Chương 12

Editor: Kimkashian4

Checker: Hạ Hạ

P/s: Hoan nghênh bắt lỗi chính tả và xưng hô k đồng nhất! Yêu cả nhà 🙆🏻

♀️

12. Hiện tại hắn đã gấp đến độ không chờ nổi, muốn dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới lên tiểu muội muội của cô bé, dạy dỗ cô bé dùng tay.

Hai đầu lưỡi ướt rượt quấn lấy nhau, dây dưa, hơi thở dồn dập, thô trọc của hắn bao vây quanh nàng, Thẩm Minh Duyệt duỗi tay xoa khuôn mặt tuấn lãng của hắn, dường như mê mẩn, chậm rãi vuốt ve, tay nàng bị hắn cầm lấy, sờ dọc xuống theo yết hầu hắn, rồi dừng lại ở khuôn ngực rắn chắc.

Lục Hoài Dữ có cuộc sống vội vã, không rảnh để tập thể hình, chỉ ngẫu nhiên vận động một chút, nhưng dáng người hắn được bảo trì rất tốt, cơ bắp ẩn hiện gợi cảm, cứng rắn, đường cong cho xúc cảm rất tốt.

Tay của cô gái nhỏ bị hắn cầm lấy dẫn dắt, xuôi dọc theo ngực hắn xuống đến qυầи ɭóŧ, đυ.ng tới một vật thể cứng rắn như lửa.

Thẩm Minh Duyệt bị bất ngờ nên tay co rúm lại, nhưng cũng không né tránh, người đàn ông kéo qυầи ɭóŧ xuống, côn ŧᏂịŧ lập tức vểnh cao đầu chạm vào tay cô gái.

Lục Hoài Dữ cầm côn ŧᏂịŧ thô to, đưa đầu nấm to lớn vào tay cô gái nhỏ.

Thẩm Minh Duyệt tuy đã ở cùng Lục Hoài Dữ một thời gian không ngắn, mặc dù ngày thường bị hắn nghịch ngợm hoa huyệt, nhưng lúc ấy nàng đều nhắm chặt mắt, mỗi lúc nhìn thấy côn ŧᏂịŧ kia nàng đều xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng.

Huống chi hiện tại thật đúng là rõ ràng cứng rắn như sắt nắm ở trong tay.

Qυყ đầυ nóng bỏng như lửa, da bọc mịn màng, khi vuốt ve không có đáng sợ như trong tưởng tượng của cô, tựa hồ còn rỉ ra chút nước, nước kia đặc sánh và dính như hồ dán.

Lòng bàn tay cô gái nhỏ hơi lạnh, Lục Hoài Dữ thở hổn hển một tiếng, đem miệng ướŧ áŧ dính chặt vào miệng của nàng, cô gái nhỏ ngoan ngoãn nuốt nước bọt, tay nàng ở trên dươиɠ ѵậŧ hắn sờ mó từ từ, vật cứng rắn kia tức khắc trướng to thêm vài phần.

Lục Hoài Dữ nhẹ mổ lên môi cô gái, thấp giọng nói, "Duyệt Duyệt, mở mắt ra."

Lông mi Thẩm Minh Duyệt run rẩy, chậm rãi mở to mắt, sóng nước trong mắt oánh nhuận mê ly, thanh thuần lại mị hoặc, tuổi nàng còn nhỏ, lại vừa mới nếm trải tư vị tìиɧ ɖu͙©, hiện tại đúng là thời điểm có cái hiểu cái không.

Ở nàng vừa có sự thanh thuần của thiếu nữ, lại vừa mang theo điểm mị thái vô tri ngây thơ của trẻ con.

Nàng mềm mại gọi hắn là chú.

Lục Hoài Dữ cảm thấy việc nàng vẫn còn nhỏ tuổi cũng có điểm hay, tùy hắn dạy dỗ thế nào cũng được, có thể dạy dỗ thành một tiểu yêu tinh phù hợp hoàn toàn với hắn, là tiểu da^ʍ oa phù hợp nhất với thân thể hắn.

"Duyệt Duyệt cúi đầu nhìn xem, cây gậy cắm vào tiểu muội muội của em có độ dài như thế nào?"

Mỗi lần thao nàng, bé gái đều nhắm chặt mắt không dám nhìn.

Hắn nói xong câu đó, gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ liền đỏ rực, đến cổ cũng đỏ, mắt to thẹn thùng không dám nhìn hắn.

Yêu kiều mềm mại, e ấp ngượng ngùng, thật sự quá đẹp, đồng thời cũng thật sự mê người.

