Chương 3

Editor+translator: lý thư hạ

Lão nhân gia thích nhất là được hưởng phúc con cháu, lúc Lục lão phu nhân tay khoác miếng vải lót bị chọc cười thích thú, Lục Văn có lẽ nghe nói hôm qua Chương gia đến mai mối, cúi người cách bàn nhỏ nhích lại gần, hỏi:

"Lại có người tới cửa làm mai, ngươi mới vừa nói chuyện với tổ mẫu vậy ý tứ người thế nào?"

Uyển Uyển lắc đầu.

Dưới mắt vạn sự cũng còn không có bóng hình, lão phu nhân không đề cập tới việc đó, mà nàng chả lẽ lại chủ động đến hỏi? Huống chi giờ cũng không biết bên Chương gia cuối cùng là tình huống gì, nàng cũng không thể hỏi.

Chỉ là phủ trung Vũ Tướng quân có ý nhắc tới kết thân, trong hậu trạch tin tức hẳn là không giấu được, nàng không hỏi thì ắt sẽ có người bên ngoài hỏi.

Trình thị là người đầu tiên không kìm nén được:

"Trung Vũ Tướng quân phủ cũng không tệ, Uyển Uyển bây giờ tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, đã có thể cưới vợ gả chồng, chỉ là Chương gia trước đây nhiều năm không ở tại Thịnh Kinh này, cũng không biết tại sao lại chọn trúng Uyển Uyển?"

Vừa nói xong, không đợi lão phu nhân mở miệng, Triệu di nương ngồi ở ghế thứ hai phía trước đem chén trà che miệng cười.

Thấy phu nhân nói đến: "hôm qua phủ thượng ta có yến tiệc, Uyển Uyển của chúng ta, một mỹ nhân duyên dáng như thế lại ngồi cạnh lão phu nhân, Chương phu nhân chọn trúng chả có gì hiếm lạ, chứ chẳng lẽ Uyển Uyển tự mình quen biết trước công tử nhà người ta sao?"

Nữ nhi khuê các tối kỵ nhất chính là cùng nam bên ngoài có tiếp xúc riêng, Trình thị nhất thời cũng không rõ là ý này có phải sẽ bị xuyên tạc hay không.

Triệu di nương ở Tĩnh An Hầu phủ thường được Lục Tấn Liêm chiếu cố nhiều thêm mấy phần, trong ba vị công tử của phủ thượng đã có hai vị xuất thân từ dưới gối nàng, nữ nhi là Tam tiểu thư Lục Kỳ lại được Lục Tấn Liêm sủng ái, yêu chiều lại thêm Đại công tử mới vì lão phu nhân mà sinh một chắt trai, dĩ nhiên trong phủ nàng đi đâu lưng cũng đều thẳng tắp.

Vậy Hầu phu nhân Trình thị đâu?

Nàng là kế thất( vợ hai nhưng ở vị trí chính thất chứ không phải di nương), thế tử Lục Giác chính là con thân sinh của người vợ đầu là Lục phu nhân, dưới gối nàng có hai nữ nhi, bây giờ chỉ còn lại Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư còn nhỏ đã chết yểu.

Nói đến Triệu, Trình hai người này căn bản vẫn là cùng nhau vào phủ làm thϊếp thất.

Lúc trước, Hầu phu nhân là chính thê đã gả cho Tĩnh An Hầu, lần ấy mang thai, sinh non đã làm tổn hại đến thân thể nàng, y sư nói sau này việc sinh con sẽ không thuận lợi, lúc này mới vì Hầu gia nạp Triệu, Trình hai người này để lưu giữ hương hỏa cho gia tộc.

Nhưng không ngờ Triệu thị nhập phủ lại cực kỳ được sủng ái, liên tiếp sinh hạ Đại công tử Nhị công tử, mà càng không ngờ hơn là Hầu phu nhân lúc ấy lại mười tháng hoài thai sinh hạ Lục Giác, khí huyết cạn kiệt lúc sinh nở, sau này cứ thế triền miên trên giường bệnh, bảy năm trước không trụ được cũng qua đời.

Về sau Hầu gia không tránh khỏi đau buồn nên không tái giá nữa lão phu nhân liền giữa hai nhà Triệu, Trình này, chọn lựa ra một người, tính tình trầm ổn hơn, gia thế bối cảnh phù hợp hơn, cứ như vậy thuận lý thành chương mà Trình thị lên làm kế thất.

