Kiếm quang tản đi, quỷ khí trong rừng tựa như cũng bị rung động làm cạn sạch. Lương Mộ sức cùng lực kiệt, phun ra một búng máu, chống kiếm, quay người chậm rãi đi tới cạnh Thẩm Trí.
Tống Tiểu Chu ngơ ngác đứng tại chỗ.
Không thấy Lục Hành, Lục Huyền cũng không thấy. Ác quỷ như hung thần ác sát cũng đều biến mất không còn tăm tích, chỉ có mùi máu tanh nồng nặc nói cho Tống Tiểu Chu biết chuyện vừa xảy ra là thật.
Cậu như tỉnh giấc chiêm bao, nhìn quanh bốn phía, mãnh liệt chạy tới mộ phần của Lục Hành, nghẹn ngào nói: “Cẩn Chi, Cẩn Chi, ngươi ở chỗ nào!”
Thật lâu cũng không có người đáp lại.
Trong đầu Tống Tiểu Chu trống rỗng, giống như phát điên, lớn tiếng gọi tên Lục Hành, nước mắt ướt đẫm. Nhưng vô luận cậu gọi ra sao, không có ai thản nhiên nói
“Tiểu Chu, ta ở đây”.Tên lừa đảo, lừa đảo. Cái gì mà chỉ cần ngươi muốn thấy dù là chín tầng địa ngục ta cũng sẽ tới gặp ngươi.
Tống Tiểu Chu căm hận nhấc lên đôi mắt hồng thấu, nhìn chằm chằm bia đá vô danh. Trên bia đá dính máu, là của Lục Huyền.
Cậu cắn răng, giống như nhìn thấy thứ bẩn thỉu dùng sức lau đi vết máu trên bia đá. Bởi vì dùng sức quá lớn, ngón tay đều bị mài tới máu me đầm đìa.
“… Tiểu Chu.” Thẩm Trí nhẹ giọng gọi cậu.
Tống Tiểu Chu ngoảng mặt làm ngơ. Thẩm Trí muốn bắt lấy cánh tay cậu lại bị Tống Tiểu Chu dùng sức đẩy ra. Cậu căm hận nhìn hai người trước mặt: “Cút!”
Trong lòng cậu tràn ngập phẫn nộ và tuyệt vọng, như lửa thiêu đốt cháy trái tim, cướp đoạt lý trí cùng hô hấp.
Tống Tiểu Chu quay đầu, nhìn mộ phần thấp bé, giống như phong ma, ngón tay bấu víu lấy phần đất trên mộ, muốn mạnh mẽ đào tới nắp quan tài.
“Lục Hành, Lục Cẩn Chi,” Tống Tiểu Chu nghiến răng nghiến lợi, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, “Ngươi đi ra cho ta. Đã nói không được làm ta sợ. Ngươi là quỷ, thứ ác quỷ hung ác xấu xa, nào có dễ dàng chết như vậy… Lục Hành, ngươi đi ra đi, ta cầu ngươi, Cẩn Chi…”.
TruyenHDCậu quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Thẩm Trí kinh ngạc nhìn Tống Tiểu Chu, rút khỏi bàn tay Lương Mộ, lảo đảo một chút, quỳ xuống, cầm kiếm muốn giúp đỡ Tống Tiểu Chu đào quan tài.
Tống Tiểu chu lại ngăn cản hắn, giống như bảo vệ, tàn bạo nhìn hắn chằm chằm: “Không nên đυ.ng y!”
“Chúng ta cùng các ngươi không cùng đường.”
Kiếm của Thẩm Trí nếu không thu nhanh, chỉ sợ phải đem tay Tống Tiểu Chu đâm vài lỗ. Hắn do dự một chút, nói: “E là Lục Hành vẫn còn ở đó.”
Tống Tiểu Chu sững sờ, trong mắt dấy lên hi vọng: “Thật, thật sự?”
