Tôi và Chu Nhạc đều ngây ngẩn cả người, với tôi mà nói, lời nói của ông lão này giống như là chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, Chu Nhạc lại như bị sét đánh ngang tai, thân mình khẽ run rẩy, không thể tin được nhìn tôi.
"Nghĩa là gì vậy? Tôi là kiếp số của anh sao?" Tôi cẩn thận hỏi.
Chu Nhạc là một người tốt, tôi không muốn anh ta bởi vì tôi mà chịu bất kỳ thương tổn nào, nếu tôi đã định trước là kiếp số của anh, vậy tôi rời xa Chu Nhạc là được, sao có thể để một người tốt bị tôi làm cho liên lụy chứ?
Đây là suy nghĩ trong lòng tôi, nhưng Chu Nhạc lại nhìn tôi vài lần, sau đó quay đầu nói với ông Từ: "Ngài thật đúng là thẳng thắn, như vậy không công bằng với Lý Mân, trong lòng cô ấy sẽ có áp lực."
Ông Từ mỉm cười lắc đầu, nói có một số việc nói ra sớm một chút, sẽ tốt hơn nhiều so với việc sau khi xảy ra chuyện rồi mới hối hận không kịp đúng không?
Ý trong lời nói kia hiển nhiên là ông rất coi trọng Chu Nhạc, cũng không muốn anh ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vì tôi, tôi đối với ông ấy mà nói, chẳng qua chỉ là một cô gái trong một gia đình bình thường mà thôi, không đáng nhắc tới.
Nghĩ tới đây, tôi cười cười nói với Chu Nhạc: "Cám ơn anh đã chăm sóc tôi trong suốt khoảng thời gian này, tôi nghĩ, tôi vẫn nên rời đi trước thì hơn?"
Tôi xoay người định rời đi, kết quả lại bị Chu Nhạc dùng một tay kéo lại, bàn tay của Chu Nhạc rất có lực, nắm chặt cổ tay tôi khiến chỗ đó hơi nhói đau.
Anh nói cô không thể đi, chuyện của cô còn chưa giải quyết, bây giờ rời đi, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Tôi kìm nén những giọt nước mắt nơi khóe mi, nói không sao, có thể đây chính là vận mệnh của tôi, không cần anh phải lo lắng cho tôi nữa.
Nói thì nói như vậy, nhưng ngay cả chính mình muốn đi đâu tôi cũng không biết, Chu Nhạc cũng không buông lỏng tay ra, cứ cố chấp như vậy kéo tôi không cho tôi đi.
Ông Từ cất tiếng cười dài, đứng dậy nói: "Chuyện của cô cậu tôi sẽ không nói thêm nữa, hai người tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong ông ấy liền xoay người bước vào căn nhà gỗ, cũng đóng luôn cửa phòng lại, rõ ràng là muốn đuổi bọn họ đi về.
Chu Nhạc nói cô muốn đi cũng được, nhưng nhất định phải đi theo tôi, nếu không tôi sẽ không để một mình cô đi đối mặt đâu.
Một dòng nước ấm tràn vào trái tim tôi, nước mắt tôi cuối cùng cũng không nhịn được rơi xuống.
…
…
Chuyện về kiếp hoa đào đã trở thành khúc mắc trong lòng tôi, trên đường trở về tôi luôn cúi đầu suy nghĩ về chuyện này, vài lần suýt chút không theo kịp, Chu Nhạc cũng không nói gì.
Mãi cho đến khi ngồi trên xe, tôi mới không nhịn được hỏi anh ta, kiếp hoa đào rốt cuộc là ý gì.
Chu Nhạc liếc mắt nhìn tôi một cái, cười khổ nói đó chẳng qua chỉ là một câu nói vui đùa mà năm đó lúc vừa gặp tôi ông Từ từng nói mà thôi, cô đừng coi là thật được không?
Sao tôi có thể không coi là thật được chứ, sắc mặt lúc đó của anh ta, mỗi câu nói mỗi hành động đều nói rõ anh vô cùng để ý đến chuyện này, tôi có thể không hỏi rõ được sao?
