hiểu Khê không thể đáp lại, cô cắn răng, quay người bỏ đi. Cô gắng bước rất nhanh, càng lúc càng gấp gáp như trốn chạy khỏi Lưu Băng, như sợ rằng chỉ cần chậm lại một chút, ý định đó sẽ tiêu tan. Cô cũng không dám ngoái đầu lại vì sợ không kìm lòng nổi trước vẻ đau khổ của anh.
Gió lạnh thê lương, càng làm cho lòng cô tê tái. Chợt có tiếng ai gọi tên cô. Hiểu Khê lắng tai nghe. Đúng là tiếng Lưu Băng nhưng sao nghe xa lạ đến vậy. Nó lạnh cóng và xa văng vẳng như từ đâu đập tới, “Nếu anh từ bỏ chốn này, liệu em có… quay lại không?”.
Hiểu Khê nhận thấy sự giằng xé và nỗi đau đớn, đầy mâu thuẫn trong giọng nói của Lưu Băng. Cô không thấy sự quyết tâm triệt để của anh. Phải rồi, trên đời này, quả thực có một số việc không thể nào được như ý con người, dù cố gắng đến mấy.
Nhưng quả thực cô thấy đau khổ tột cùng, tới mức tan nát, nước mắt chực rơi ra. Hiểu Khê gắng ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời, để gắng không để dòng nước mắt túa ra, đau đớn. Cô hít một hơi sâu, căng phồng l*иg ngực. Không có cách nào khác, phải chấp nhận thực tại, phải chấp nhận một Hiểu Khê hiện nay khác với một Hiểu Khê trước đó, cũng như phải chấp nhận xóa đi sự tồn tại của hình bóng Lưu Băng trong trái tim cô. Hiểu Khê gắng lắc đầu để xua tan gương mặt anh, bỗng một ai đó lao ra chặn đường cô.
Thì ra là chàng trai xấu ban nãy đã báo cho cô biết chỗ trốn của Lưu Băng. Anh ta nói với cô đầy tức tối: “Cô là một con người ác độc. Lưu Băng yêu cô và đau khổ vì cô như vậy, thế mà cô nỡ…”.
Hiểu Khê im lặng, tránh sang một bên, vẫn cắm cúi lao về phía trước. Cô không muốn nghe bất kỳ ai khuyên bảo, mặc cho anh ta vẫn tiếp tục nguyền rủa: “Cô sẽ phải ân hận, sẽ phải ngàn lần đau khổ!”.
Nước mắt của Hiểu Khê rơi lã chã. Cô biết mình sẽ rất đau khổ, sẽ rất ân hận… Nhưng cô sẽ có cả một quãng thời gian dài phía trước.
Mùa xuân mơn man ùa tới, phả hơi ấm nồng nồng vào phòng. Không khí thật dễ chịu. Hiểu Khê lại mua một túi táo đỏ thắm tới thăm Giản Triệt. Cô ngồi ở đầu giường, mải mê gọt táo, quên cả nói chuyện với Giản Triệt ngồi cách đó không xa. Anh đặt cuốn sách xuống giường, ngắm cô rất lâu rồi hỏi: “Hình như hôm nay em không được vui thì phải?”.
Hiểu Khê giật mình ngẩng lên nhìn anh, gắng cười lấy lòng: “Không, có gì đâu ạ. Em rất vui mà, còn hãnh diện nữa là khác. Nhiều người còn muốn tới thăm anh còn không được nữa là”. Nói xong, cô chợt nhớ tới Hạo Tuyết tuần nào cũng tới thăm Giản Triệt ít nhất ba lần.
Giản Triệt lắc đầu, nói: “Đừng dối anh. Em không biết nói dối mà. Có chuyện gì làm em không vui vậy?”.
Hiểu Khê đau khổ nghĩ thầm, sao anh ấy bị ốm mà vẫn thông minh thế nhỉ. Cô đành buông con dao xuống, nhìn vào mắt Giản Triệt, chậm rãi nói: “Em… em nhớ bố mẹ”.
Giản Triệt vẫn cười khích lệ, chờ cô nói tiếp.
Hiểu Khê mạnh dạn nói: “Em muốn về quê”.
Giản Triệt gật đầu rất thông cảm, nói: “Lần này em định về thăm nhà lâu không? Đồ đạc đã sắp xếp hết chưa?”.
