Chương 4: Vị Huynh Trưởng Dịu Dàng - 2

Tiếp đó, Lâm Thụy nhảy phắt lên ngay phía sau, vòng tay ra trước nắm dây cương và thúc cho ngựa chạy.

Tịch Minh Nguyệt ngồi im như thóc trong lòng chàng. Đó giờ, nàng thấy mấy cảnh quay kiểu như vậy trên phim thì cứ ngỡ là lãng mạn, thơ thơ lắm, nào ngờ bây giờ diễn thật mới biết khó chịu vô cùng.

Thầm nghĩ cái tên huynh trưởng không cùng huyết thống này cũng chiều muội muội thật, nghe bảo buồn một tiếng là đưa ra ngoài dạo chơi ngay.

Bình thường, nếu một mình đi với nam nhân lạ vào đêm tối hù thế này sẽ dọa chết nàng. Nhưng vì bây giờ nàng đang mang thân phận muội muội của chàng, vậy nên, vô cùng yên tâm.

Đêm đen tịch mịch, vắng ve vắng vẻ, chỉ còn tiếng vó ngựa gõ xuống mặt đất cùng tiếng gió xé ngang tai bởi tốc độ phi hơi nhanh.

Tịch Minh Nguyệt bất giác nép sát vào Lâm Thụy tìm chút hơi ấm, làn mi dài khép hờ. Ân Nam đang là mùa thu, tiết trời ban ngày mát mẻ dễ chịu, đêm thì se sắt lạnh lẽo.

Giá như chàng để nàng vào trong lấy áo ấm thì có phải hơn không, đằng này cứ thế mà kéo trượt nàng đi. Vì lúc nãy leo lên nóc nhà ngại choàng áo dài vướng víu nên nàng đâu có khoác, vận mỗi một bộ y phục mỏng manh.

Đến nơi, Lâm Thụy dịu dàng bế Tịch Minh Nguyệt xuống. Nàng đưa mắt quan sát xung quanh, hóa ra là một hồ nước tự nhiên lớn nằm sâu trong rừng. Khung cảnh thật huyền bí cùng lạ lẫm khiến nàng cứ trân mắt mà nhìn.

- Muội xem.

Lâm Thụy vừa nói vừa trỏ tay lên cao, Tịch Minh Nguyệt ngửa cổ trông theo. Nàng mỉm cười xúc động bởi những gì hiện ra trước mắt.

Các tàn cây xung quanh hồ không che lấp khoảng thinh không phía trên mà để lại một vòm trời hình tròn, vừa hay vầng trăng lọt thỏm vào đó, in bóng xuống làn thu thủy sóng sánh.

Giây phút này, trái tim nam nhân lạnh băng bên cạnh đột nhiên lỗi mất một nhịp. Nét cười dịu dàng thanh tao ấy như tấm lông mềm mại phủ ấm cõi lòng ai.

- Lâm Thụy ca ca, trăng đẹp thật đấy.

- Đêm nay là ngày rằm mà.

Dứt câu, Lâm Thụy đưa tay rút sợi dây trên cổ, cởi chiếc áo choàng khoác hờ trên đôi vai đang run nhè nhẹ vì lạnh.

Cảm nhận được hơi ấm và cái chạm khẽ, Tịch Minh Nguyệt theo phản xạ níu lấy, xốc lại tấm áo trên mình.

- Huynh không lạnh ư?

- Ta là nam nhân, chút lạnh này có đáng gì.

Chàng chậm rãi nói và ngồi xuống thảm cỏ, tiện tay ngắt vài chiếc lá xấu số xé vụn vằn. Chẳng hiểu sao hình ảnh này khiến Tịch Minh Nguyệt cảm thấy chàng như đứa trẻ con đang dỗi hờn vậy.

Khẽ hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ nhàng bước lần đến bên, cùng lặng im nghe tiếng thở của đêm, gió thổi, lá reo, côn trùng gọi bạn.

