Năm Chiêu Ninh thứ mười chín, quân Nhung Địch công phá vương triều Nam Giang. Người trong hoàng tộc vội vàng chạy trốn, bỏ lại vị công chúa hòa thân Ngu Tịnh Ương đang dưỡng bệnh trong cung. Để tự bảo vệ mình, Ngu Tịnh Ương đành phải mạo hiểm chạy đến biên cảnh, cầu xin sự giúp đỡ từ cố quốc Đại Tề. Lần đi này, nàng gặp lại cố nhân mà nàng ngỡ rằng sẽ không bao giờ gặp lại. Tiêu hầu thế tử năm xưa, nay đã là Thượng tướng quân Tiêu Thiệu. Ký ức năm xưa ùa về, Ngu Tịnh Ương không biết phải đối mặt như thế nào. Người nọ lạnh lùng, ít nói, chỉ thản nhiên đáp: "Công chúa điện hạ không cần lo lắng. Đợi chiến loạn bình ổn, thần sẽ đưa điện hạ trở về Nam Giang, đoàn tụ với Úc Thương vương tử." Ngu Tịnh Ương cụp mắt, bàn tay siết chặt tấm chăn. Nếu có quay về, nàng cũng chỉ quay về Đại Tề. Còn nơi kia, nàng sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa. Công chúa Tuyên Thành sau khi hồi kinh sống rất kín tiếng, dân gian đồn đoán nàng sẽ nối lại duyên xưa với Tiêu thế tử. Nhưng kỳ lạ là, cả hoàng cung và Tiêu phủ đều không có động tĩnh gì, không giống như sắp có tin vui. Thế là, lời đồn lại đổi chiều, ai nấy đều thở dài tiếc nuối cho một mối tình dang dở, cho rằng là do duyên phận trêu ngươi. Ngu Tịnh Ương lau nước mắt, vẻ mặt đau buồn, bóng lưng khi rời đi toát lên vẻ yếu đuối, bất lực khiến ai nấy đều động lòng trắc ẩn. Đến khi không còn ai, nàng lặng lẽ lau khô nước mắt, ánh mắt trở nên kiên định, xen lẫn chút cố chấp. Nàng chưa bao giờ tin vào số phận. Nếu tin, bây giờ nàng đã không ở đây. Ngày hôm sau, phủ công chúa truyền lệnh muốn gặp sứ thần Nam Giang. Đến ngày hẹn, sứ thần không thấy đâu, chỉ có một người bước chân vội vã, loạng choạng xông vào. Ngu Tịnh Ương không kịp đề phòng, bị ép sát vào cửa. Tiêu Thiệu đỏ hoe mắt, giọng nói khàn đặc, thậm chí còn run rẩy: "Nàng đã từng rời đi một lần rồi, lần này, nàng còn muốn đi theo hắn nữa sao?" Hãy ở lại bên ta, cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.