Dưới sự truy hỏi không ngừng của tôi, Chu Nhạc đành phải thở dài nói: "Cái gọi là kiếp hoa đào, chính là tôi sẽ yêu một cô gái, mà cô gái này sẽ mang đến cho tôi rất nhiều phiền toái, nhưng cái gọi là kiếp số cũng không phải nói tôi sẽ vì vậy mà mất mạng, bởi vì ông Từ cũng từng nói, số mệnh của tôi ít nhất cũng phải sống đến một trăm tuổi."
Tôi càng thêm tò mò, nếu đã không tổn thương đến tính mạng, thì vì sao lại gọi là kiếp số chứ?
Đối với sự khó hiểu của tôi, Chu Nhạc cảm thấy có chút không còn gì để nói, nhìn chằm chằm tôi vài lần, nói đó là bởi vì đoạn cảm tình này sẽ tương đối đau lòng.
Tôi lập tức đỏ mặt, bởi vì nếu đúng như những gì ông Từ nói, tôi là kiếp số của Chu Nhạc, nói cách khác giữa chúng tôi sẽ nảy sinh tình cảm, cho đến lúc này tôi mới hiểu rõ, sao có thể không cảm thấy xấu hổ được chứ?
Không khí trên xe trở nên có chút kỳ lạ, tôi cúi đầu không biết nói gì cho phải, Chu Nhạc sau khi khởi động xe cũng lầm vào trầm mặc, cho đến khi tiến vào nội thành, anh ta mới thản nhiên nói: "Cô cũng đừng tin là thật, suy đoán của ông Từ cũng không phải lần nào cũng chính xác.
Tôi lập tức ngẩng đầu: "Gì cơ? Còn có lúc không chính xác sao?"
Chu Nhạc liếc mắt nhìn tôi một cái, cười khẽ nói: "Sao bộ dáng của cô lại giống như rất thất vọng vậy nhỉ?"
Tôi vội vàng giải thích nói không phải, chỉ là nhìn qua ông Từ giỏi như vậy, sao có thể có lúc dự đoán không chính xác được chứ?
Chu Nhạc lấy một ví dụ cho tôi, nói năm đó ông Từ từng được một gia đình quyền quý nào đó trong thành phố mời đến xem tướng số giúp họ, ông Từ vốn rất chán ghét những hành vi như vậy, nhưng không chịu nổi người ta cứ mãi đau khổ cầu xin, đành phải đồng ý đi.
Người xem tướng là con trai của gia đình quyền quý kia, năm đó mới năm tuổi mà thôi, ông Từ đến nhìn thoáng qua liền kết luận, sau khi trưởng thành thành tích của người này nhất định sẽ làm cho mọi người phải kinh ngạc, danh vọng nhất định sẽ vượt xa người ba.
Nói đến đây Chu Nhạc dừng lại một chút, tôi không nhịn được hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
Chu Nhạc cười cười, nói sau đó ấy à, sau khi người kia trường thành thì lái xe như bay đâm vào người ta, mọi người trong nhà từ trên xuống dưới đều thu xếp muốn gỡ tội cho gã, kết quả chuyện càng ngày càng lớn, cuối cùng liên lụy người một nhà của gã cũng đều bị kiện cáo, vụ kiện này còn oanh động cả nước đó.
Tôi nghĩ một lúc, làm sao cũng không cảm thấy là ông Từ đoán sai, ông biết rõ những cậu ấm cô chiêu quần là áo lượt này thiếu đi sự giáo dục của gia đình tự nhiên sẽ rất dễ dàng gây chuyện, cái gọi là làm cho mọi người phải kinh ngạc cũng đã thành hiện thực.
Lời Chu Nhạc nói cũng không đúng, ông Từ là người thấu tình đạt lý, ban đầu nếu nhìn ra tên này sẽ trở thành mầm mống gây họa, tuyệt đối sẽ nói ra rõ ràng mọi chuyện, sẽ không chỉ nói một hai câu liền bỏ đi như vậy, sau này gã hại chết người, ông Từ cũng từng rất hối hận.
