Chương 23: Con tin
Đêm dài, ánh trăng trong như nước chiếu vào mấy tảng đá màu xanh trên đường.
Trước mặt chúng ta là một tòa nhà tối đen.
Trước cửa có hai gia đinh cường tráng, thấy chúng ta đến, yên lặng mở cửa.
Trong trạch viện của Chu Phủ, hộ vệ tổng cộng ba mươi người, trong đó mười người mang võ nghệ thượng đẳng.
Lâm Phóng bố trí mai phục hơn ba mươi người trong khu vực phụ cận chỉ dẫn theo ta, Ôn Hựu, Hoắc Dương cùng hai hộ vệ võ nghệ cao cường, một đoàn sáu người, thản nhiên bước vào Chu phủ.
Cửa chính sâu tối sau lưng, chậm rãi đóng lại.
Chu phủ rất lớn, nhưng bốn phía tối lửa tắt đèn, chỉ thấy xa xa phía sau ba bốn cánh cửa, có ánh sáng chiếu rọi.
Chúng ta theo sau quản gia, đến chính sảnh đèn đuốc xanh vàng rực rỡ.
Chu Bác ôm hai mỹ nhân, ở trên giường uống rượu. Quản gia đi đến ghé vào tai hắn thì thầm, rồi nghiêm chỉnh đứng ra phía sau hắn.
Hắn ngẩng đầu thấy chúng ta đến, chậm rãi cười.
Hắn coi như còn khách khí cùng Lâm Phóng ân cần chào hỏi.
Chợt nhìn về phía ta: “Tiểu Thanh Hoằng, ngươi tới đây.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc.
Hắn lại cười nói: “Sớm nghe nói về ‘mặt ngọc sát thần’ Ôn Hựu cùng ‘công vân tiên tử’ Chiến Thanh Hoằng gắn bó như hình với bóng, đều là tuấn nam mỹ nữ, xem ra quả nhiên không giả.” Hắn đi tới, hướng về phía Hoắc Dương bên cạnh ta nói: “Ôn thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu.”
Hoắc Dương không lộ ra biểu tình gì, mọi người tiếp tục lặng im.
Lâm Phóng cười nói: “Tử Tô cùng Thanh Hoằng là hai trợ thủ nhất đắc lực nhất của ta.”
Chu Bác quay lại nhìn hướng Ôn Hựu: “Này vị là?”
Ôn Hựu chắp tay: “Tại hạ Tương Định.”
Tương Định là tên một trong hai mươi bốn hộ vệ của sư phụ.
“Chu công tử, ý tứ của Lâm mỗ tới đây lần này, chắc hẳn ngươi cũng đã rõ ràng. Công tử nắm trong tay hơn phân nửa thế lực võ lâm Giang Châu, nếu nguyện cùng chúng ta hợp tác, sau này đối với việc làm ăn của ngươi chỉ có lợi không có hại.”
“Ồ?” Chu Bác liếc nhìn Lâm Phóng, rồi quay trở lại vị trí chủ vị, tiếp tục ôm lấy hai mỹ nữ,“Lâm minh chủ mời cứ nói, có ưu đãi gì?”
Cùng chúng ta hợp tác, cũng coi như cho hắn đảm nhiệm phân chức minh chủ Giang Châu, có thể được triều đình ủng hộ. Còn có minh chủ Võ Lâm nâng đỡ phía sau, hắn sau này làm ăn cũng có nhiều chỗ tốt. Mà việc hắn phải làm là chỉ cần giúp chúng ta thu thập tin tức, vào lúc cần thiết rút ra vũ lực ủng hộ, đồng thời phù trợ chúng ta mở sản nghiệp ngay tại Giang Châu này.
Một công đôi việc, tài ăn nói của Lâm Phóng lại vô cùng tốt, lời nói êm tai dễ nghe, ta thấy ngay cả sắc mặt của quản gia phía sau Chu Bác cũng đã dao động.
