Chương 27: Lại đến nữa



Sau khi trở về phòng học tôi vẫn chưa hết tức, trong lòng đã thất vọng triệt để với tên Lưu Nghị này, thật là có trải qua một vài chuyện mới có thể biết được phẩm hạnh của một người, nếu như tất cả đều không phát sinh, vậy chẳng phải tôi vẫn ở chung với người đó sao.

Nghĩ đến đây tự dưng tôi cảm thấy một trận ớn lạnh, liền lắc đầu, chuẩn bị bắt đầu giờ học buổi tối.

Đợi sau khi kết thúc giờ tự học là lúc tan trường, tôi thu dọn đơn giản rồi đi ra khỏi tòa giảng dạy.

Lúc đến cổng bất ngờ lại không nhìn thấy tên Lưu Nghị đâu, chỉ có xe của Chu Nhạc đang chờ tôi.

Mà khiến tôi ngàn vạn không ngờ đến là, lúc tôi kéo cửa xe ra, lại nhìn thấy gương mặt cười nịnh nọt của Lưu Nghị với Chu Nhạc đang ngồi ghế sau.

Tôi ngạc nhiên nhìn Chu Nhạc một cái, lòng nghĩ sao anh ta lại để người này lên xe? Trong nhóm người hôm qua vây đánh tôi, anh ta không nhìn thấy Lưu Nghị sao?

Nhưng Chu Nhạc nhìn tôi với ánh mắt vô lực, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Tan học rồi?”

Tôi gật đầu, đành phải quay đầu nhìn Lưu Nghị một cái: “Anh thật sự đợi à, thế nào rồi?”

Trên gương mặt Lưu Nghị vẫn treo nụ cười đó, nói Chu tiên sinh là người tốt, đã đồng ý ngày mai đến nhà tôi xem thử.

“Vậy anh còn ngồi trên xe làm gì? Đợi anh ta tiễn anh về nhà sao?” Tôi lạnh lùng hỏi một câu.

Trên gương mặt người đàn ông đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Lưu Nghị đành phải ngượng ngùng giải thích: “Anh muốn đợi em ra, nói lời tạm biệt với em rồi đi, không cần tiễn anh.”

Nói xong, anh ta mở cửa xe ra đi xuống, lúc đóng còn không quên nhắc Chu Nhạc một câu: “Chu tiên sinh, vậy ngày mai tôi ở trước cửa nhà Lưu Đồng đợi anh?”

Chu Nhạc gật đầu, nói được, anh ta mới yên tâm đóng cửa xe rời đi.

“Hơ hơ.” Chu Nhạc chẳng hiểu gì mà cười một tiếng, tôi không nhịn được mà nhìn anh ta rồi hỏi: “Cười cái gì?”

“Chẳng ngờ cô còn có một người bạn trai cũ.” Chu Nhạc nói lời ý vị sâu xa.

Chậc, chuyện này tôi chưa nói với anh ta sao?

Tôi sững sờ, nói vậy thì sao, bây giờ tôi mới biết bộ mặt thật của người đó, ban đầu anh ta bỏ tôi, thật là chuyện may mắn của đời tôi.

Chu Nhạc cũng cho là đúng, gật đầu nói: “Đúng, người này, không tốt.”

Tôi không hỏi anh ta không tốt thế nào, chuyện có liên quan đến Lưu Nghị tôi đã không còn hứng thú nữa, Chu Nhạc đánh giá anh ta như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi.

“Rốt cuộc có về nhà không?” Tôi hỏi anh ta một câu.

Lúc này Lưu Nhạc mới cười khổ khởi động xe, lái lên quốc lộ.

Chỉ là chẳng trầm mặc được bao lâu, tôi vẫn kìm không được mà hỏi anh ta sao lại đồng ý chuyện của Lưu Nghị.

Anh ta quay đầu nhìn tôi, khẽ cười nói: “Chẳng phải vì cô sao, người đó lấy thân phận là bạn trai trước của cô đến, tôi liền không nhẫn tâm mà từ chối anh ta, dù sao cũng phải nể mặt cô chứ.”

Đột nhiên tôi thấy ấm ức, nói người đó đã không có liên quan gì đến tôi nữa, không cần nể mặt tôi.

Chu Nhạc nói nhưng tôi vừa biết mà, dù sao đã đồng ý người ta rồi, chẳng lẽ giờ lại nuốt lời sao?

“Lại nói, chuyện của Lưu Đồng cũng khá kỳ lạ, tôi đi xem thử một chút cũng không sao, cô đừng cảm thấy chuyện này là giúp mấy người đó, kỳ thực tôi vẫn chỉ đang giúp cô mà thôi.” Chu Nhạc nói tiếp.

Thấy anh ta nói như vậy, tôi cũng rất muốn biết cái chết của cậu ta có phải giống như tôi thấy trong giấc mơ hay không, bị một nữ quỷ gϊếŧ chết.

Cho nên tôi hơi dơ dự, nói như vậy đi, ngày mai tôi xin nghỉ với thầy giáo, đi cùng anh đến nhà Lưu Đồng, thế nào?