Tôi nhẹ gật đầu như hiểu như không, không rõ ẩn tình bên trong chuyện này, nhưng chấn động tâm lý về chuyện kiếp hoa đào đối với tôi đã phai nhạt đi rất nhiều.
Sau khi về đến nhà hai người cũng không nói chuyện nữa, tôi trở lại phòng đọc sách của chính mình, Chu Nhạc không biết đang vội chuyện gì cũng trở về phòng của anh ta.
Mãi đến buổi tối, sau khi Chu Nhạc làm cơm tối xong gọi tôi ra ăn, tôi mới nhìn thấy trên tay của anh ta có quấn băng vải, tò mò hỏi: "Anh bị làm sao vậy?"
Chu Nhạc cười không chút để ý, nói không có việc gì, ngẫu nhiên bị thương mà thôi.
Tôi nói không đúng, không phải anh luôn ở trong phòng không đi ra ngoài sao? Sao lại bị thương được?
"Bởi vì tôi không phải một người thường, tôi làm việc đương nhiên khác người thường rồi." Chu Nhạc cười hì hì nói, cũng không chịu nói cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi yên lặng ăn xong bữa cơm, hai người đều tự trở lại phòng của chính mình, không nói thêm một câu dư thừa nào, giống như có thứ gì đó vô hình đang ngăn cách bọn họ.
Đêm nay tôi mơ thấy ác mộng, ở trong mơ tôi thấy mình về lại trong căn phòng đáng sợ kia, tôi giống như bị người trói chặt trên giường, người một nhà của Chu Đạo Nhất nhe răng cười với tôi, ba tôi và anh trai đứng ở cửa nở nụ cười quỷ dị, còn Chu Đạo Nhất, vậy mà lại xé rách quần áo của tôi trước mặt bọn họ!
Tôi "A" một tiếng thét chói tai, bừng tỉnh từ trong mộng, khi ý thức được đây chẳng qua chỉ là giấc mơ mà thôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó phát hiện chăn của mình cũng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt .
Không thể làm gì khác hơn là đứng dậy xuống giường, dự định xê dịch chăn sang một bên, lại ngoài ý muốn nhìn thấy ánh sáng bên ngoài phòng khách qua khe hở của cánh cửa.
Nhìn thời gian, đã là một giờ rạng sáng, sao lúc này Chu Nhạc còn chưa ngủ vậy chứ?
Tôi nhẹ nhàng mở khóa cửa, kéo cửa phòng đi ra ngoài. Ngọn đèn trong phòng khách không phải rất sáng, đã được Chu Nhạc chỉnh sang chế độ đèn đêm, nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng trong phòng khách như cũ.
Một người đàn ông cúi đầu ngồi trên sô pha, đang cố gắng tháo băng vải trên tay, dưới chân anh ta là một cái chậu, máu đen từng giọt từng giọt rơi vào trong chậu.
Tôi không nhịn được phát ra một tiếng thét kinh hãi, Chu Nhạc đang đổ mồ hôi nhễ nhại nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, vô cùng ngoài ý muốn hỏi: "Sao cô còn chưa ngủ?"
Nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Chu Nhạc, trong lòng tôi không khỏi đau đớn theo, vội vàng đi đến hỏi: "Không phải anh nói chỉ là một chút vết thương nhỏ sao? Sao lại nghiêm trọng như vậy, vì sao lại ra nhiều máu như vậy?"
Chu Nhạc thấy không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, đành phải nói với tôi, đây là miệng vết thương do âm khí tạo thành, hiện tại âm khí đang từng chút từng chút ăn mòn cánh tay của anh ta, vì để loại bỏ hết âm khí, anh chỉ có thể cắt miệng vết thương của chính mình ra, để đẩy máu bị nhiễm âm khí ra bên ngoài.
Thảo nào tôi nhìn thấy máu của Chu Nhạc có màu đen, hóa ra là bởi vì âm khí, nhưng thứ này là gì, sao cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghe nói qua?