Lâm Phóng bưng lên chén trà uống một ngụm, mọi người đều nhìn Chu Bác.
Hắn buông ra nữ tử trong ngực, một tay để ở trên đầu gối, một tay kia chống cằm, trong đôi mắt đào hoa tình ý dạt dào: “Tiểu Thanh Hoằng, ngươi không cùng minh chủ của mình nói chuyện sao?”
Ta oán hận liếc hắn một cái.
Hắn lớn tiếng cười vang: “Lâm minh chủ, nếu ngươi đem tiểu Thanh Hoằng tặng cho ta, ta liền suy xét xem có nên cùng các ngươi hợp tác!”
Mọi người yên lặng, Lâm Phóng cùng Ôn Hựu đều là không có biểu tình.
Ta giận tím mặt!
Không phải là “Ngươi nếu đem tiểu Thanh Hoằng tặng cho ta, ta liền cùng các ngươi hợp tác”, mà là “Ta liền suy xét xem có nên cùng các ngươi hợp tác”! Ta chẳng lẽ không đáng tiền như vậy, một Chiến Thanh Hoằng, chỉ để cho hắn đáp ứng suy xét?
Tưởng chúng ta ngu ngốc sao?
Lại nghe thấy Lâm Phóng cũng cười, gằn từng chữ một: “Chu công tử đã chiếu cố, Lâm mỗ thay Thanh Hoằng cảm kích. Chỉ là Lâm mỗ tuyệt đối không cường ép thuộc hạ làm chuyện không muốn làm. Ngươi nếu là coi trọng Thanh Hoằng, thì phải xem nàng có đồng ý hay không.”
“Không đồng ý.” Ta rất nhanh trả lời.
Chu Bác thu lại ý cười, dường như rơi vào trầm tư.
Cục diện thật bế tắc.
Quản gia phía sau Chu Bác ngược lại có chút gấp, ho khan hai tiếng.
Ta nhất thờ sinh ra cảm giác tốt đẹp với lão quản gia này, cuối cùng cũng có người hiểu chuyện.
Ánh mắt Lâm Phóng mang theo ý cười nhìn Chu Bác: “Chỉ là một mỹ nhân. Nếu Chu công tử đồng ý, Lâm mỗ sẽ dâng tặng ngươi mười mỹ nhân Kiến Khang, mười mỹ nhân Quảng Châu, thế nào?”
Bên trong đại sảnh yên lặng khoảng khắc.
Bỗng nhiên vang lên tiếng cười của Chu Bác. Hắn cười thật sự lớn, hai mắt híp lại nhìn chúng ta.
Hắn nói: “Lâm minh chủ, Chu mỗ chỉ là cùng ngươi nói đùa. Chu mỗ nào phải hạng người cường ép nữ tử. Liền theo lời nói của ngươi chúng ta hợp tác thử xem.”
Bên trong đại sảnh không khí khẩn trương lúc này mới biến mất.
“Hai mươi mỹ nhân kia, Lâm minh chủ cần phải sớm đưa đến phủ Chu mỗ một chút.” Hắn lại tiếp tục ôm lấy mỹ nhân bên cạnh.
“Đó là tất nhiên.” Lâm Phóng cười nói, hướng về phía Chu Bác nâng chén.
Không ngờ đến cục diện lại quanh co khúc khuỷu như thế, ta ngó ngó Chu Bác đã cùng Lâm Phóng xưng huynh gọi đệ, chỉ cảm thấy nam nhân trên đời này thật là không thể nói trước được.
Chỉ cần mời qua một chén rượu, đều xem như là đồng minh.
Chợt nghe quản gia kia nói xen vào: “Chủ thượng, không phải người nói Ôn công tử cùng Chiến cô nương là anh hùng võ lâm khó có được, vẫn hi vọng có cơ hội khoản đãi sao? Tại sao không mời hai vị ở lại trong phủ ở một thời gian.”