Chu Nhạc lại nhìn tôi, thần sắc mờ ám hỏi: “Sao vậy? Còn nhớ bạn trai cũ?”

Tôi không thích đùa như vậy, vì thế liền nghiêm túc nói với anh ta, sau này đừng đem chuyện này ra đùa nữa, bằng không tôi sẽ tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Chu Nhạc vội xin tha thứ, nói sau này không dám nữa, xin ngài bớt giận.

Bị biểu tình của anh ta chọc cười, sự không vui vừa nãy cũng tan biến trong chớp mắt, hai người cười nói trở về căn hộ.

Chỉ là trước khi tiến vào căn hộ, khóe mắt tôi hình như nhìn thấy ở trong góc có thứ gì đó đang động, nhưng vì không có ánh đèn, tôi chỉ nhìn thấy một bóng đen dao động, đợi lúc tôi quay đầu nhìn kỹ, thì đã không có gì cả.

Chu Nhạc nhìn thấy tôi dừng bước liền hỏi: “Sao vậy?”

Tôi cảm thấy có thể mình bị hoa mắt, cho nên lắc đầu không nói, cùng anh ta đi vào trong tòa nhà.

Sau khi đến nhà liền tắm rửa, mấy ngày nay tôi không được ngủ ngon, cảm thấy bây giờ mình chỉ cần nằm lên giường, là có thể ngủ ngay lập tức.

Chu Nhạc nói nếu như ngày mai cô muốn đi thật, thì đừng quên xin nghỉ với thầy giáo, đoán chừng chỉ một buổi sáng là được rồi, buổi chiều có thể trở lên lớp.

Mặc dù áp lực kỳ thi tuyển sinh Đại học rất lớn, nhưng đối với thành tích học tập của mình tôi cũng xem như là có lòng tin, bỏ lỡ nửa buổi học không tính là gì, dù sau sách giáo khoa đều đã học xong rồi, hiện tại toàn là ôn tập.

Sau khi hẹn xong tôi liền trở về phòng, nằm trên giường quả nhiên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cảnh mơ hôm nay liên tục không dứt, cảnh mơ lần này không phải là chuyện của Lưu Đồng, mà là Vương Lan!

Một mình cô ấy trong nhà vệ sinh trống trơn, lúc này đang là giờ tự học buổi tối, cho nên nhà vệ sinh trong tòa nhà dạy học không có một ai.

Sau khi Vương Lan tùy tiện đi vào tìm một bồn vệ sinh, nhưng trong khoảnh khắc cô ấy mở cửa, dường như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, đôi mắt trừng rất to, hai tay bịt chặt l*иg ngực mình, khó khăn thở.

Bởi vì từ góc độ trong giấc mơ của tôi không nhìn thấy rõ bên trong bồn cầu là cái gì, nhưng từ bộ dáng biểu tình hiện tại của Vương Lan, tựa như là đột ngột phát bệnh tim.

Cô ấy giãy giụa muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể đã mềm nhũn như cọng mì không thể di chuyển được, đôi mắt cũng không có cách nào dời đi, gương mặt kinh hãi dựa lên tường chầm chầm ngã xuống đất.

Dường như chỉ trong mấy giây, ánh mắt của Vương Lan đã trắng dã, đôi mắt vô thần vẫn đối diện về phía bồn cầu.

Sau đó, dường như tôi nhìn thấy có thứ gì đó động đậy, một người toàn thân trắng như tuyết từ bên trong đi ra, có lẽ nhận biết được sự tồn tại của tôi, nó xoay đầu nhìn tôi, đây không phải là người phụ nữ đã gϊếŧ Lưu Đồng, người trước mắt toàn thân không chỉ trắng như tuyết, đến cả gương mặt cũng trắng như vải, chẳng qua môi nó màu đỏ, đôi mắt cũng là màu hồng.

Bộ dáng này căn bản không phải là bộ dáng trạng thái của loài người, khó trách Vương Lan bị dọa chết, đến cả tim tôi trong mơ cũng không ngừng đập nhanh, nhịn không được mà lùi bước.

Một bước lùi như thế, tôi cảm thấy bản thân như rơi vào trong vực sâu, từ đầu đến cuối cả cơ thể trong chớp mắt như có một cảm giác rơi rụng mãnh liệt tấn công toàn thân mình.

Tôi bỗng ngồi bật dậy từ trên giường, l*иg ngực phập phồng dữ dội, hít thở từng hơi từng hơi lớn.

Mãi mới bình tĩnh lại, tôi vỗ vỗ l*иg ngực thầm nghĩ, chuyện này là thế nào, sao tôi lại thường thấy ác mộng thế này, quá dọa người rồi?

Cảm thấy hơi khó thở, tôi muốn đứng dậy mở cửa sổ thông khí một chút, căn hộ vừa hay nằm ở tầng mười tám, gió đêm chắc mát lạnh lắm.

Nhưng lúc tôi quay đầu nhìn cửa sổ, lại xém chút nữa bị dọa đến rớt xuống giường.