Thẩm Minh Duyệt dời mắt không dám nhìn hắn, cảm giác cự vật nắm trong tay run lên vài cái, tay nàng mềm nhũn, nếu không phải người đàn ông cường ngạnh giữ chặt tay nàng, nàng thiếu chút nữa sợ tới mức vùng ra.

Nhớ tới đêm đó hắn hỏi nàng có sướиɠ hay không, nàng không có trả lời, liền bị người đàn ông này lăn lộn hồi lâu, nàng biết chú Lục rất dịu dàng, nhưng ở trên giường chú Lục dịu dàng như chuyển sang một loại diện mạo khác, có chút xa lạ khiến nàng phải sợ hãi.

Cho nên lần này mặc dù lại thẹn thùng, nhưng cũng cố nén ngượng ngùng cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ ra vào teong tiểu huyệt của nàng, thứ mang lại cho nàng kɧoáı ©ảʍ đáng sợ đến tột cùng dài tới mức nào.

Lục Hoài Dữ cũng rũ mắt nhìn, diện mạo hắn tuấn dật nho nhã, nhưng dưới háng, diện mạo của dươиɠ ѵậŧ lại có chút dữ tợn dọa người, dưới vùng lông bụng đen rậm rạp, dươиɠ ѵậŧ to lớn cao ngất nhếch lên.

Hơn nữa lúc này, tay nhỏ trắng tinh như ngó hành đang nắm lấy, khiến cho vật bên dưới càng có vẻ xấu xí.

Thẩm Minh Duyệt lúc trước vội vàng liếc quá vài lần, hiện tại mới thấy rõ diện mạo chân thật của nó.

Côn ŧᏂịŧ thô to phía trên hơi cong lên, mặt ngoài qυყ đầυ trơn nhẵn, thịt màu đỏ (chỗ này ta chém 😂), gân xanh chạy dọc thân gậy tới gốc, so với qυყ đầυ có màu thâm tím hơn.

Thẩm Minh Duyệt thẹn thùng đến cực kỳ, đồng thời lại có chút mơ hồ không rõ, vì sao chú Lục lớn lên đẹp trai như vậy, mặc thứ kia lại xấu đến dọa người.

Hơn nữa cây gậy này thật quá kỳ quái, nó có thể to ra, độ ấm cũng càng ngày càng tăng.

Lục Hoài Dữ áp trán mình vào trán nàng, hô hấp thô nặng, "Duyệt Duyệt, em nhanh tay một chút"

Thẩm Minh Duyệt mờ mịt, đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Chú Lục, em....em không làm được."

Lục Hoài Dữ hôn xuống bên sườn mặt cô, "Tới, chú dạy cho em."

Cô gái nhỏ chính là một đóa hoa chưa nở rộ, mà hắn là chủ nhân của nàng, kiên nhẫn mà tưới tắm cho nàng, chờ hoa kỳ tới rồi, cô gái nhỏ khẳng định sẽ nở thành một đóa hoa với nhan sắc diễm lệ nhất, mùi hương thơm nhất trong các loài hoa.

Lục Hoài Dữ tay cầm tay dạy nàng giao hợp bằng tay.

Lấy tay nàng chỉ vào bên dưới tmã mắt, "Đây là cửa vào niệu đạo, là chỗ đi tiểu của phái nam, cũng là nơi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, chờ Duyệt Duyệt lớn hơn, chú sẽ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho Duyệt Duyệt ăn, đem nó bắn vào tử ©υиɠ nhỏ của Duyệt Duyệt."

Hắn hiện tại đã gấp đến không chờ nổi, muốn dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới ướt hoa huyệt của cô gái nhỏ

Ngày thường ở bên ngoài cho người ta ấn tượng về một bộ dáng nghiêm cẩn lạnh lẽo của người đàn ông trưởng thành, lúc này ở trước mặt bé gái lại phá bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, phơi bày bản chất chân thật nhất, kìm nén không được du͙© vọиɠ đang ngo ngoe rục rịch.

Lục Hoài Dữ thong thả ung dung, từ từ dạy dỗ nàng, những lời này rõ ràng vừa đậm sắc tình lại hạ lưu, từ trong miệng hắn nói ra lại khiến người ta không thấy có điểm sắc tình nào, thẳng thừng trêu ghẹo cô gái dưới thân đến đỏ bừng mặt.

Thẩm Minh Duyệt không hỏi, vì sao đến khi trưởng thành mới có thể ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chú Lục, nàng vẫn luôn khắc sâu nhận thức, chú Lục thích người thật ngoan ngoãn, nghe lời.