Đũa của Chu Bác đang gắp đồ ăn dừng một chút.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn phía Lâm Phóng: “Ý của minh chủ ra sao? Cho hai vị anh hùng ở lại trong phủ ta mấy tháng, có thể giúp đỡ ta một số chuyện?”
“Chu huynh, không phải Lâm mỗ không bỏ được. Chỉ là hiện tại rất nhiều chuyện cần giải quyết, không rời khỏi được hai người này.” Lâm Phóng nói.
Chu Bác chần chờ trong khoảng khắc, quản gia lại tiếp tục: “Lâm minh chủ, ngài không biết nhà chủ thượng ta mang sẵn lòng yêu nhân tài, hai vị anh hùng nếu tới phủ, nhất định chúng ta sẽ hậu đãi tử tế.”
Chu Bác chợt cười: “Minh chủ nếu là sợ thiếu người, từ trong phủ ta rút ra năm người võ nghệ tốt không thành vấn đề. Chẳng qua chỉ là ở mấy ngày, cũng không được sao? Chẳng lẽ không tin tưởng Chu mỗ?”
Lâm Phóng trầm tư khoảng khắc, cười : “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Hắn nhìn về phía ta cùng Hoắc Dương: “Tử Tô, Thanh Hoằng, ngày mai hai người các ngươi ở lại phủ của Chu công tử mấy ngày, một tháng sau, mọi chuyện ở Giang Châu xong xuôi, cùng chúng ta trở về Kiến Khang.”
Ta không hiểu rõ ý của Lâm Phóng, nhưng tuyệt đối tin tưởng hắn.
“Được!” Ta cùng Hoắc Dương đáp.
Ôn Hựu vẫn cúi thấp đầu, nhìn không rõ thần sắc.
Ta nhìn thoáng qua quản gia kia, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, bộ dạng bình thường, lúc này đứng phía sau Chu Bác, dường như không cho người ta cảm giác tồn tại.
———————-
Trên đường lớn chúng ta thúc ngựa mà đi, bóng đêm càng ngày càng thâm.
Trở lại chỗ ở, mọi người vừa mới bước vào sảnh lớn, liền thấy Ôn Hựu hướng về phái Lâm Phóng chắp tay.
Mọi người đều sửng sốt.
Ôn Hựu nói: “Văn Tuyền, ta cùng Thanh Hoằng, đã ước định trọn đời. Khi về Kiến Khang, cha ta sẽ đến Chiến gia cầu hôn.”
Lặng im.
Lâm Phóng chậm rãi cười. Mọi người đều cười vang, hướng về chúng ta chúc mừng.
Ta trừng Lâm Phóng, chờ hắn bày tỏ thái độ — chẳng lẽ hắn thực muốn đưa ta đi đến cái ổ sói kia?
Lâm Phóng ôn hòa liếc nhìn ta: “Yên tâm, tiền mừng sẽ không thiếu của ngươi.”
Ta ngược lại có điểm ngại ngùng hối thúc hắn.
“Tử Tô, các ngươi nghe ta nói một lời.” Lâm Phóng nói,“Chu phủ này, Thanh Hoằng cùng Hoắc Dương nhất định phải đi một chuyến.”
Chúng ta đều sửng sốt nhìn hắn.
Sắc mặt hắn cương nghị, nghiêm túc nói: “Bởi vì ta hoài nghi, Chu Bác này, là giả.”
Mọi người đồng loạt ồ lên.
“Các ngươi có chú ý đến tư thế cầm đũa của hắn hay không?” Lâm Phóng nói tiếp.
Ta nỗ lực hồi tưởng một chút, thật sự không nghĩ ra có cái gì lạ.
Lại nghe Ôn Hựu “Ồ” một tiếng rồi liếc nhìn Lâm Phóng, thần sắc trên mặt cũng là kinh ngạc.