Bởi vì bên ngoài cửa sổ có một bóng người màu đen đang bò ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tối nay là rằm, cho nên ánh trăng chiếu lên thân người tên đó, có thể nhìn rõ ràng hình dáng của hắn, đó chính là tên thịt thối trong nhà vệ sinh, chất dịch trên người còn men theo thủy tinh và chảy xuống, cũng không biết làm thế nào mà nó bò trên thủy tinh được.

Sững sờ trong khoảng hai giây, cuối cùng tôi cũng có thể hét lên được, dường như dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Chu Nhạc dùng thời gian nhanh nhất chạy đến, một cước đạp mở cửa phòng hét hỏi: “Sao vậy?”

Cửa phòng đối diện với cửa sổ, anh ta vừa nhìn thấy cái xác thối rữa bên ngoài, đột nhiên lớn tiếng chửi tục một câu.

Tôi đối với lời chửi tục của con trai trước nay vô cùng mẫn cảm, bởi vì tôi cảm thấy như vậy rất không có phẩm đức, nhưng lần này Chu Nhạc thì không giống vậy, sau khi anh ta mắng xong tôi lại cảm thấy anh ta rất có khí phách đàn ông.

Đầu tiên Chu Nhạc chạy qua kéo tôi lên, sau khi dẫn tôi ra khỏi cửa phòng nói: “Đừng đi đâu, ở đây đợi tôi.”

Sau đó anh ta trở lại phòng mình, rồi cầm lấy một cái túi đi vào phòng tôi.

Tôi biết anh ta có thể xử lý tên kia, bởi vì Chu Đạo Nhất đã có thể, thì Chu Nhạc không thể đến một xác thối cũng không biết làm gì được?

Ở bên ngoài cửa phòng tôi không thể nhìn được động tác của Chu Nhạc, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng gió, sau đó anh ta liền đi ra, nói với tôi không cần sợ, đã giải quyết xong.

Tôi cẩn thận ló đầu vào nhìn một cái, phát hiện tên xác thối kia quả nhiên đã không thấy nữa, chỉ là chất nhày trên người hắn còn dính trên thủy tinh, nhìn buồn nôn vô cùng.

Chu Nhạc nói thứ này ngày mai tìm người liền có thể xử lý xong, cô… không thì cô ngủ trên sô pha?

Tôi gật đầu, ngoại trừ sô pha tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, phòng ngủ tôi không thể nào vào ngủ được nữa, căn bản ngủ không nổi, mà phòng ngủ của anh ta lại là một khối đá, tôi không muốn lạnh chết mình đâu.

Chu Nhạc nói cô ngủ trước đi, tôi xuống lầu xem thử, thứ đó chắc chết rồi, tôi đi xem thử có thể phát hiện được chút gì không.

Tôi chợt cảm thấy mâu thuẫn vô cùng, vừa muốn cùng anh ta xuống lầu, vừa không muốn nhìn thấy bộ dáng xác thối buồn nôn kia, nhưng để tôi ở một mình trong phòng, có thể nào còn có thứ gì khác nhảy ra dọa tôi không?

Anh ta nhanh chóng hiểu được tâm tình của tôi, nói tôi an tâm đi, đối phương chỉ dọa cô thôi, muốn vào nhà của tôi là điều không thể, lần trước có nữ quỷ tiến vào, lần này tôi đã tăng cường phòng bị, trong nhà vẫn rất an toàn.

“Anh bảo đảm?” Tôi không kìm được hoài nghi hỏi.

Chu Nhạc gật đầu, nói tôi bảo đảm, nói láo là chó con.

Thời điểm này mà còn nói đùa, không hề buồn cười chút nào, tôi trợn tròn mắt với anh ta nói vậy anh mau xuống đó, trở về sớm chút, tôi đợi anh.

Lời này có thể hơi mờ ám, Chu Nhạc hơi ngây người, mới gãi đầu cười, nói được rồi, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Cơn buồn ngủ của tôi sớm đã không còn nữa, ngồi trên sô pha phát ngốc, không hiểu tại sao lại xuất hiện một xác thối, rốt cuộc là người nào luôn nhắm đến tôi chứ.

Bóng đen trước kia tôi nhìn thấy lẽ nào là xác thối này sao? Nó cũng rất lợi hại, tầng mười tám cũng có thể bò lên.

Độ cao như vậy, cho dù Chu Nhạc không dùng pháp thuật với nó, thì cũng nhất định sẽ bị rơi xuống từ tầng mười tám nhỉ? Ngày mai chủ nhà nhìn thấy còn không phải sẽ nổi khùng lên sao?

Cứ nghĩ loạn xạ như vậy, thời gian trôi qua từng chút từng chút, sau khi Chu Nhạc xuống dưới liền không có động tĩnh gì nữa, cũng không biết là khi nào trở lại.

Chính vào lúc này, cửa phòng đột nhiên phát ra âm thanh theo tiết tấu bộp bộp, tốc độ rất chậm, có người đang ở bên ngoài gõ cửa.

Tôi đứng dậy muốn đi mở cửa, đứng ở trước cửa lại sững người lại, trên người Chu Nhạc có chìa khóa, anh ta trở về còn gõ cửa làm gì.