Hiểu Khê ngạc nhiên vì thấy anh đoán ra được ý định của cô quá nhanh, song vẫn gật đầu: “Vâng, em đã viết đơn xin nghỉ học. Đã chuẩn bị hết rồi”.
Giản Triệt lặng lẽ nhìn cô âu yếm, không nói nữa.
Hiểu Khê bứt rứt hỏi: “Sao anh không nói gì? Anh không có gì hỏi nữa sao? Anh không muốn biết em còn quay lại nữa sao? Tại sao anh không thắc mắc về việc em trốn chạy? Tại sao anh lại im lặng thế? Anh thường che giấu suy nghĩ thật của mình bằng cách nào?”.
Giản Triệt cắt ngang: “Hiểu Khê…”,
Nhưng cô vẫn nhìn anh chăm chăm và nói tiếp, “Em biết anh luôn thương em, luôn bảo vệ em”.
Giản Triệt cắn môi, cười buồn bã: “Nhưng có ích gì”.
Hiểu Khê chăm chú nhìn anh, giọng thiết tha: “Em hiểu trong lớp vỏ bề ngoài điềm đạm đó, anh lại là một người rất yếu đuối và vị tha, luôn nghĩ tới người khác. Anh làm mọi thứ đều rất xuất sắc nhưng chỉ để cha mẹ vui lòng. Anh làm gì cũng chỉ nghĩ tới người khác, vì người khác và sẵn sàng hy sinh cho bạn bè, kể cả chuyện tình cảm của mình. Lẽ nào anh không cần được ai yêu thương?”
Hiểu Khê nhắm mắt, nhớ lại cảnh ông bà Phong đánh nhau trước mặt mọi người khi tới thăm con trai đang bị bệnh. Đó là hôm bộ mặt giả dối của ông Phong được lột ra rõ ràng nhất. Và đó cũng là lúc cô phát hiện thấy ánh mắt anh đau đớn như da thịt bị dao cắt. Cô thở dài, nhìn anh xót xa.
Giản Triệt nhẹ nhàng ôm lấy cô, im lặng như muốn chia sẻ.
Hiểu Khê vẫn rủ rỉ nói: “Đấy, anh xem, anh toàn giấu mình như thế. Trong khi em và mọi người ra sức coi anh như thần tượng để tôn thờ”. Ngừng lại một lúc, cô nói tiếp, “Anh luôn tôn thờ em, nâng niu em… Nhưng bây giờ em cũng bị sụp đổ rồi, chắc anh sẽ không còn nâng niu em nữa”.
Giản Triệt vừa khóc vừa cười, không biết an ủi Hiểu Khê ra sao. Anh nói nhỏ: “Ôm anh đi!”.
Hiểu Khê choàng tay ôm lấy anh, lặng lẽ nép đầu vào vai anh.
Giản Triệt tựa cằm lên đầu cô, nói: “Cứ ôm anh như thế nhé! Những điều em nói rất đúng, anh sẽ kể cho em nghe về cả niềm vui và nỗi buồn của anh”.
Hai người cứ ôm nhau mãi như vậy, rủ rỉ trò chuyện. Gió mơn man. Không khí thật thơ mộng. Hiểu Khê hé mắt nhìn: “Thế giờ anh muốn làm gì? Em có giúp anh được không?”.
Giản Triệt cười dịu dàng, đáp: “Ngốc ơi, em đã giúp anh rồi đó”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Anh đã nhờ em làm gì đâu nhỉ? Quái lạ, sao anh không nói gì thế kia?”.
Giản Triệt mỉm cười, càng khiến Hiểu Khê tò mò và giục giã. Rồi anh ngừng lại, nghiêm nghị nói: “Có một việc quan trọng, anh muốn nhờ em đây. Em có sẵn lòng không?”.
Mắt Hiểu Khê sáng rực, cô gật đầu lia lịa, Giản Triệt toét miệng cười: “Vậy từ nay về sau không được gọi anh là lớp trưởng Triệt nữa nhé! Em nhận lời đi”.
Hiểu Khê ỉu xìu, tưởng chuyện gì, chán ghê. Cô than vãn: “Anh Triệt!”, bỗng cô thấy nụ cười trên gương mặt anh thật rực rỡ như ánh mặt trời.