Diêu Kim Đệ cũng cầu xin nhìn Nhϊếp Chiếu: "Đại nhân, ngài xem Nguyệt Nương vừa gặp ngài đã tỉnh, còn có tinh thần, có thể thấy đại phu nói nàng bị bệnh tâm lý là thật. Giờ là buổi trưa, trời nắng, để Đại Lang chở nàng về đi, nàng ở đây cũng không yên tâm, không dưỡng bệnh được."
"Đúng đúng đúng." Giang Nguyệt gật đầu lia lịa.
Một già một trẻ hợp xướng, hôm nay Giang Nguyệt đã quyết tâm, dù có phải bò cũng muốn bò về.
Nhϊếp Chiếu đau đầu, từ khi gặp Giang Nguyệt, số lần hắn đau đầu ngày càng nhiều, cuộc sống yên bình của hắn hoàn toàn bị Giang Nguyệt phá vỡ.
Hắn nắm lấy cái chăn mỏng trên giường, quấn Giang Nguyệt thành một cuộn, vác lên vai đi ra ngoài: "Đi đi đi, được rồi, ta sẽ đưa ngươi đi ngay bây giờ."
Giang Nguyệt bị xóc nảy trên vai hắn đến muốn nôn, nhưng cố gắng nhịn xuống. Nàng cảm thấy thế này không đúng quy tắc, tam ca là ca ca của phu quân nàng, bị hắn vác như thế này liệu có tính là không giữ phụ đạo?
Nhưng nàng vẫn biết tình hình mà nuốt lời này xuống, so với việc không giữ phụ đạo, nàng sợ bị phu gia bỏ rơi hơn.
Đi được một đoạn, Giang Nguyệt dù vẫn còn choáng váng, nhưng cũng dần thích nghi, nàng nắm chặt tấm chăn, nhẹ nhàng gọi hắn:
"Tam ca."
"Làm gì?"
"Tam ca, huynh... huynh sẽ không... lại đưa nô đi nữa chứ?"
"Nếu ngươi còn gọi mình là nô, ta sẽ ném ngươi ra đường ngay bây giờ."
"Tam... tam ca, ta nghe lời, đừng... đừng bỏ ta."
Nhϊếp Chiếu không nhịn được mà cười: "Xem ngươi thế nào đã."
"Nô... không, ta chắc chắn sẽ!" Giang Nguyệt thề.
Đi được một lát, nàng lại không nhịn được mà nói.
"Tam ca, Nhϊếp Muội là người thế nào? Hắn có tốt hơn huynh không?" Giang Nguyệt bệnh tật, buồn bã nghĩ đến vị hôn phu đã chết trẻ của mình, không khỏi đau lòng, hỏi.
Nhϊếp Chiếu nói dối mà không cần nghĩ: "Hắn rất đẹp, tuấn tú vô song."
"Đẹp... đẹp thế nào?"
"Đẹp như ta."
Giang Nguyệt cười ngây ngô: "Vậy... vậy thật là đẹp."
"Tất nhiên rồi, vẻ đẹp của ta, sống thì làm kinh ngạc thế nhân, dù chết ngàn năm, người ta khai quật lên cũng sẽ phải giơ ngón cái cảm thán, cái sọ hoàn mỹ, cái răng hoàn mỹ, cái hốc mắt hoàn mỹ, cái xương bả vai hoàn mỹ." Nhϊếp Chiếu nói dối mười câu hết tám, ai cũng biết đó là lời đùa.
Giang Nguyệt lại ngước đầu lên, nhìn cái đầu tròn trịa của Nhϊếp Chiếu, vỗ tay tán thưởng: "Tam ca, huynh nói đúng."
Nhϊếp Chiếu bật cười, sao nói gì nàng cũng tin.
"Tam... tam ca." Giang Nguyệt yên lặng không bao lâu, lại cẩn thận lên tiếng.
"Sao ngươi lắm lời vậy? Không thể nói một lần cho xong sao?"
"… Không có gì."
Sau khi Nhϊếp Chiếu đặt Giang Nguyệt xuống, đại phu chữa bệnh cho nàng liền tự mình đến, không những không đòi tiền, mà còn mỗi ngày ba lần để thê tử mình nấu thuốc mang tới.
Giang Nguyệt ở nhà Nhϊếp Chiếu, lòng cảm thấy an tâm, dù từ ngày hắn đưa nàng về đến nay không thấy bóng dáng hắn, nhưng mỗi ngày nàng uống thuốc đều đặn sáu lần, không đến hai ngày đã khỏe lại.