Chu Nhạc có thể là vì dời đi lực chú ý, để tránh chịu nỗi đau đớn đến tận xương kia, cho nên rất kiên nhẫn giải thích cho tôi hiểu, nói cái gọi là âm khí, là một thứ đặc biệt mà chỉ có trên người quỷ vật mới có thể mang theo, đối với người sống mà nói nó chính là một loại độc dược, một loại độc dược có thể chậm rãi đầu độc ăn mòn con người.
Sau khi nghe xong tôi rùng mình một cái, nhớ tới bản thân mình và Chu Đạo Nhất từng tiếp xúc nhiều lần như vậy, trên người sẽ không nhiễm phải âm khí chứ?
Chu Nhạc bảo tôi yên tâm, Chu Đạo Nhất sao có thể không biết sự lợi hại của âm khí chứ, anh ta sẽ không hại cô đâu.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy miệng vết thương của anh đã không tiếp tục chảy máu nữa, vì thế liền nói: "Tôi giúp anh băng bó một chút." Nhưng trong phòng khách cũng không có băng vải, Chu Nhạc nói ở trong phòng ngủ của tôi có, cô đi lấy nó giúp tôi.
Tôi gật đầu đứng dậy rời đi, đẩy cửa tiến vào phòng của anh ta, sau khi đi vào tôi liền ngây ngẩn cả người, bởi vì phòng này hoàn toàn khác với phòng của tôi, đồ trang trí ở chỗ này càng giống như sơn động trong rừng núi âm u hơn, tuy rằng đèn rất sáng, nhưng trên tường đều là những hòn đá kỳ quái lởm chởm màu đen, tôi sờ soạng một lúc mới biết đó là giấy dán tường.
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là giường của anh, đó là do một tảng đá lớn điêu khắc lên, trên giường những thứ như chăn đệm đều không có, tôi cho rằng bản thân mình bị ảo giác, vươn tay ra sờ mới biết được, đó chính là một tảng đá lạnh như băng.
Thật là một người kỳ lạ, sao Chu Nhạc phải ngủ trên tảng đá, tảng đá lớn như vậy lại làm sao có thể chuyển vào phòng ngủ này được?
"Không tìm thấy sao?" Chu Nhạc ở phòng khách hỏi.
Tôi vội vàng cầm băng vải đi ra. Trở lại phòng khách vừa giúp anh ta băng bó vừa hỏi: "Phòng của anh. . ."
"Rất đặc biệt sao?" Khóe miệng Chu Nhạc giật giật, hiển nhiên là động tác của tôi đã làm đau anh ta, nhưng trên mặt lại mỉm cười hỏi tôi.
Tôi nhẹ gật đầu, cố gắng để cho động tác của mình nhẹ hơn một chút, cũng không hỏi nhiều nữa.
Chu Nhạc nói từ nhỏ tôi đã lớn lên trong sơn động, bởi vì nhớ đến lúc đó nên tôi mới cố ý trang trí như vậy, chiếc giường kia chính là chiếc giường lúc nhỏ tôi từng ngủ, lúc trước chuyển đến chỗ này, tôi phải phí rất nhiều sức lực mới có thể đưa nó về đây.
"Không ngờ anh còn là một người hoài niệm chuyện cũ như vậy." Tôi thấp giọng nói.
Chu Nhạc khoát tay, lập tức cười khổ nói: "Có thể nói như vậy đi, tôi cũng là vì có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ mà thôi."
Tôi không dám tiếp tục hỏi nhiều, không ngừng hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác là hành vi rất không có lễ phép, nếu Chu Nhạc muốn nói, vậy chính anh ta sẽ chủ động nói cho tôi biết, nếu không muốn nói, dù tôi có hỏi cũng có tác dụng gì chứ?
Sau khi băng bó xong, Chu Nhạc nói với tôi một tiếng cám ơn, sau đó liền bảo tôi trở về phòng ngủ, anh cũng đứng dậy vào phòng.
Lần này tôi cũng không gặp ác mộng nữa, ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, nhưng khi tôi đi vào phòng khách lần nữa, Chu Nhạc lại không có ở nhà, anh ta đi đâu rồi?