Chương 36

Hắn vội vàng gọi lại: “Ngươi đi đâu? Gan lớn rồi, còn định bỏ nhà đi? Đi rồi thì đừng quay lại nữa.”

Nhϊếp Chiếu không khỏi giận dữ, cảm giác như bị phản bội, nghĩ mình đã chăm lo ăn mặc, chỗ ở cho nàng suốt hai tháng, nay lại bị coi là kẻ thù, không những không biết ơn mà còn muốn đoạn tuyệt với hắn.

Giang Nguyệt vẫn bước đi, như không nghe thấy lời hắn, Nhϊếp Chiếu nghi ngờ nàng lấy đâu ra can đảm lớn như vậy, giọng chua chát: “Ban đầu không biết ai sống chết đòi ở lại đây theo ta, bây giờ lại muốn chạy?”

“Ta, ta không chạy.” Giang Nguyệt lau nước mắt, nghẹn ngào quay lại nhìn hắn, thân hình yếu đuối trong gió lạnh như một chiếc lá khô, hoặc như một cây cải trắng bị sương đánh, chỉ cần một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã gục, thật đáng thương, nhưng người có lòng tốt nhìn thấy cũng phải đau lòng, Nhϊếp Chiếu vẫn không động lòng.

“Ta sẽ trả lại những, những thứ này, ta, ta không thể nhận, ta, ta sẽ thay huynh, xin lỗi, xin lỗi họ…”

Hai tháng sống cùng, Giang Nguyệt cũng hiểu được tính cách của Nhϊếp Chiếu, mặc dù hắn luôn không ưa mọi thứ, tính tình nóng nảy, nhưng chỉ cần biết dỗ dành thì sẽ không dễ dàng nổi giận, nàng thử vài lần, thấy có hiệu quả, nên không còn run rẩy sợ sệt như trước.

Vì vậy nàng cảm thấy Tam ca không phải người xấu đến vậy, nàng muốn thay hắn xin lỗi mọi người, được họ tha thứ, dù quần áo đã cũ nàng có thể làm việc trả nợ.

Giang Nguyệt dường như đã quyết tâm, nhất định phải kéo hắn về đường ngay, vừa đáng thương vừa kiên định, Nhϊếp Chiếu không ngờ nàng lại muốn trả lại đồ, còn muốn thay hắn xin lỗi, tim hắn run lên một chút, vừa buồn cười lại vừa tức giận.

Hắn nhảy nhẹ từ trên cây xuống, kéo nàng lại: “Nói chính xác thì không hẳn là cướp bóc, ta bảo vệ bình yên cho Đông Thập Tam Phường, không thu tiền bảo kê của họ, lấy một chút đồ họ cũng vui lòng, đôi bên tự nguyện, không tính là cướp bóc. Nhưng nói ta là kẻ vô lại cũng không sai, làm gì có người tốt nào làm việc tốt mà lại lấy đồ của người khác? Hành vi này cũng giống kẻ ác mà, coi như đây là công việc của ta đi. Giờ còn muốn trả lại không?”

Hắn nghĩ rằng giải thích như vậy, Giang Nguyệt ít nhất sẽ không muốn chết muốn sống trả lại đồ nữa, không biết ai dạy nàng, thật cố chấp.

“Thật sao?” Giang Nguyệt hỏi.

Nhϊếp Chiếu giơ ba ngón tay, làm động tác thề: “Thật mà.”

Giang Nguyệt ôm bọc đồ, chân trái đá chân phải, nhỏ giọng nghi hoặc: “Nhưng tại sao làm người tốt lại không thể lấy đồ của người khác? Người tốt chẳng lẽ không cần ăn cơm sao?”

Nhϊếp Chiếu bị nàng hỏi làm nghẹn lời, hắn trầm ngâm một lúc, mặc lại áo choàng cho nàng, suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ làm người tốt không dễ, nên điều kiện đặc biệt khắt khe hơn, không phải ai cũng có thể làm người tốt. Thôi được rồi, giờ đi lấy vài củ khoai lang nướng của Trương Tam về.”

Giang Nguyệt nghĩ nghĩ, có lẽ là hiểu ra, “Ừm” một tiếng, vui vẻ chạy ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã ôm một túi giấy dầu trở lại, mở ra thấy bên trong có ba củ khoai lang tròn trịa thơm phức, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp sân, nàng chia hai củ cho Nhϊếp Chiếu, còn mình giữ một củ nhỏ.