Thẩm Trí nói: “Kiếm của sư ca vốn không phải nhằm vào Lục Hành. Nhưng y là quỷ, bị kiếm làm thương tổn là khó tránh khỏi. Mà nơi này có Phong Hồn Trận, Lục Huyền vừa mới mở ra, e rằng đã đem hồn phách Lục Hành nhốt trở về.”
Tống Tiểu Chu sửng sốt nửa ngày, cắn môi, nhìn mộ phần cô đơn trước mặt, nói: “Nhất định là như vậy. Cẩn Chi nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ.” Cử chỉ cậu điên cuồng, hai tay ra sức đào bùn đất cứng rắn, trong miệng lăn qua lộn lại chỉ là vài câu kia.
Đột nhiên tay cậu đυ.ng phải đồ vật cứng rắn. Tống Tiểu Chu không để ý tới ngón tay đã da tróc thịt bong, xoa xoa vài cái, nước mắt nhất thời rơi xuống: “Là quan tài, Cẩn Chi…”
Quan tài dày nặng đen kịt dần dần lộ ra nguyên trạng trước mắt ba người. Quan tài bị phong kín, góc viền đều cắm đinh sắt dài ba tấc thấm máu đỏ sậm, quỷ dị âm u.
Tống Tiểu Chu muốn mở quan tài, Thẩm Trí ngăn cậu lại, nói: “Ngươi nghĩ kĩ chưa?”
Tống Tiểu Chu hỏi: “Nghĩ gì?”
“Ngươi biết mình sẽ thấy cái gì không.” Thẩm Trí thở dài một hơi, ngữ khí không nhanh không chậm lại mang theo nghiêm túc: “Ngươi thấy không phải là Lục Hành mà ngươi quen biết, cũng không phải miểu quỷ giả tạo. Có lẽ là một thi thể mục nát, có lẽ chỉ là một đống bạch cốt. Ngươi nhìn thấy, có thể tiếp thu sao?”
Tống Tiểu Chu nhìn Thẩm Trí, nói: “Ta chỉ biết y là Lục Hành, là Cẩn Chi của ta. Vô luận ta nhìn thấy cái gì, y đều là Cẩn Chi của ta.”
Thẩm Trí yên lặng nhìn cậu, lui ra. Lương Mộ muốn giúp đỡ Tống Tiểu Chu lại lắc đầu, vùi đầu vào nắp quan tào vẫn còn đóng đinh sắt, thấp giọng nói: “Cẩn Chi kì thực rất sĩ diện, y không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Các ngươi trước tiên không nên nhìn.”
Tống Tiểu Chu cũng không biết xảy ra chuyện gì, tâm như bị đao cắt, mũi chua lợi hại, nước mắt một hạt tiếp một hạt rơi xuống, “Lúc trước minh hôn gả cho y, ta chỉ muốn trốn. Sau đó lần đầu tiên thấy u trong núi, ta liền không muốn trốn nữa.”
“Ta muốn ở cùng y. Nhân quỷ thù đồ cũng tốt, ta vẫn muốn ở cùng với y.” Tống Tiểu Chu nói, “Sống không được ta liền thành quỷ cùng y. Ta không tiếc mệnh.”
“Đời này, ta cũng chỉ có một mình Cẩn Chi.”
Tống Tiểu Chu nhìn chằm chằm quan tài một hồi lâu, chốc lát sau mới lau đi nước mắt trên mặt, sửa sang lại quần áo, dùng sức đẩy một góc quan tài, nhìn vào trong.
Đêm nay có trăng. Trăng treo ngọn cây, nguyệt quang sáng rõ chiếu xuống.
Tống Tiểu Chu liếc mắt nhìn, đôi mắt chua xót lại ẩm ướt. Cậu nhẫn nhịn, mu bàn tay cắn đến đổ máu. Thế nhưng thời điểm nhìn thấy bộ bạch cốt kia, cậu rốt cuộc nhịn không được, gào khóc.
Hết chương 24.