Công Tôn Sách yên lặng ngồi ở đầu giường Triển Chiêu, lòng lặng lẽ than nhẹ, đứa nhỏ này, từ khi tiến vào Khai Phong phủ, chưa khi nào ngừng qua lại
với thương tích, nhưng bao năm trôi qua, y vẫn giữ một tấm chân thành. Bây giờ, lại phải đối mặt với sự tình xấu hổ như vậy. Chẳng cần nói đến y, ngay cả những người ngoài này đây cũng vô cùng không đành lòng.
“Triển hộ vệ, nếu như ngươi không muốn thai nhi này, học sinh lập tức giúp ngươi
đi mua thuốc.” Công Tôn Sách không nhịn được nói. Tuy ông biết, chuyện này là
không thể. Vừa rồi
Đoàn Nguyên Tư nói rất nhiều, nhưng có một câu không nói, trúng cổ
độc mà có
thai nhi thì dùng dược thông
thường không có cách nào bỏ được, nếu muốn cố tình làm sẩy thai, tất là một thi hai mệnh. Đây chính là chú lực của cổ, nghịch chú mà làm, kết quả chắc chắn là mang tính diệt vong.
“Công Tôn tiên sinh.” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Công Tôn Sách, đôi
mắt trong trẻo toát ra vẻ kiên định, tay đặt lên bụng mình, “Trước đây Triển Chiêu cảm thấy không có khí lực, đầu choáng váng, đều là bởi thai nhi này, đúng không?”
Công Tôn Sách hơi run run, gật đầu: “Đúng, những bệnh trạng của Triển hộ vệ, chính là… ốm nghén.”
“Thì ra, nó vẫn đang nhắc nhở ta sự tồn tại của nó.” Triển Chiêu nhẹ nhàng nhíu
mày, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại hết sức
bình tĩnh, “Ta muốn giữ nó lại.”
Công Tôn Sách đột nhiên không biết nói thế nào cho phải, vừa nãy Triển Chiêu bảo ông ở lại, ông vẫn đang chuẩn bị các loại ứng đối, cho rằng Triển Chiêu sẽ cầu xin ông phá bỏ
thai nhi này đi, cho rằng Triển Chiêu sẽ không biết làm sao nói hết khuất nhục của mình, thậm chí cho rằng Triển Chiêu sẽ tự nói với mình từ giờ
y
sẽ đi tha hương trốn tránh tất cả… Ông
nghĩ đến ngàn
vạn khả năng, nhưng lại
không nghĩ tới, Triển Chiêu chỉ bình tĩnh mà kiên định nói y
sẽ lưu lại đứa bé.
“Triển hộ vệ.” Công Tôn Sách lộ vẻ xúc động
nói.
“Dù sao đây cũng là một mạng.” Triển Chiêu chậm rãi nói.
Triển Chiêu biết bao thiện lương, chưa bao giờ đành lòng thương tổn bất kỳ một tính mạng vô tội nào cả.
Công Tôn Sách cúi đầu, nhịn xuống cảm giác
muốn chảy nước mắt, lần đầu tiên, bình tĩnh như Công Tôn tiên sinh, dĩ nhiên cũng sẽ có thời điểm muốn khóc. Lúc ngẩng đầu lên, ông
chỉnh lại
tâm tình: “Vậy học sinh đi giúp Triển hộ vệ kê mấy thang thuốc an thai, hảo hảo giúp Triển hộ vệ ngươi điều trị thân thể.”
Triển Chiêu gật đầu: “Vậy sau này phiền Công Tôn tiên sinh, không biết ngày mai Triển Chiêu có thể tiếp tục ra ngoài điều tra không?” Nói đến điều tra, y đột nhiên nhớ đến cái gì, “Đúng rồi, hôm nay ta cùng Bạch… Bạch Ngọc Đường trở lại rừng cây, có phát hiện.” Vừa nhắc tới vụ án, trên mặt Triển Chiêu lại lần nữa có loại hào quang bức người.
“Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp đã nói với Bao đại nhân, chúng ta đã báo với quan nha Đại Lý, chỉ nói có quan binh Tống triều bị tặc nhân làm hại rồi vứt xác, không đề cập đến chuyện vương gia.” Công Tôn Sách ngắt lời y, “Yên tâm, đại nhân biết phải làm thế nào.”
Triển Chiêu gật đầu, nhớ đến câu nói của
Bao Chửng trước khi đi “Có bản phủ ở đây”, trong lòng yên bình
không ít.
“Có điều Triển hộ vệ, ngày mai ngươi không thể ra khỏi cửa.” Công Tôn Sách lại nói, giọng mang chút trách cứ, “Ngươi phải cố gắng tĩnh dưỡng một thời gian, bằng không, có thể thương tới thai nhi.”
“Nhưng mà.” Triển Chiêu biện giải, “Chúng ta đã điều tra lâu như vậy, hiện tại vừa vặn có tin tức, chính là lúc nắm chặt thời cơ lần theo, chúng ta đã để
lỡ mất một tháng, vương gia còn trong tay tặc nhân, nhiều một ngày tức là thêm một phần nguy hiểm, Triển Chiêu làm sao có thể ngày ngày nằm trên giường, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu có thể cố gắng chịu được.”
“Triển hộ vệ!” Công Tôn Sách cũng cuống, “Ngươi cố gắng chống đỡ, cũng không được
để
hài tử theo
ngươi bị khổ. Ta nóiphải
nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi.”
“Được.” Triển Chiêu đột nhiên thoải mái đáp ứng, y
biết, nếu để cho Công Tôn tiên sinh cuống lên, sợ là phải cho y
một châm, để y
ngủ liền mười ngày nửa tháng, “Vậy
Triển Chiêu sẽ nghỉ ngơi hai ngày.”
“Hai…” Công Tôn Sách nổi nóng, đứa nhỏ này, làm sao lại hết thuốc chữa như vậy, cứ một lòng nhào vào tra án.
“Tiên sinh, Triển Chiêu bỗng dưng muốn ngủ.” Triển Chiêu không chờ Công Tôn Sách nói đã
nằm xuống.
Công Tôn Sách ngẩn ra, sau đó không thể làm gì hơn là thở dài một hơi, Công Tôn Sách vô cùng dẻo miệng, dĩ nhiên cũng nói không lại người, đứa nhỏ này, chừng
nào biết quan tâm bản thân như quan tâm đến vụ án thì tốt biết mấy.