Chương 62

Hiện tại, hắn bất chợt nhớ ra một từ "tro tàn phục hỏa", tro tàn của Nhϊếp Chiếu hiện giờ dường như đang có dấu hiệu cháy lại. Giang Nguyệt như một vũng nước tù đọng, đã khiến hắn muốn bừng cháy trở lại, trong mắt hắn tái sinh một chút sinh cơ, trong lòng khôi phục một phần thiện ý, hắn ngày càng giống Nhϊếp Tam Lang mà Nhị lang từng nói.

Vũng nước đυ.c của Giang Nguyệt cũng dần trở nên trong trẻo hơn.

A Chiếu có thể bừng cháy lại, còn hắn đã là một đống tro bị nước dập tắt hoàn toàn, không còn khả năng bừng cháy nữa. Chỉ cần có một người trong số bọn họ có thể bước ra, đã là sự khoan dung của ông trời, Bàn Nhược nghĩ, đôi môi đỏ tươi không khỏi nở một nụ cười cay đắng.

Giang Nguyệt bị thủy đậu bảy ngày, đến khi nàng tỉnh lại, đầu óc tỉnh táo, toàn thân nhẹ nhõm thì đã gần trưa, nàng không thể gặp gió, cũng không thể gặp ánh sáng, khe cửa và cửa sổ đều bị Nhϊếp Chiếu dùng bông nhét chặt, trong phòng tối om, chỉ có hơi nóng bốc lên, khiến nàng đoán được là giữa trưa.

Nàng chớp chớp mắt, đá chân một chút mới phát hiện mình vẫn đang gối lên cánh tay Nhϊếp Chiếu, trong hơi thở có mùi hương nhàn nhạt trên da thịt hắn. Hắn nằm nghiêng, chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường, mắt nhắm lại ngủ thϊếp đi, cảm giác được Giang Nguyệt cử động, liền cau mày, vô thức lại vỗ nhẹ nàng.

Tim Giang Nguyệt co thắt một cái, sau đó dần lớn lên, tràn ngập cảm giác ấm áp như được đổ đầy nước ấm, rồi lại bất chợt cảm thấy hoảng sợ, nàng gối lên cánh tay Nhϊếp Chiếu như vậy thật không đúng, hắn là ca ca của phu quân mình, làm thế này sao có thể xứng đáng với phu quân đã khuất?

Nàng lập tức ngồi dậy, cách xa hắn một chút.

Nhϊếp Chiếu cũng bị động tác của nàng đánh thức, hắn dụi mắt, dùng mu bàn tay chạm vào trán nàng, bị Giang Nguyệt e dè tránh né.

Hiện giờ tim nàng vẫn đập thình thịch, cảm giác như mình đang lén lút phản bội phu quân: "Tam ca, cảm ơn huynh, huynh luôn chăm sóc ta, nhưng, nhưng chúng ta thế này, không hợp lý..."

Giang Nguyệt cảm thấy mình nói như vậy thật vong ân phụ nghĩa, nhưng quả thực nàng không thể tiếp tục có tiếp xúc da thịt với Tam ca nữa, điều đó không hợp đạo lý, nhưng nàng lại không kiềm chế được sự khao khát cảm giác ấm áp này. Nếu, nếu như vị hôn phu của nàng là Tam ca thì tốt biết bao, nàng sẽ có một người thân tốt như thế.

Nhϊếp Chiếu rên một tiếng, giọng hơi khàn: "Làm sao bệnh một trận lại lắp bắp nữa? Lại làm sao rồi?"

"Chúng ta thế này, có lỗi với Nhϊếp Muội." Giang Nguyệt lắc đầu.

Nhϊếp Chiếu im lặng, hắn chợt nhớ ra mình từng bịa chuyện có một đệ đệ, giờ mà nói thật chắc chắn nàng lại đòi lấy hắn, nghĩ một hồi, hắn nói: "Lúc ngươi bệnh vẫn ôm ta gọi mẹ."

"À?" Giang Nguyệt kinh ngạc.

"Có thể thấy ngươi và nhà ta có duyên mẹ con, đã vậy, nhà ta cũng không có con gái, ngươi cứ xem như ta là ca ca của ngươi đi. Đúng lúc tối qua ta mơ thấy Nhϊếp Muội, nó bảo ngươi thủ tiết cho nó, trong lòng nó áy náy, bảo ta không bằng nhận ngươi làm muội muội." Nhϊếp Chiếu nói một cách tự nhiên.