Chương 11: Danh phận

Chồng của Diệp Đinh nghe vậy, cũng vặt đầu nói chuyện với Ứng Tĩnh Phong.

Diệp Đinh xoay người lại nói chuyện với Minh Nguyệt: "Lý tiểu thư đang làm công việc gì vậy?"

"Một nhân viên văn phòng nhỏ bé, hàng ngày gõ bàn phím." Minh Nguyệt nhìn thấy sự bất thiện được ẩn giấu dưới đáy mắt nữ chính, cũng thấy cạn lời, có điều hình như cũng bình thường, đại đa số phụ nữ đều không thích nhìn thấy bạn gái hiện tại của bạn trai cũ.

"Tại sao cô và Ứng Tĩnh Phong lại quen biết nhau?" Diệp Đinh nhìn khuôn mặt của Minh Nguyệt, tuy rằng khí chất và phong cách của cô rất khác mình, thế nhưng cô ta vẫn cảm thấy rất quen thuộc, sẽ không phải vì hình dáng của cô gái này giống cô ta nên Ứng Tĩnh Phong mới ở cùng đấy chứ?

"Anh ấy là bên hợp tác của công ty chúng tôi, lúc tổ chức hội nghị có quen biết, sau này ở bên nhau."

Diệp Đinh nghe xong lời của cô, ngoài miệng mang theo nụ cười, trong lòng lại nghĩ tuy Minh Nguyệt đẹp thì đẹp, nhưng chỉ là một bình hoa, không thể so sánh được với mình, không có chút nào xứng đôi với Ứng Tĩnh Phong.

Tức thì không bằng lòng giao lưu quá nhiều với cô, tùy tiện nói thêm vài câu, gọi chồng cô ta tạm biệt với đôi tình nhân này, giao tiếp với những quý phụ nhân khác.

Minh Nguyệt nhìn cô ta đi xa, quay đầu lại nhìn vẻ mặt nam chính, muốn quan sát xem trên mặt anh có thứ gì gọi là cảm xúc không nỡ hay không.

Ứng Tĩnh Phong phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của cô gái nhỏ này, trong lòng giật thót: "Nhìn anh như vậy làm gì?"

"Anh thật đẹp trai!"

"Nhóc lẳиɠ ɭơ, trước mặt mọi người đừng dụ dỗ anh!"

"Vị Hà phu nhân vừa nãy thật đẹp!" Minh Nguyệt nói đến đề tài chính, muốn thăm dò suy nghĩ hiện tại của nam chính.

"Nói về dung mạo, hình như em còn đẹp hơn cô ta." Ứng Tĩnh Phong thực sự nói thật, một người có khí chất đoan trang thanh tú, một người lại xinh đẹp rực rỡ mê hoặc như yêu tinh, tròng mắt của đàn ông đều sẽ bị người thứ hai nắm lấy.

Nghe được nam chính ca ngợi mình, Minh Nguyệt đều không thể khống chế được nở một nụ cười xán lạn, tuy rằng trong lời của anh vẫn còn có aanrh ý, không có nói ra, bản thân cô trừ dung mạo xinh đẹp hơn ra thì không còn chỗ nào tốt hơn nữ chính, thế nhưng như vậy cũng không tệ rồi: "Vậy ánh mắt của anh rất tốt."

Ứng Tĩnh Phong nhìn nụ cười của Minh Nguyệt, chỉ cảm thấy cảnh trăng hoa rực rỡ trong nháy mắt cũng chỉ như thế mà thôi, không nhịn được cúi đầu, môi dán vào tai cô, hung dữ nói một câu: "Đừng quyến rũ anh!"

Khuôn mặt Minh Nguyệt nén giận, ném cho anh một cái ánh mắt bắn ra điện, nhỏ giọng nói: "Em nhìn Hà phu nhân kia khá quen mặt, hình như có chút giống em."

"Nhìn ra rồi? Nếu là cái loại trang điểm trước kia của em, thật sự có chút giống nhau." Nếu như Minh Nguyệt không chủ động nhấc lên chuyện này, Ứng Tĩnh Phong cũng sẽ không chủ động nói cho cô biết, người vừa nãy là bạn gái cũ của anh, cũng là chính phẩm mà cô thay thế.

"Hình như em đã hiểu rõ vài chuyện rồi, vậy có cần em trang điểm như cũ không?" Con mắt của người phụ nữ này ướt nhẹp, những thứ nói ra cũng có vẻ vô cùng có đạo đức nghề nghiệp của một người thế thân.

"Không cần, em như vậy cũng đã rất tốt rồi!" Ứng Tĩnh Phong biết ý trong lời nói của cô, tuy nsoi trước đây anh bao nuôi cô vì dáng vẻ của cô tương tự với Diệp Đinh, thế nhưng sau khi cô khôi phục bản tính và dáng vẻ của mình lại càng khiến người ta yêu thích.

"Vậy chính chủ người ta có thể cảm thấy anh tình cũ khó quên với người ta hay không đây ~"

"Cô ta có cảm thấy hay không là chuyện của cô ta! Có điều em nhắc đến cô ta làm gì? Ghen à?" Ứng Tĩnh Phong không quá thích nhắc tới Diệp Đinh trước mặt của cô gái nhỏ này, coi như trước đây cô là thế thân thì hiện tại trong mắt anh cũng không phải nữa rồi.