- Lâm Thụy ca ca, khu rừng này an toàn không? Chúng ta ngồi đây có khi nào bị cướp không? – Tịch Minh Nguyệt thấy hơi rờn rợn nên đánh liều dò hỏi.

- Muội yên tâm, nơi đây tuy nằm ngoài thành nhưng rất an toàn. Dân chúng ấm no, làm ăn lương thiện, đó giờ chưa thấy cướp.

Nói rồi, Lâm Thụy đưa tay trỏ vào con đường mòn nhỏ hút sâu trong rừng và nói cho Tịch Minh Nguyệt biết rằng ấy là nơi dẫn đến cổng sau của hoàng cung. Vậy nên, cuối cánh rừng có rất nhiều lính canh gác.

- Hơn nữa, muội chưa nghe danh ta bao giờ sao? – Lâm Thụy đột nhiên tiếp lời, ánh mắt có chút tự hào nhìn người bên cạnh.

- Muội có nghe Chiêu Dao nói, huynh là chiến thần trấn quốc của Ân Nam.

Dứt câu, Tịch Minh Nguyệt quay đầu sang chỗ khác, len lén thè lưỡi. Xem bộ, Lâm Thụy này cũng tự tin vào bản thân quá thể, tuy không nói thẳng ra nhưng nàng hiểu ý chàng là ta đây võ nghệ cao cường, chinh chiến sa trường bao nhiêu tháng năm, kinh nghiệm đầy mình nên vài toán cướp chẳng là gì so với chàng.

- Nguyệt nhi, muội thật sự không nhớ được gì ư? – Lâm Thụy lại chất vấn.

- Vâng, muội chẳng có ký ức nào trong đầu cả. Huynh nghi ngờ muội sao?

Thấy nàng xụ mặt tủi thân, Lâm Thụy thôi không hỏi nữa. Là bởi vì đại phu bảo nàng chẳng thương thế gì nghiêm trọng, cũng không u đầu mẻ trán nên khi biết nàng mất trí, chàng mới lấy làm ngạc nhiên thế thôi. Một nữ nhân lạ lẫm đột nhiên trở thành bào muội khiến chàng đâu tránh được e dè.

- Nào có. Thôi, dù sao, quá khứ của mẫu tử muội cũng nhuốm màu buồn, quên đi cũng tốt. Mai này, chỉ nhớ chuyện vui thôi.

Nghe thế thì Tịch Minh Nguyệt mừng như mở cờ trong bụng, nhoẻn miệng cười, đầu gật lia lịa. Nàng còn nghĩ Lâm Thụy sẽ bảo nàng cứ yên tâm, để chàng tìm đại phu giỏi hốt thuốc cho nàng tỉnh ra nữa chứ.

Bản thân nàng hiểu rõ nhất, dẫu có uống cả trăm thang thuốc thì kết quả chỉ bấy nhiêu thôi, vì vốn đầu nàng vẫn đang dùng tốt, có bị gì đâu.

- Lâm Thụy ca ca, cái gì sáng lấp ló đằng kia vậy?

Tịch Minh Nguyệt vừa reo vừa co chân chạy tới xem thử, bất cẩn buông tay cho chiếc áo choàng vuột rơi xuống đất. Lâm Thụy chậm rãi đến gần bên, cười nhẹ.

- Nấm lân tinh ấy, muội thích sao?

- Thích, muội thích lắm, huynh, huynh chặt khúc gỗ này về cho muội chơi nhé. – Tịch Minh Nguyệt níu lấy vạt áo chàng, nhảy tưng tưng, nài nỉ.

Hành động quá sức đáng yêu này khiến Lâm Thụy ngớ ngẩn hết một quãng mới vội vàng làm theo ý nàng. Chàng vung đoản kiếm một nhát, khúc gỗ nhỏ liền lìa ngay.

Nhìn nàng mân mê nó trên tay mà chàng cứ ngỡ cô nương trước mặt mình là đứa trẻ mới lên ba, lên bốn, chỉ có mấy cái nấm mà vui đến quên cả gió lạnh.