Chương 15

Nhưng nơi nào loạn cũng có người quản, thái thú Lý Hộ thu nạp các thủ lĩnh lớn nhỏ trong Chúc Thành, để họ tự quản lý địa bàn của mình, coi như giữ gìn một vùng yên ổn, cũng bảo vệ mạng sống cho gia đình mình. Những thủ lĩnh này tuy không phải quan chức, nhưng vẫn được gọi là đại nhân.

Về phần thu thuế thì không cần nghĩ tới, nơi nghèo kiết xác, vốn không thu được thuế, những "đại nhân" này có thể kiếm được bao nhiêu thì tùy vào khả năng của họ.

Đông Thập Tam Phường do Nhϊếp Chiếu quản lý, người như hắn, tâm trạng tốt thì gọi là hiệp khách, đại nhân, tâm trạng không tốt thì sau lưng gọi là tên côn đồ Nhϊếp Tam. Hắn và những nha dịch như A Tư quan hệ không phải cấp trên cấp dưới nhưng lại giống hơn cả.

Nhϊếp Chiếu tuy bình thường không quản chuyện, nhưng không gây rắc rối cho mọi người, cũng không lấy tiền, chỉ là tính tình thay đổi thất thường, thích cười nhạt rồi gϊếŧ người, nhìn chung vẫn sống hòa hợp với dân chúng Đông Thập Tam Phường.

Năm ngoái, Đông Thập Tam Phường còn áp đảo các khu vực khác, được Lý Hộ đánh giá là "Khu vực hạnh phúc nhất Chúc Thành", đặc biệt còn được trao một tấm biển.

Nhϊếp Chiếu vỗ vỗ má một người trong bọn họ, dịu giọng nói: "Làm việc tốt nhé." Sau đó, không để ý đến đám người lắm miệng bên dưới, hắn đi thẳng lên tòa tháp quan sát lửa.

Tòa tháp cao hai trượng, gần như có thể nhìn bao quát toàn bộ Đông Thập Tam Phường. Trên tháp có một chiếc ghế nằm, Nhϊếp Chiếu cầm một cọng cỏ, nằm ngửa trên ghế, gối đầu lên cánh tay, nhíu mày.

Gió đêm thu vẫn chưa lạnh, ở đâu qua đêm cũng được, còn hơn phải đối mặt với gương mặt bẩn thỉu của Giang Nguyệt.

Đêm nay, Chúc Thành yên tĩnh một cách lạ thường, thậm chí tĩnh lặng đến mức rợn người. Nhϊếp Chiếu ngồi đến canh ba, nhạy bén nhận thấy trong không khí lan tỏa mùi dầu thông — bên cạnh tháp quan sát lửa chính là kho lương thực ở thành đông Chúc Thành!

Nghĩ đến đây, hắn nhanh nhẹn đứng dậy, bước vài bước xuống thang, nhảy xuống đất, lướt vào sân chứa lương thực, quả nhiên thấy có người đang dùng dầu thông tưới lên tường kho lương.

Người áo đen trong sân rất cảnh giác, nghe thấy tiếng động liền chạy, Nhϊếp Chiếu giơ tay ném thanh kiếm ngắn ra, ánh sáng lạnh lướt qua, thanh kiếm "phập" một tiếng xuyên qua lưng người đó, đ.â.m thẳng vào tim.

Người áo đen vẫn giữ tư thế chạy, cúi đầu nhìn thấy tim mình đã bị đ.â.m thủng, chưa kịp phản ứng, đã ngã xuống đất tắt thở.

Nhϊếp Chiếu tiến lên rút thanh kiếm ra, A Tư và những người khác nghe thấy tiếng động vội vã cầm đuốc chạy tới, thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh ngạc, tiến lên xem xét.

"Hả? Người này chết rồi thì sao thẩm vấn được?"

"Mau bẩm báo thái thú đại nhân, gần đây phải tăng cường tuần tra."

Nhϊếp Chiếu tiện tay kéo vạt áo A Tư để lau máu trên kiếm, ánh lửa mờ ảo, chiếu rõ biểu cảm khó hiểu của hắn: "Đoán cũng biết là người Lạc Nhiên đốt lửa, nhưng bọn chúng chắc chắn không chỉ đốt một chỗ, có khi chỗ khác đã thành công rồi."