Chương 4

Triều đình dần dần dùng nơi này để lưu đày phạm nhân làm lao dịch, nhận thấy tên "Bảo" và "Tương" không còn phù hợp với nơi này nữa, nên đổi tên thành Chúc Thành.

Có lẽ do cảm thấy quản lý nơi này quá tốn kém, thêm vào việc Chúc Thành và phủ Phủ Tây bị ngăn cách bởi con sông Độ Giang cuồn cuộn sóng, Lạc Nhiên không thể tiến vào biên giới phía tây, nên gần như bỏ mặc.

Sau này, ngoài phạm nhân bị lưu đày, nhiều kẻ sống ngoài vòng pháp luật cũng dần dần tụ tập về đây, còn có những người già yếu không thể nộp thuế mưu sinh cũng lũ lượt chạy trốn tới nơi này.

Vì vậy, Chúc Thành ngoài việc nghèo khổ "nổi danh bốn phương", còn có tên gọi là thành hung ác.

Gần đến trưa, lính canh cổng thành buồn ngủ không chịu nổi, đành ôm s.ú.n.g dựa vào cổng mà ngủ. A Tư nhướng mắt, thấy một bà tử to lớn hung tợn dùng dây thừng kéo theo một người.

Nói là người nhưng thực ra không xác định được, có khi là khỉ cũng nên — đối phương cao chưa tới bốn thước, gần vào đông rồi mà vẫn mặc bộ quần áo vải thô rách nát gần như thành từng mảnh, bẩn thỉu và hôi hám, phủi phủi có lẽ ra được cả hai cân bụi, gầy đến nỗi cổ tay lộ ra như cành cây, chỉ cần bẻ là gãy, tóc dài đến vai, rối bù thành cục.

Lại có vẻ rất sợ ánh sáng, luôn cúi gằm đầu, khi chạm phải ánh mắt mọi người liền né tránh, cực kỳ sợ hãi.

Một người một khỉ như thế này, trông rất khả nghi.

"Đứng lại!" A Tư mắt sáng rực, tiến lên chặn họ, "Từ đâu đến? Định làm gì? Xuất trình giấy tờ."

Bà tử giật mạnh dây thừng, kéo con khỉ phía sau lại, còn đá một cái: "Chúc Thành đến rồi."

Con khỉ như bị chạm phải từ khóa nào đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, làm A Tư giật nảy mình, đôi mắt gần chiếm nửa khuôn mặt lóe lên ánh sáng, vội cúi đầu xuống, há miệng ra nhưng không nói được câu hoàn chỉnh, chỉ có họng phát ra vài chữ khó khăn: "Nô… tìm…"

Giang Nguyệt sợ đối phương mất kiên nhẫn, luống cuống lấy từ trong lòng ra tín vật, nhét vào tay hắn: "Tìm... người..."

Bất kỳ ai khi thấy một người gầy gò như khỉ hay bộ xương di động cũng đều cảm thấy rùng mình, A Tư cũng không ngoại lệ, mồ hôi trên trán tuôn ra: "Tìm ai?"

"Nhϊếp... Chiếu..." Khi Giang Nguyệt cố nói ra hai chữ này, giọng nói và cơ thể nàng đều run rẩy, cảm nhận được nhịp đập của trái tim đã lâu không thấy.

Sau nhiều lần chạy trốn không thành và bị hành hạ, linh hồn bị nàng bỏ rơi dần dần quay trở lại, run rẩy vô vọng. Thân thể chết đi của nàng lại tiết ra nước bọt và nước mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Xin hãy giúp đỡ, xin hãy, nhất định, nhất định phải tìm thấy hắn, nàng chỉ còn người duy nhất có thể dựa vào.

Sau khi nói ra cái tên này, sắc mặt đối phương thay đổi, cơ thể cũng run lên như nàng, "bốp" một tiếng làm rơi tín vật xuống đất, rồi vội vàng nhặt lên lau, miệng lắp bắp hỏi lại: "Ngươi tìm ai? Nhϊếp Chiếu?"