“Còn có, thân hình của hắn cao lớn khác hẳn với người thường, lúc hắn hôn ca cơ, hôn đầu tiên là mũi.Tư thế uống rượu, cũng không giống người bình thường.” Lâm Phóng nói.
Nói đến hôn mũi, trên mặt ta hơi đỏ lên. Lén lút nhìn phía Ôn Hựu, lại phát hiện hắn căn bản không chú ý, chỉ là ánh mắt sáng ngời nhìn Lâm Phóng đối diện, không ngừng gật đầu.
Ai, nam nhân a!
“Văn Tuyền nói rất có lý.” Ôn Hựu nói,“Nhưng thói quen nhỏ này, toàn bộ là tập tính của người Tiên Bi bên Triệu quốc. Chỉ là dung mạo hắn so với người Hán chúng ta không khác.”
“Còn có quản gia kia.” Ta nói: “Chu Bác vốn không có ý giữ chúng ta lại, hắn đột nhiên nói như vậy, nhất định có ý đồ. Thân phận khả nghi!”
Mọi người nhao nhao gật đầu.
“Nhưng gương mặt Chu Bác này đã tại Giang Châu lộ diện mấy chục năm, việc làm ăn của Chu gia cũng đã sớm do hắn nắm giữ.” Có người nghi vấn.
“Cho nên, Thanh Hoằng cùng Hoắc Dương, nhất định phải đi Chu phủ.” Lâm Phóng không dao động nói,“Ta hoài nghi, trong Chu phủ ẩn tàng âm mưu to lớn đối với võ lâm mấy chục năm qua.”
“Hoắc Dương.” Lâm Phóng nhìn qua,“An toàn của Thanh Hoằng, giao cho ngươi.”
Hoắc Dương không lên tiếng, lại nhìn về phía ta: “Có ta, bất kỳ ai muốn động đến ngươi, có một con đường là chết.”
Đúng là đồ đệ tốt! Ta cảm động đến rơi nước mắt.
Ôn Hựu kéo lấy tay ta, thấp giọng nói: “Đừng để ý Hoắc Dương. Ngươi yên tâm, ta đã nói từ nay về sau mọi chuyện có ta.”
Hắn chuyển về phía Lâm Phóng nói: “Văn Tuyền, ta được biết môn hạ của sư phụ có một đệ tử rất giỏi dịch dung?”
—————————-
Ngày mười lăm tháng hai, ta cùng Hoắc Dương mang theo đồ đạc, tiến vào Chu phủ.
Chu Bác này, đích xác trầm mê ở trong thanh sắc(múa hát và sắc đẹp). Chúng ta vào phủ năm ngày, mỗi ngày đều chỉ thấy hắn, hoặc cùng nhóm tiểu thϊếp ở trên hồ trong phủ chơi thuyền; hoặc cùng đám tiểu thϊếp tại hoa viên thân mật; hoặc chính là cả ngày không ra khỏi cửa phòng, cách vài bước chân đều có thể nghe thấy những âm thanh rê rỉ bên trong phòng truyền ra.
Cũng không biết hoang phế đến thế, việc làm ăn của hắn vì sao lại tốt như vậy?
Đến sáu ngày sau, Chu Bác mới triệu kiến chúng ta, phía sau lưng hắn vẫn là quản gia kia.
“Tới đây, tới đây, ta đợi các ngươi dạo chơi uống rượu trên hồ, tiểu Thanh Hoằng, ngươi đến cho ta hôn miệng chút……” Chu Bác vung bàn tay to lên, quản gia nhíu mi, không lên tiếng.
Ta cùng Hoắc Dương bất đắc dĩ, phải ban ngày ứng phó ăn chơi đàng điếm cùng Chu Bác, nhàn rỗi thì luận bàn võ nghệ. Hoắc Dương quen dùng đao, không ngờ bái nhập ta môn hạ sau ta, dùng kiếm cũng cực kỳ xinh đẹp.
Thiên phú võ học của hắn thật sự khiến người tắc lưỡi, thậm chí đã nhanh chóng vượt qua ta!
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Chỉ là lúc chúng ta luyện kiếm, thường xuyên để ý đến Chu Bác, quản gia hoặc những hộ vệ trong Chu phủ.
Chu Bác cũng từng lộ ra trong lời nói hi vọng chúng ta vĩnh viễn ở lại Chu phủ, bái nhập thuộc hạ trong phủ của hắn.
Ta liếc nhìn hắn: “Chu công tử, ngươi biết rõ Thanh Hoằng cùng Lâm minh chủ tình chắc hơn vàng, vì sao lại đưa ra cho Thanh Hoằng vấn đề khó khăn thế này?”
Hoắc Dương ở một bên nhìn trời.
Chu Bác ha ha cười nói: “Nếu bàn về dung mạo, Chu mỗ không bằng Văn Tuyền; nhưng bàn về phong lưu, Văn Tuyền không bằng ta.”
Ta dậm chân: “Nhưng hắn chỉ yêu một người là ta.”
Chu Bác cười to nói: “Hắn đã yêu ngươi, vì sao còn bỏ được ngươi đưa tới đây?”
Ta nói: “Một tháng mà thôi, cũng không phải bán cho ngươi.”
Chu Bác lại nói: “Nếu là miễn cưỡng, vì sao các ngươi không rời đi?”
Câu hỏi này có điểm kỳ lạ, dường như giống với việc đề nghị chúng ta cùng nhau chạy trốn.
Ta xúc động nói: “Lâm minh chủ nhờ vả, Thanh Hoằng sao có thể từ chối.”
Chu Bác không nói chuyện, ôm chầm tiểu thϊếp bên cạnh, từng chút một hôn lên.
Ta quay đầu.
Xa xa, quản gia đang khiển trách một người trồng hoa: “Ngươi thằng nhãi này, tưới nước như thế, hoa cỏ quý báu này còn không bị ngươi tưới chết hết!”
——————-
Trời xanh, mây trắng bay qua.
Nhoáng lên một cái đã lại qua năm sáu ngày, ta không còn nhìn thấy quản gia kia. Hỏi gia đinh bọn họ nói hắn đến Kiến Khang làm việc.
Chu Bác vẫn như cũ mỗi ngày mời mọc chúng ta du ngoạn cùng, cả thành Dự châu, dường như đã bị chúng ta dạo chơi qua mấy lần.
Chỉ là lúc uống rượu, hắn có chút luyến tiếc “Trúc Diệp Thanh hai mươi năm” đãi chúng ta mấy ngày qua.
“Rượu này vốn là khó có được, sau này các ngươi đừng uống nữa.” Hắn đổi một hũ lớn khác: “Tới, nữ nhi hồng mười tám năm, cũng là rượu ngon.”
Ta cùng Hoắc Dương vốn là không thích uống rượu, trước đó vài ngày chỉ là phụ diễn hắn, bây giờ cũng chỉ là tùy tiện lướt qua miệng thôi.
Chúng ta ngồi trong xe ngựa rộng rãi tinh xảo, đi đến vùng ngoại ô Kiến Khang.
Non xanh nước biếc, gió phơ phất.
Hôm nay hiếm khi Chu Bác không dẫn theo thị thϊếp, ở trên đỉnh núi cùng chúng ta nhìn hào quang mây trắng.
“Bên cạnh Chu mỗ đã rất nhiều năm, không có người thân cận.” Hắn cười nói.
Nụ cười có chút thê lương.
Nhớ đến mấy ngày gần đây tiến vào Chu phủ, hắn mặc sức phóng đãng chơi bời, ta hạ quyết tâm, thăm hỏi: “Chu Bác, ngươi rốt cuộc thương tâm vì cái gì?”
Ánh mắt hắn chợt lóe, cười ha hả.