Hai người này cứ thế minh tranh ám đấu vài chục năm, một vài lời nói sắc bén này cũng thật không hiếm lạ gì.

Trình thị không dám ở trước mặt lão phu nhân phát tác, nghiêng nghiêng đầu lườm Triệu thị một chút, bên trong không vui lại có chút khinh miệt cùng chán ghét, cái gọi là gặp núi thì là núi, gặp nước là nước, tâm tư không vui tự dưng nhìn cái gì cũng đều là lệch lạc.

Triệu di nương đôi mi thanh tú nhíu một cái, muốn cãi lại, con dâu trưởng Chu thị thấy thế vỗ vỗ tay nàng để bình ổn lại, hậu bối vừa lên tiếng hai người cũng xem như là giảng hòa.

Chu thị lại gần Uyển Uyển cười nói: "Đây thật là chuyện tốt, trước sớm đã nghe nói thiếu niên lang của Chương gia tất cả đều là tướng soái tài giỏi...... Vậy tổ mẫu, Chương phu nhân này vì công tử nào mà đến cầu thân vậy?

"Lão nhị nhà nàng."

Lục lão phu nhân dựa vào gối mềm, trên mặt nhàn nhạt: "Ta ở Thịnh Kinhđã lâu nên biết lời đồn thì cũng chỉ là lời từ một phía, phẩm tính thật sự như thế nào vẫn còn phải xem xét đã."

Còn chờ xem xét...... Lời này rõ ràng là còn do dự.

Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, lão phu nhân cũng coi như thật lòng mà quan sát đối tượng nhà trai, chỉ là những lời này sẽ không tiết lộ ra bên ngoài trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người tại Thịnh Kinh cúi đầu không gặp ngẩng đầu lại thấy rõ ràng, trong nhà ai cũng có người là trụ cột, lời nói giữ lại ba phần thể diện là quy củ bất thành văn, không thể thay đổi từ trước tới giờ, như vậy những lời lão phu nhân nói ắt không phải nói suông.

Lục lão phu nhân biểu lộ thái độ hiển nhiên như vậy nằm ngoài dự đoán của Vân Âm, sự mừng rỡ trong dự liệu của đám người kia nháy mắt lại có vẻ chệch hướng, bầu không khí nhất thời trầm lặng.

Tình cảnh như không rõ được nội tình bên trong, duy chỉ có Triệu di nương cúi đầu thưởng thức trà, từ đầu đến cuối cũng không thấy biểu hiện gì.

Thỉnh an ở Phù ngọc cư gần nửa canh giờ liền giải tán, đám người mỗi người một tâm tư đi ra ngòai.

Vân Âm lo lắng, ra đến hành lang tìm Lý ma ma, chính là người quen của nàng ấy, muốn hỏi chút chuyện hôn nhân với Chương gia kia lão phu nhân đến tột cùng định xử trí thế nào?

Nhưng ai ngờ Lý ma ma nghe xong liền đưa tay gõ một cái vào trán nàng.

"Ngươi đừng có suy nghĩ nhiều, cô nương là tâm phúc của lão phu, hôn sự của nàng lão phu nhân tự có định đoạt, tóm lại tuyệt sẽ không để cô nương chịu ủy khuất đâu."

Vân Âm há to miệng, còn định hỏi lại, nhưng thấy ma ma kín tiếng như vậy, trong đầu tràn ngập nghi vấn cũng chỉ đành buông xuống trước.

Căn phòng này thông ra ngoài sân, Vân Âm cầm dù che nắng, nghiêng mặt qua nhìn Uyển Uyển: "Cô nương tối hôm qua ngủ không ngon sao, mắt đầy quầng thâm rồi?"

Uyển Uyển che miệng nhàn nhạt ngáp một cái, nhíu mày có chút buồn bực, tối hôm qua nàng mơ thấy ác mộng, trong mộng không ngờ nàng lại trở lại chỗ cái đình kia......

Nàng có chút không chịu nổi nhớ lại, lắc lắc đầu, ý đồ đem ký ức không vui xua đi.

Trong mộng nàng trơ mắt nhìn nam nhân mặt mày dữ tợn đi về phía, chân nàng lại như mọc rễ, muốn chạy cũng không chạy nổi, vừa sốt ruột phất tay lại đạp chân lung tung, động tĩnh lớn như vậy cuối cùng bản thân liền thức luôn.

