Sáng hôm sau, Hiểu Khê vừa bước vào lớp đã đυ.ng ngay Tiểu Tuyền, cô ta la lớn: “Hiểu Khê! Sao cậu lại đến đây?”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Sao thế? Tớ không được đến đây ư?”
Ngay lập tức, một nhóm các bạn gái vội vây quanh, cô hỏi dồn dập: “Sao cậu lại ở đây?”.
Cô gái A phẫn nộ: “Cậu làm cho bọn mình thất vọng quá”.
Cô gái B nghi hoặc: “Lẽ nào tin đồn là có thật?”.
Cô gái C buồn bã nhìn cô: “Hiểu Khê, mình thấy hình tượng của cậu bị sụp đổ”.
Cô gái D phấn khích hỏi: “Mau lên, kể cho bọn tớ nghe đi!”.
Hiểu Khê ngẩn cả ra, ngơ ngác hỏi: “Tớ làm sao kia?”
Không hiểu cô đã làm gì khiến nhiều người giận dữ đến như vậy. Cô không hiểu nổi, liền đưa mắt cầu cứu Tiểu Tuyền. Tiểu Tuyền thở một hơi thật dài, lấy tờ tạp chí đang để trên bàn đem đến trước mặt cô: “Cậu tự xem đi”. Đó là tờ tạp chí của trường cô.
Trên trang bìa tạp chí là hình ảnh cô và Giản Triệt đi cùng nhau, khi Giản Triệt đưa cô về nhà vào sáng sớm nay. Trên tấm hình có đề hai hàng chữ lớn: “Minh Hiểu Khê vui tình mới, đêm không về nhà. Mục Lưu Băng bị bỏ rơi, bị trọng thương!”.
Hiểu Khê kinh ngạc sững sờ, tay cô bắt đầu không làm chủ được nữa, run lên bần bật. Tờ tạp chí rơi xoạch xuống sàn đất như chiếc lá trong gió run lên bần bật… Tiểu Tuyền giải tán đám nữ sinh đang vây lấy Hiểu Khê, nắm tay kéo cô ra ngoài lớp, đến một góc vắng.
Tiểu Tuyền thăm dò: “Cậu vẫn không hề biết chuyện gì à? Từ trưa hôm qua, đài truyền hình đã liên tục đưa tin Lưu Băng bị ám sát đang cấp cứu trong bệnh viện đấy”.
Hiểu Khê sững sờ nhìn bạn: “Cậu nói gì… Thật thế không?”.
Tiểu Tuyền kinh ngạc: “Hiểu Khê, lẽ nào cậu bị mù, bị điếc sao? Hiện giờ tất cả các kênh truyền hình và báo chí đều đăng tin này. Lẽ nào cậu đã chia tay với Lưu Băng thật rồi sao? Chuyện lớn như thế mà cậu cũng không biết sao?”.
Hiểu Khê nắm chặt lấy tay cô, khẩn khoản: “Lưu Băng… thế nào rồi?”.
Tiểu Tuyền bị tay Hiểu Khê túm chặt tới phát đau, phải hét toáng lên. Sức khỏe của Lưu Băng thật khác thường: “Tớ, tớ không biết. Có báo nói Lưu Băng đã chết rồi, có báo nói rằng anh ấy vẫn đang cấp cứu, chưa thoát khỏi nguy hiểm, cũng có báo nói anh ấy không hề bị thương gì… Tớ cũng không biết báo nào đúng, báo nào sai… ! Ôi đau quá!”
Hiểu Khê dùng hết sức túm chặt tay bạn: “Lưu Băng đang nằm ở bệnh viện nào, cậu mau nói đi!”.
Tiểu Tuyền đau tới ứa nước mắt: “Để tớ nói… Cậu đừng túm chặt thế, tớ đau lắm!”.
Hiểu Khê giận dữ quát to: “Nói nhanh lên!”.
“Bệnh viện Quang Du. Lưu Băng đang ở bệnh viện Quang Du!”. Tiểu Tuyền thì thào.
Đầu Hiểu Khê chợt trống rỗng, mọi suy nghĩ của cô chỉ hướng về Lưu Băng, cô bỏ chạy thục mạng. Tiểu Tuyền lạch bạch đuổi theo sau: “Cậu đừng chạy nhanh như thế chứ! Cậu như thế hoàn toàn…”, rồi ôm ngực thở dốc. Ôi trời, sao Hiểu Khê chạy nhanh như thế nhỉ, tốc độ biến mất của cô ấy còn nhanh hơn cả tốc độ truyền thanh, khiến Tiểu Tuyền không kịp báo rằng, bệnh viện Quang Du hiện đang được cảnh sát canh phòng nghiêm ngặt. Hiểu Khê làm sao có thể vào được bên trong đây?…
Trong bệnh viện Quang Du đang rất hỗn loạn.
