Khi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, đã là tối ngày hôm sau,
hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy Đoàn Nguyên Tư ngồi ở bên giường hắn, thấy hắn tỉnh rồi, cao hứng nói: “Bạch huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi.”
Bạch Ngọc Đường vươn mình ngồi dậy, tuy bây giờ đầu vẫn hơi cháng váng, thế nhưng thể lực đã
khôi phục không ít: “Đoàn huynh, huynh có chuẩn bị đồ ăn cho ta không, tiểu đệ hiện tại vô cùng đói bụng.”
“Ha ha, xem huynh
có thể nói giỡn, tất là khỏe
rồi.” Đoàn Nguyên Tư cười nói, “Ăn đương nhiên không thể thiếu được.” Vừa nói
ngón tay vừa chỉ về hướng bàn.
Trên bàn bày đầy đồ ăn.
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Vẫn là Đoàn huynh hiểu rõ ta.” Hắn xuống giường đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Triển Chiêu giờ
thế nào?”
“Độc trên người Triển huynh đã giải,
sáng sớm nay tỉnh rồi, còn tới thăm huynh, giờ có lẽ còn
nghỉ ngơi.” Đoàn Nguyên Tư nói.
“Vậy thì tốt.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Đến, Đoàn huynh, bồi
ta uống rượu.”
“Được!” Đoàn Nguyên Tư cười nói.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường ngủ no mắt dậy, liền ra vườn luyện kiếm, luyện chơi một bộ kiếm pháp, vẫn là mệt hơi thở dốc, xem ra để công lực khôi phục lại tốt nhất vẫn cần một ít thời gian.
Thu kiếm liền nhìn thấy Triển Chiêu đứng bên đình, hôm nay y vận
thường phục lam sắc, đai lưng bạch lĩnh, nền nã khoáng dật, nội liễm hàm súc.
Lúc này, y
đã phát hiện Bạch Ngọc Đường đang
nhìn mình, nhẹ nhàng mỉm
cười.
Bạch Ngọc Đường chỉ thấy như có gì đó nghèn nghẹn, đáp lại bằng một nụ cười.
“Bạch huynh.” Triển Chiêu lững thững đi tới bên người Bạch Ngọc Đường, thân thiết nói, “Công lực của Bạch huynh khôi phục sao rồi?”
“Ha ha, Bạch gia là ai chứ, đương nhiên là khôi phục không tồi a.” Bạch Ngọc Đường cười nói.
“Bạch huynh,” Triển Chiêu ôm quyền vái, “Triển mỗ đa tạ ân cứu mạng của Bạch huynh.”
“Tạ cái gì?” Bạch Ngọc Đường quay mặt đi, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, tiến đến trước mặt Triển Chiêu, “Mèo Con, ta cứu ngươi, ngươi có phải là nên báo đáp một hồi.”
Triển Chiêu ngẩn ra, gật đầu.
“Vậy… Gọi Ngọc Đường nghe chút coi.” Bạch Ngọc Đường cười nói.
Triển Chiêu sững sờ, đột nhiên nện một quyền vào vai
Bạch Ngọc Đường: “Bạch Ngọc Đường, đừng cho là ngươi có ba màu
thì
mở được phường nhuộm.” Nói thì nói thế, nhưng trên mặt Triển Chiêu
lại
mang vẻ “Thật là hết cách với ngươi”.
“Ai da!” Bạch Ngọc Đường làm bộ bị trúng đòn, “Triển Chiêu, ta thấy
ngươi, thực sự là khỏe
lắm rồi đó.”
Triển Chiêu cúi đầu, ôn nhu cười khẽ.
Mấy ngày sau, Triển Chiêu khỏi bệnh, lại muốn bắt tay vào
tìm kiếm Bát vương.
Dựa theo lời giải thích của Đoàn Nguyên Tư, nếu Triển Chiêu không nhìn lầm, người kia thực sự là Bát vương gia, ngài ám sát Triển Chiêu chỉ có một khả năng, đó chính là, Bát vương gia đã trúng Hàng Đầu, bị khống chế tâm trí.
Người nói phong cảnh Đại Lý đẹp, ai biết nơi này lại
là một nơi
linh kỳ quỷ dị như vậy, Triển Chiêu đứng trước cửa sổ, than nhỏ, đến đây
mấy tháng, dĩ nhiên phát sinh nhiều sự tình kỳ quái trước giờ chưa từng trải qua như thế, kỳ quái nhất, không gì bằng, dĩ nhiên lại mang dòng dõi của
Bạch Ngọc Đường.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu khẽ vuốt bụng, động tác này, gần đây
càng lúc
xuất hiện càng nhiều lần.
Một cơn
đau lại truyền đến từ nơi bàn tay đang vuốt ve, giống như đang
lôi kéo nội tạng của chính mình, Triển Chiêu cau
mày, nắm lấy
bệ cửa sổ, khẽ run. Dạo này, đau đớn như này càng lúc càng bắt đầu tăng lên. Có điều Công Tôn tiên sinh đã xem qua, nói không có vấn đề gì, đây chỉ là vì thai nhi đang dần dần lớn lên.
“Triển hộ vệ.” Sau lưng truyền đến thanh âm của Công Tôn Sách, Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Công Tôn Sách lại bưng dược bước vào
phòng, “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu, những ngày gần đây, thừa dịp Triển Chiêu dưỡng thương ở trong phủ không đi ra ngoài, Công Tôn Sách nghĩ hết biện pháp điều trị thân thể cho y, ngày hôm nay xem, tuy rằng vẫn hơi gầy ốm, nhưng sắc mặt đã không còn nhợt nhạt giống như lúc trước, xem ra, hiệu quả vẫn có.
Công Tôn Sách thoả mãn gật gù.
Triển Chiêu nhìn Công Tôn Sách bưng dược tới, mùi vị đó khiến cho y
nổi cơn buồn nôn, nhíu
mày: “Công Tôn tiên sinh.”
“Uống nhanh đi, hôm nay các ngươi lại phải
ra ngoài điều tra… Ai.” Công Tôn Sách khẽ
thở dài một hơi.
Nhấc
mắt, Triển Chiêu đã uống hết sạch thuốc, đưa lại
chiếc bát không.
Triển Chiêu lau miệng, y biết, như vậy mới có thể làm cho Công Tôn Sách hơi hơi yên tâm một chút.
Công Tôn Sách cúi đầu: “Có lúc, học sinh thật hận không thể cùng các ngươi vào sinh ra tử.”
“Tiên sinh không nên nói như vậy.” Triển Chiêu cười khẽ, “Tiên sinh mưu trí, thiên hạ có mấy người có thể sánh
kịp? Kỳ thực, tuy những việc tiên sinh và
Triển Chiêu làm
không giống nhau, nhưng đều vì một chuyện.”
Vì một mảnh thanh thiên trên đầu này.