Nàng chớp chớp lông mi, khuôn mặt nhỏ tuy rằng vẫn ửng hồng một mảng, nhưng thần sắc nghiêm túc, tựa như đang theo một khóa học rất quan trọng trong chương trình học.

Hắn cầm tay cô gái nhỏ dẫn về qυყ đầυ no đủ, kiên cố, "Đây là qυყ đầυ, giống với hạt đậu nhỏ của Tiểu Duyệt, thực sự mẫn cảm."

Giống với hạt đậu nhỏ của nàng sao? Mỗi lần chú Lục niết hạt đậu nhỏ của nàng sẽ khiến nàng cả người liền tê dại, tiểu muội muội còn chảy nước, lại còn có cảm giác rất muốn chú Lục dùng cây gậy này cắm vào.

Lục Hoài Dữ buông ra tay, "Duyệt Duyệt giúp chú xoa qυყ đầυ vài cái nào."

"Dạ!"

Tay nhỏ nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, liền nghe thấy tiếng hít thở lớn hơn nữa của chú Lục, hơi thở nóng rực phả vào trên mặt nàng, ngực cũng phập phồng nhanh hơn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút vui vẻ cùng tự hào, tựa như được giáo sư khen ngợi về thành tích hạng nhất.

Lục Hoài Dữ thở hổn hển, âm thanh nghẹn ngào gợi cảm, "Duyệt Duyệt giỏi quá! Lại dùng lực chút nữa."

Cô gái nhỏ càng thêm tự tin, hai tay bao lấy bao qυყ đầυ đánh vòng xoa nắn, tay nàng mềm mại trơn mềm, thiếu chút nữa khiến Lục Hoài Dữ vội vã bắn tinh.

Ngăn chặn dục niệm bừng bừng phấn chấn, bắt tay cô gái nhỏ dời đến thân gậy, "Đây là dươиɠ ѵậŧ, Duyệt Duyệt nắm nó rồi vuốt ve trên dưới thử xem."

Thẩm Minh Duyệt nắm cự vật của hắn chuyển động trên dưới, nói, "Dươиɠ ѵậŧ chú Lục vừa to vừa dài."

Bé gái học hắn nói da^ʍ ngữ, ngữ khí tràn đầy kinh ngạc, Lục Hoài Dữ rất muốn đem dươиɠ ѵậŧ đã trướng đến phát đau, cắm vào tiểu huyệt của nàng hung hăng chà đạp một phen.

Đẩy nhanh hơn tiến độ học tập, chờ nàng vuốt ve lên xuống vài cái, đem tay nàng dẫn tới túi tinh nơi chứa đựng con cháu của hắn.

"Đây là tinh hoàn, chính là nơi đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙."

Tinh hoàn mềm mại, tròn tròn, mặt ngoài còn có một tầng lông tơ tinh tế bao phủ, sờ rất thích, Thẩm Minh Duyệt nhẹ nhàng nhéo vài cái.

"Chú Lục khẳng định còn tồn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, tinh hoàn lớn như vậy cơ mà"

Âm thanh của cô bé vừa ngọt vừa mềm nhuyễn, từ cái miệng nhỏ của nàng nói ra những lời dươиɠ ѵậŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙, tinh hoàn này, khiến cho Lục Hoài Dữ toàn thân khô nóng, phát sinh một loại cảm giác dường như đang phạm tội ấu da^ʍ.

Cũng phải, cô gái nhỏ còn chưa thành niên đâu.

"Chờ Duyệt Duyệt lớn lên, sẽ cho Duyệt Duyệt nếm thử tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú ngon hay không ngon."

Những lời này của Lục Hoài Dữ tiềm tàng ý tứ là, hắn cho phép nàng hoài thai con hắn, hắn không nghĩ tới chuyện kết hôn, chờ cô gái nhỏ hoài thai con nhỏ, ôm trở về cho bà nội xem, để cho bà biết hắn đã có hậu mà an tâm hơn.

Tay nhỏ của cô bé vừa linh hoạt vừa mềm mại, hôm nay Lục Hoài Dữ ở trong tay nhỏ của nàng lần đầu tiên phóng thích một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, nóng bỏng.

Trên mười ngón tay trắng nõn của Thẩm Minh Duyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của người đàn ông dinh dính nhỏ xuống, hương vị rõ ràng có thể nhận ra, có sự nồng đậm của xạ hương và vị tanh mặn khiến nàng đỏ mặt, thân mình lập tức mềm oặt.

————————————