Một bệnh nhân vừa được cấp cứu, toàn thân còn quấn kín băng trắng muốt, khi đưa qua phòng chăm sóc đặt biệt, đột nhiên vùng dậy, lao ra khỏi giường bệnh, chạy về phía phòng cấp cứu. Trước cửa ra vào, cảnh sát và vệ sĩ đang đứng dày đặc.
“Bệnh nhân kia, chạy đi đâu?”, các cô y tá hét ầm lên vì sợ hãi, vừa la hét vừa đuổi theo sau, “Anh gì ơi, không được chạy lung tung”. Bọn họ kinh ngạc vì chưa bao giờ gặp phải một bệnh nhân bị trọng thương mà lại khỏe đến thế. Chẳng phải anh ta vừa bị nổ bình ga đó sao?
Bênh nhân trọng thương như một tia xoẹt điện lao thẳng vào đám cảnh sát và vệ sĩ đó, cố lách người bằng được tới cửa phòng bệnh, nắm lấy tay nắm cửa. Xoay một phát, anh ta đã lọt vào bên trong. Tất cả chỉ mất ba giây. Cảnh sát và vệ sĩ đứng ngoài không ngờ nổi có một tên sát thủ nhanh nhẹn đến thế, họ chẳng kịp phản ứng gì. Đợi đến khi họ trấn tĩnh ra, tên sát thủ đã lọt được vào trong phòng bệnh rồi.
“Nguy hiểm!”
“Cẩn thận”.
“Giơ hai tay lên không được động đậy”.
“Chúng tôi bắn đấy!!!”
Một loạt các tiếng kêu lần lượt được phát ra…
Cảnh sát tay cầm súng nhắm thẳng vào tên sát thủ vừa đột nhập vào phòng bệnh. Ngón tay được đặt sẵn vào cò súng, chỉ cần anh ta có chút cử động gây nguy hiểm cho người đang nằm trên giường bệnh kia, đạn sẽ được bắn ra không một chút thương xót. Nhưng mà…
Cảnh sát tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Chỉ thấy tên sát thủ người quấn đầy băng trắng kia từ từ đưa tay không tấc sắt lên đầu, đôi mắt của anh ta xuyên qua các dải băng y tế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh xao, phờ phạc của Lưu Băng trên giường bệnh.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”, cảnh sát hô to.
Một trong những cô y tá vừa chạy đuổi theo trả lời thay: “Đây là bệnh nhân bị thương trong vụ nổ khí gas được xe cấp cứu đưa đến ạ!”
“Vụ nổ khí gas?”, mắt Lưu Băng nhìn thẳng vào người đang quấn băng trắng kia, bất thần anh ta giật hết các ống các dây xung quanh mình, nhảy xuống giường bệnh lao đến bên tên sát thủ: “Em bị thương rồi sao?”. Do sức anh ta còn quá yếu, mới đi được hai bước đã thấy toàn thân bủn rủn, ngã nhào xuống đất…
Tên sát thủ vội vàng lao về phía trước, hai tay đỡ lấy người bệnh…
“Nguy hiểm quá!”. Cảnh sát định bấm cò, làm nhiệm vụ của mình.
Đồng đang đứng gần đó chợt ngăn cản: “Đừng bắn. Cô ấy là người yêu của thiếu gia nhà chúng tôi”.
“Sao?”, cảnh sát ngạc nhiên đến nỗi suýt rơi súng xuống đất. Trên đời này làm gì có cô gái nào dùng phương pháp như thế để vào thăm người yêu chứ?
“Cô Đồng, cô không gạt chúng tôi đấy chứ? Nếu lỡ để xảy ra chuyện gì, trách nhiệm của chúng tôi sẽ lớn lắm!”, một cảnh sát nghi ngờ hỏi.
Đồng mỉm cười nói: “Mọi người cứ nhìn đi”. Quả thật, cảnh sát nhìn thấy Lưu Băng và tên sát thủ đó từ nãy giờ vẫn ôm nhau thắm thiết. Lưu Băng nhắm nghiền mắt, đôi tay ôm lấy tên sát thủ. Dù anh đang bị trọng thương, khuôn mặt xanh xao nhưng đang ngời hạnh phúc.
Đồng ra hiệu cho cảnh sát và người của Liệt Viêm Đường rời khỏi phòng bệnh, để cho Mục thiếu gia và sát thủ được ở lại với nhau…