Chương 49

Editor: Bùi Bùi

Beta: Hạ Hạ

49. Ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, mặc hắn xoa vυ" táp lưỡi, ngoan không chê đâu được

Sau khi chú chuyển tới, Thẩm Minh Duyệt rất ít khi trở lại ký túc xá, thường xuyên ở nhà ngủ, có đôi khi Lục Hoài Dữ sẽ lái xe đưa nàng đi học, nếu tan tầm sớm cũng tới đón nàng cùng nhau về, tựa như khi còn học trung học.

Thẩm Minh Duyệt lớn lên xinh đẹp, lúc mới vừa vào trường học đã khiến cho diễn đàn oanh động một thời gian, được bình chọn là một trong mười nữ thần học đường, có người chụp lén nàng khi học tập huấn quân sự, người khác tập quân sự đều bị cháy nắng đen thui, chỉ có một mình nàng đứng giữa một đám quân xanh lục trắng đến tỏa sáng.

Khuôn mặt nhỏ thanh thuần, chóp mũi đọng một lớp mồ hôi rất mỏng, đôi mắt long lanh ánh nước sáng ngời, không biết đang nói gì với người phía trước, cười đến mức mắt to cong cong, đồng phục quân đội rộng rãi khó coi cũng không che được đường cong lả lướt của nàng, bộ ngực nhấp nhô, vòng eo bị quân phục che lấp.

Kết quả lại được bình chọn đứng đầu toàn trường, trong trường học rất nhiều người biết đến, em gái mới nhập học khoa công nghệ sinh học rất xinh đẹp, nhưng người ta giống như hoa thơm đã có chủ, đàn anh Lục Ninh Viễn học năm ba thường xuyên đi cùng một chỗ với nàng.

Hai người tuấn nam mỹ nữ xứng đôi, tự nhiên hấp dẫn sự quan tâm của mọi người, trong trường học đều đồn hai người bọn họ đang quen nhau.

Lời đồn này dọa Lục Ninh Viễn hoảng sợ, vội vàng làm sáng tỏ, "Thẩm Minh Duyệt không phải là bạn gái của tao."

Anh em đấm ngực cậu, "Thôi đi Lục Ninh Viễn, chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra hai ngươi là đôi tình nhân."

Lục Ninh Viễn oan uổng muốn chết, cậu chỉ dựa theo phân phó của chú nhỏ chăm sóc cho Thẩm Minh Duyệt, thế nào lại bị đồn thành ra thế này, nếu bị chú nhỏ cậu biết lời đồn này khẳng định sẽ không cho cậu ăn trái ngon đâu.

Cậu bất đắc dĩ giải thích, "Em ấy thật sự không phải bạn gái tao! Em ấy, em ấy là em gái tao!"

Anh em bày ra vẻ mặt không tin, "Sao tao không biết mày còn có một em gái?"

Lục Ninh Viễn lau mồ hôi, Thẩm Minh Duyệt không phải là em gái tao, em ấy là thím của tao!

Chỉ là bây giờ không có cách nào nói ra, chỉ có thể nói như vậy, cầu nguyện cho chú nhỏ cậu đừng có phát hiện.

"Ha ha, nhận rồi."

Từ khi Lục Ninh Viễn nhận Thẩm Minh Duyệt là em gái cậu với mọi người, lập tức có rất nhiều nữ sinh tặng đồ cho Thẩm Minh Duyệt, muốn nàng đưa cho Lục Ninh Viễn, Thẩm Minh Duyệt âm thầm cảm thấy kỳ quái, đây là chuyện quỷ gì vậy.

Ngày nọ Lục Ninh Viễn tới dưới ký túc xá tìm nàng, "Thím nhỏ, chú nhỏ của cháu ở đâu, thím biết không?"

Thẩm Minh Duyệt trả lời, "Chú ấy hiện tại đang đi công tác ở thành phố H."

Sau khi chú được bổ nhiệm về thì rất bận, ba ngày hai bữa đi công tác, trong nhà chỉ còn một mình nàng, hắn không ở nhà nàng cũng ngây ngốc ở ký túc xá không về.

Lục Ninh Viễn cười, có chút chế nhạo, "Ha ha, cháu đến hỏi thím thật đúng là không sai, người trong nhà không biết chỉ có thím biết."

Gương mặt Thẩm Minh Duyệt đỏ lên, bỗng nhiên nhớ tới một việc.

"Đúng rồi, em có đồ phải đưa cho anh, anh chờ em một chút, em đi lên lấy."

Thẩm Minh Duyệt đi lên ký túc xá, ôm một đống lớn quà của nữ sinh nhờ nàng chuyển cho Lục Ninh Viễn.

Lục Ninh Viễn kỳ quái, "Đây là cái gì?"

Thẩm Minh Duyệt cũng kỳ quái, "Người ái mộ anh đưa tới chỗ em nhờ em chuyển cho anh, các cô ấy vì sao lại nhờ em vậy?"

Lục Ninh Viễn nghĩ nghĩ, hẳn là vì lúc trước để làm sáng tỏ nên cậu nói Thẩm Minh Duyệt là em gái cậu, với lý do đó, còn phải hạ thấp mình, khẩn cầu Thẩm Minh Duyệt ngàn vạn lần đừng nói cho chú nhỏ cậu biết, bị chú nhỏ biết cậu liền thảm.

Thẩm Minh Duyệt cười, mắt to nheo lại, "Yên tâm đi, cháu trai ngoan của thím."

Nếu ngày thường Thẩm Minh Duyệt gọi cậu như vậy, Lục Ninh Viễn khẳng định sẽ dựng lông, ai chịu làm cháu của một nữ sinh so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi, làm bộ người lớn gọi mình một tiếng cháu trai! Bất đắc dĩ lần này chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận, nghiến răng nghiến lợi nói lời cảm ơn, "Cảm ơn thím nhỏ."