Vân Âm thấy thế khuyên đạo: "Ngày nghĩ tới đêm mới nằm mộng, người đừng nhớ lại nữa, để nam nhân lạ mặt kia đột nhập hậu trạch, sơ sẩy như này, Hầu phủ tuyệt không có lần 2"

Uyển Uyển gật đầu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, nói đã biết.

Nhưng nàng lại không dám nói, khi đó lúc nàng giật mình tỉnh lại trong mộng, kỳ thật nàng còn nghe được mình vô ý thức nói mớ kêu lên: "Biểu ca"

Lúc ấy chính nàng cũng bị dọa sợ, nhất thời sửng sốt, vội đưa tay che miệng lại, nhìn ra gian ngoài gốc hoa lê.

May mắn là tỳ nữ trực đêm ở gian ngoài Lâm Nguyệt ngủ thϊếp đi, cũng không có nghe thấy.

Hai người theo con đường nhỏ trong vườn hoa Trạc Anh Quán, lúc đi ngang qua hoa viên nhỏ, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh giận giỗi,nghẹn ngào sau những tán cây tươi tốt.

"Nàng là cái thá gì, cũng không cảm thấy ngại đến châm chọc ta?"

Đây là tiếng của Tam tiểu thư Lục Kỳ, Uyển Uyển vốn không muốn nghe, nhưng bất đắc dĩ là con đường hai người đi qua song song từ đầu đến cuối, không muốn nghe cũng khó khăn.

Nguyên lai là khi vừa mới ra khỏi Phù Ngọc Cư, Lục Văn liền thay mẫu thân mình thở dài một ngụm, châm chọc cả tài lẫn mạo Lục Kỳ đều không ra gì, dung mạo không bằng Uyển Uyển, nhìn thế nào cũng không thể xếp vào đám quý nữ trong kinh thành, chỉ là một thứ nữ sao có thể có được chỗ tốt, bay không lên đầu cành, càng không biến thành Phượng Hoàng được.

Lời này cũng không khỏi quá nặng, khiến cho Lục Kỳ tức giận tới phát khóc, thét lên: "Tỷ e là cũng quên mẫu thân mình trước đây nếu không phải được nâng đỡ lên làm chính phu nhân thì e là giờ, chính nàng cũng là thứ nữ đi!"

Triệu di nương ấm giọng an ủi: "Những gì ta dạy con con đều quên hết rồi hả, bị nha đầu kia nói cho hai câu đã không chịu nổi, nàng là cái thá gì, vi nương ngày thường dạy con thế nào?

Lục kỳ buồn bực hồi lâu không nói gì, nức nở nói: "Con không cam tâm, nàng so với con cái gì cũng tốt hơn, còn Uyển Uyển kia lúc đầu chả nói nàng ngoại trừ là một cái túi da (ý chỉ bề ngoài đẹp) cũng chả còn gì khác, nhưng hôm nay thì sao?

"Lục Văn ỷ vào thân phận đích nữ ra vào hoàng cung, lấy lòng Hoàng hậu nương nương, bây giờ ai cũng đều biết nàng nắm chắc trong tay chức Thái Tử Phi tương lai, bây giờ ngay cả Uyển Uyển khéo là cũng gả vào Trung Vũ Tướng quân phủ, đời con chẳng lẽ về sau lại phải khuất phục phía dưới các nàng?"

Triệu di nương thấy nàng khóc, trong lòng sao không chua xót, nếu lúc trước thời điểm mà Hầu phu nhân ốm chết mình cạnh tranh với Trình thị, thì nữ nhi sao phải chịu những ủy khuất này?

Nhưng những lời nói kia của Lục Kỳ, Triệu di nương cũng không tán đồng.

"Thái Tử Phi là cái thá gì, những lời đồn đại kia không khác gì chuyện tiếu lâm con nghe qua cũng phải, còn nữa...... con thật đúng coi việc hôn nhân với Trung Vũ Tướng quân phủ kia là mối hôn sự tốt hay sao?"

Lục kỳ nghe vậy lập tức dừng khóc, mặt lộ vẻ không hiểu, Uyển Uyển phía bên này cũng lập tức dóng tai lên nghe.

Sau đó nghe Triệu di nương hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Chương gia này chính là cầu hôn sự cho Nhị công tử, nói dễ nghe một chút thì là cho được cáidanh phận chính thất, nhưng thực tế Thịnh Kinh bây giờ cũng không có mấy người biết, nhị công tử nhà họ Chương kia đã sớm thành thân tại Tây Bắc cũng đã có thê thất hết cả rồi, chính thê hiện nay vẫn còn ở hậu trạch Chương gia thở phì phò kia kìa."

Đã có thê thất lại sao lại tái giá?

Lục kỳ hai mắt trừng lớn, giật mình, một bụng ngột ngạt giờ tạm thời quên hết.

Nếu không con cho rằng lão phu nhân vì sao không có động tĩnh gì?

Triệu di nương cười nói: "Chương nhị công tử dù đã cưới vợ, nhưng vị Nhị phu nhân kia cơ thể lại yếu nhược, triền miên trên giường bệnh đã lâu, Chương gia trước muốn mượn danh xung hỉ đón Uyển Uyển qua cửa, hứa hẹn rằng đợi khi nào vị phu nhân kia ốm chết sẽ để nàng làm chính thất phu nhân."

"Cho nên dù là hôn sự này có thành đi nữa, Uyển Uyển cũng vẫn lấy thân phận thϊếp thất gả đi, lời hứa hẹn kia đến cùng có phải thật hay không còn phải xem xét. Nếu nói khó nghe chút, thì phải xem lão phu nhân cùng vị Nhị phu nhân ốm yếu kia ai rời bỏ nhân gian trước, dù sao nếu như lão phu nhân không có ở đây, cũng không ai để ý Uyển Uyển là thϊếp hay là chính thất."

Không cần phải nói đến tại sao không chờ Nhị phu nhân ốm chết trước rồi lão phu nhân đáp ứng cũng được.

Nương tử xung hỉ vốn cũng không phải là thân phận cao quý gì, tiểu thư các nhà quan gia đứng đắn chả có ai nguyện ý làm việc này, chính là như thế mới đến phiên Uyển Uyển trong danh nghĩa danh gia vọng tộc, nhưng lại không có bối cảnh tốt lại là đứa mồ côi.

Nếu như chờ Nhị phu nhân qua đời, Thịnh Kinh có rất nhiều quý nữ, muốn gả vào trung Vũ Tướng quân phủ tất nhiên là không có chuyện thiếu, Chương gia còn xách theo cái của nợ là nàng ta nữa chắc?"

Lục kỳ trong lòng nhất thời thoải mái không ít, nhưng thoải mái xong nàng lại cảm thấy lạnh hết sống lưng, lẩm bẩm nói: "Vợ chính thức còn mang bệnh đã tính toán như vậy, người Chương gia...... không khỏi cũng quá mức nhẫn tâm."

"Nhẫn tâm?"

Đúng là nữ nhi tuổi trẻ vẫn thật là ngây thơ

Triệu di nương cười một cái, đây có gì là nhẫn tâm, chẳng qua là lời nói thì ngay thẳng rõ ràng, mà kì thật cũng toàn là thứ khó coi thôi.

Nhưng con yên tâm, vi nương cùng cha con tuyệt sẽ không tìm cho con một nhà như vậy."

......

Bên kia chuyển chủ đề, Uyển Uyển nghe xong cũng đi về, ngẩng đầu liếc nhìn Vân Âm, trên mặt hai người cũng không biết nên thể hiện ra biểu tình gì.

Chương gia thế này cũng...... quá mức khiến người ta một lời khó nói hết, khó trách lão phu nhân trước đó lại có biểu hiện như vậy.

Lại nói về Trình thị cùng Triệu thị, hai người bọn họ gia cảnh đều không thấp, trước kia cũng là tiểu thư khuê các ở Thịnh Kinh, lúc trước cam nguyện làm thϊếp nói trắng ra là cũng nghĩ tới tình trạng bệnh tình của Hầu phu nhân.

Khi đó có hai nhà Triệu, Trình ai làm chính thê cũng không quan trọng, điều quan trọng ở đây chính là y sư khẳng định Hầu phu nhân khả năng sinh con sẽ khó khăn.

Cũng chính là nói Hầu phủ chú định sẽ không có con trai trưởng, vậy thì chỉ cần Triệu, Trình hai người ai sinh hạ trưởng tử trước, theo quy củ cấp bậc lễ nghĩa đứa bé này cứ thế sẽ được phong là Hầu phủ thế tử.

Chỉ là không nghĩ tới nghìn tính vạn tính, hai người cuối cùng đều là lấy giỏ trúc mà múc nước, công cáo dã tràng hết cả.

Triệu di nương càng thất vọng hơn, một thân có được sự sủng ái, hài tử thân sinh dưới gối ai cũng song toàn, nào ngờ thất sách cuối cùng lại là chính thất phu nhân.

Uyển Uyển đối với một loạt sự tình kia đã hiểu chút ít những vẫn chưa rõ ràng, nay đối với việc nghị thân cùng Trung Vũ Tướng quân phủ, nàng ngược lại cảm thấy phiền chán vô cùng.

Chỉ cần thoáng nghĩ nam nhân say rượu tối hôm qua gặp được là Chương nhị công tử......

Uyển Uyển nhíu mày lắc đầu, kéo ống tay áo lên nhìn, năm dấu tay kia đã nhạt dần giờ chỉ còn một chút máu ứ đọng, nhưng càng nhìn lại càng thêm phiền muộn.

Nếu lúc ấy biểu ca không xuất hiện, hôn nhân đáng sợ này không khéo hiện tại đã định rồi.

Uyển Uyển cùng Vân Âm trở về, sau khi về nàng lại thấy chiếc khăn tay mà Lục Giác đưa cho nàng tối hôm trước vẫn còn trên bàn nhỏ, sau khi giặt xong được gấp lại chỉnh tề.

Nàng định đem trả lại cho người ta, huống chi hắn giúp đỡ nàng như thế, nàng cũng nên có phần tâm ý tạ lễ mới được.

Nữ nhi khuê các không được tùy ý tặng người ta đồ vật, nhưng Uyển Uyển phụng dưỡng lão phu nhân một thời gian cũng dụng tâm học được một tay nghề làm đồ ăn tẩm bổ cùng bánh ngọt mứt hoa quả.

Biểu ca cũng không có sinh bệnh đồ ăn tẩm bổ sẽ không phù hợp, làm bánh vẫn tốt hơn, nghĩ vậy nàng đi tới phòng bếp nhỏ làm một phần bánh Bạch Ngọc Sương.

Sau khi làm xong nàng gọi Lâm Nguyệt vào, đưa khăn tay cùng hộp đồ ăn cho nàng: "Nguyệt tỷ tỷ giúp ta đi tới chỗ Tam biểu ca một chuyến thay ta hướng biểu ca nói lời cám ơn, thuận đường lại......

Uyển Uyển ngừng lại: "ừm, giúp ta hỏi một số chuyện, tối hôm trước, người bên đình hôm đó có phải Chương công tử chính là vị Chương nhị công tử của Trung Vũ Tướng quân phủ hay không?"

Lâm Nguyệt nghe không hiểu, cô nương đã gặp qua Chương nhị công tử rồi ư?

Uyển Uyển chính là muốn làm rõ ràng mọi chuyện, nếu người tối hôm đó thật sự là Chương nhị công tử, nàng về sau nhng phải cách xa Chương gia một chút mới tốt.

*

Giữa hè thời tiết nắng mưa thất thường, nửa ngày nay mây đen phủ kín mái nhà, buổi chiều giờ Thân (15h-17h chiều) đột nhiên mây đen che kín trời, ầm ầm vài tiếng sấm rền qua đi, từng hạt mưa bắt đầu lốp bốp rơi xuống.

Tĩnh an Hầu phủ ở phòng trà lầu hai phía nam, Lục Giác đứng ở bên cửa sổ.

Phía sau hắn cách bàn trà bên cạnh mấy bước, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen đang ngồi, mày rậm mắt sâu, ngũ quan tuấn lãng, chính là Đại Doanh Triều Hoàng thái tử Tiêu Khác.

Gần đây trên triều đình nhiều chuyện rối rắm.

Năm ngoái thân thể Thánh thượng bất ngờ không khỏe, triều đình giao lại tất cả chính sự cho Thái tử quản lý, tuy nhiên việc quản lý sự vụ chỉ diễn ra trong vòng hai tháng liền dừng, Thái tử cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm chưa mắc phải sai lầm nào.

Nhưng chính vì quá mức cẩn thận, không có chút sai sót nào, nhất thời thanh danh phóng đại, nhiều người biết đến, dẫn tới Hoàng đế trong lòng nghi kỵ lên trên đầu hắn.