Cậu lấy lòng nói, "Chú nhỏ cháu không ở đây nên cháu mời thím đi ăn cơm nha."

Thẩm Minh Duyệt vẫy vẫy tay, "Cháu trai ngoan tự đi ăn đi, thím nhỏ đã ăn rồi."

Lục Ninh Viễn trộm suy nghĩ hay là hôm nay cậu về nhà sẽ mách bà nội, chú nhỏ nhà hắn có một cô bạn gái nhỏ, sau đó lại nhớ đến ánh mắt của chú nhỏ, cậu liền không tự chủ run cả người, tính cậu cũng không dám trêu chọc chú nhỏ, nếu bị chú ấy ném vào bộ đội một lần nữa chắc cậu sẽ điên mất.

Hôm nay Lục Ninh Viễn tới làm Thẩm Minh Duyệt càng muốn người nọ, vì sao hắn đi công tác lâu vậy chứ, kỳ thật cũng không tính là lâu được, còn chưa được một tuần, chỉ là nàng đột nhiên rất muốn hắn, muốn vùi trong l*иg ngực hắn, nhớ nhung hơi thở dịu dàng trên người hắn, kèm theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Nàng gọi điện thoại cho hắn ở ban công của ký túc xá, mặt trời bây giờ đã lặn, đám mây bị nhuộm thành màu đỏ phản chiếu ánh nắng chiều lên hoa hồng, rung rinh, gió buổi chạng vạng còn mang theo cảm giác nóng nực chưa tiêu tán, thổi loạn tóc nàng.

Điện thoại vang lên hai hồi liền được kết nối, âm thanh trầm thấp của người đàn ông từ bên tai truyền đến, "Duyệt Duyệt?"

Thẩm Minh Duyệt mím môi, hít hít mũi, "Dạ."

Người đàn ông cười khẽ, tiếng cười thật sự mê người, "Em đang ở nhà hay ở ký túc xá?"

"Ở ký túc xá, nhưng ngày hôm qua em có về nhà dọn vệ sinh."

"Duyệt Duyệt thật chăm chỉ."

Rõ ràng không phải việc gì đáng để kiêu ngạo, nhưng được hắn khen ngợi như vậy lại khiến Thẩm Minh Duyệt vui vẻ lên.

Lục Hoài Dữ nghe thấy bé gái nhỏ mềm mại cười, khóe môi giương lên.

"Vừa rồi sao vậy? Không vui à?"

Thẩm Minh Duyệt không nghĩ tới hắn sẽ nghe ra, cào cái lan can, vì mình vô cớ khổ sở mà thẹn thùng.

Nàng nhỏ giọng nói, "Dạ... Chỉ là do nhớ chú."

Hóa ra cô gái nhỏ nhớ hắn, khóe miệng Lục Hoài Dữ giương càng thêm cao.

"Chú sẽ mau chóng về."

Hắn cũng nhớ cô gái nhỏ rồi, cả người mềm mại, ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, mặc hắn xoa vυ" táp lưỡi, ngoan không chê đâu được.

Vừa rồi Trần Đồng Chu đứng trước bàn làm việc báo cáo công tác, nhìn thấy điện thoại của thư ký sáng lên, mắt thư ký nhìn màn hình di động, đôi mắt vốn lúc đầu bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên có thần hẳn, mày nhíu chặt cũng dần dãn ra.

Xem ra là cô gái nhỏ gọi điện thoại tới, cũng không biết nàng nói gì, khiến cho thư kí hôm nay vốn không thoải mái từ khi bàn chuyện công việc với mấy ông lớn ở thành phố H lại có thể cười thoải mái đến vậy. Trần Đồng Chu cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần thư ký đừng banh mặt là được, cậu nhìn thấy mà không nhịn được phát run.

Thật không thể tưởng được cô gái nhỏ này có bản lĩnh lớn như vậy, không biết nói nàng may mắn hay là khác biệt, cậu chỉ là một người ngoài cũng có thể nhìn ra được thư ký hiện giờ rất để bụng chuyện của nàng, ngầm có phong thái cưng chìu độc nhất.

Thẩm Minh Duyệt nghe thấy vội vàng xua tay, "Không muốn không muốn, không thể bởi vì em mà chậm trễ công tác của chú được."

"Không phải bởi vì em, vốn dĩ đã đến hậu kỳ, chỉ còn một ít công việc sót lại thôi."

Trần Đồng Chu chứng kiến bản lĩnh nói dối không trợn mắt của thư ký nhà cậu, bọn họ mới vừa bắt đầu mà, thế nào đã đến hậu kỳ, quả nhiên sắc đẹp hại người.

Lục Hoài Dữ tắt điện thoại, nét cười trên mặt thu lại, mặt mày lạnh lùng.

Hắn gõ gõ bàn làm việc nói, "Nói cho bọn họ, còn dong dong dài dài không ký hợp đồng như vậy, thì không cần ký nữa, dù sao cũng không thiếu mấy người muốn hợp tác ngoài bọn họ."

Vẻ mặt Trần Đồng Chu nghiêm lại, thư ký nhà cậu lại từ mùa xuân dịu dàng ấm áp về với mùa đông gió lạnh thấu xương.

Thẩm Minh Duyệt ở đầu bên kia nghe thấy hắn nói sắp về, vui vẻ vô cùng, nhảy nhót trên ban công vài cái.

Chờ hắn trở về nàng muốn trước tiên về nhà nấu cơm cho hắn ăn, giọng nói của chú qua microphone mang theo mỏi mệt, khẳng định là rất mệt, nàng muốn học cách chăm sóc hắn thật tốt .

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง