Gió đêm lạnh buốt, tiếng gió rít giữa núi rừng tựa như quỷ khóc liên tiếp đập vào tai mấy người.
Lục Hành nói: “Lục Huyền, hôm nay đúng sai đã không còn quan trọng, tất cả đều chấm dứt ở đây đi.”
Lục Huyền cổ quái cười cười: “Đúng là nên kết thúc.”
“Lúc trước đạo sĩ thối kia không còn dùng được, ta ở trên người hắn tìm thấy vài thứ rất có ý tứ.”
Lục Hành nhíu mày: “Thứ gì?”
Lục Huyền nói: “Sốt sắng như vậy làm gì. Ngươi cũng đã chết, chẳng lẽ là lo lắng tên nô ɭệ này?”
Gã đáng sợ nở nụ cười, đảo qua Tống Tiểu Chu: “Nhìn dáng dấp ngươi rất yêu thích nó, không bằng ta đưa nó tới bồi ngươi đi.”
Lục Hành lạnh nhạt nói: “Đừng hòng.”
Lục Huyền lập tức nổi giận, căm hận nhìn chằm chằm Lục Hành: “Vì ta là con của kĩ nữ, từ nhỏ ngươi vẫn luôn xem thường ta. Nó chỉ là một nô ɭệ hạ đẳng thấp hèn liền cao hơn ta mấy phần!”
Lục Hành nhìn Lục Huyền, ánh mắt cao cao tại thượng, kiêu căng mà ngạo mạn, lạnh lùng nói: “Dù ngươi mang họ Lục, bất quá chỉ là thứ tiện chủng nham hiểm độc ác, thấp hèn nhất mà thôi.”
Lục Huyền giận run người: “Ngươi xưa nay luôn xem thường ta.”
Lục Hành không tỏ rõ ý kiến, Lục Huyền lại cười rộ lên: “Ngươi xem thường ta thì thế nào, thất bại thảm hại chính là ngươi, không còn gì cũng là ngươi!”
Gã nâng bàn tay, lộ ra mu bàn tay thối rữa khủng bố, chỉ vào ngọn núi bên dưới Tịnh An Uyển: “Ca, ngươi đoán xem, nếu toàn bộ âm quỷ Phu Nhật Sơn đều phát điên, các ngươi có thể sống sót ra ngoài sao?”
Sắc mặt mọi người đều biến đổi. Thẩm Trí nhớ tới lúc Tịnh An Uyển bay lên đại hỏa, lông mày nhíu chặt, cả giận nói: “Ngươi triệu hoán quỷ, lấy người sống hiến tế ác quỷ!”
Lục Huyền lười biếng liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Vẫn là Thẩm đạo trưởng có kiến thức. Đáng tiếc, không có nhãn lực.”
Từ xưa tới nay đã từng có người hiến tế, dùng người sống cùng súc vật làm vật cúng tế, cung phụng quỷ thần. Truyền thừa qua mấy ngàn năm, có một môn phái đặc biệt tàn nhẫn, đem người sống chém lấy đầu lâu, hoặc cắt đôi cơ thể, dùng máu hối âm, triệu quỷ dữ.
Nhưng những phương pháp thâm độc như vậy đều giảm thọ mệnh, gặp trời phạt nên đã từ từ biến mất.
Chỉ trong chốc lát, trong phạm vi mười dặm đều trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Lục Hành nghe mùi máu tanh, lẫn trong đó là huyết nhục tươi mới của người sống, nồng nặc gay mũi lại lộ ra mê hoặc quỷ dị.
Thẩm Trí nói: “Ngươi bắt nhiều người như vậy tế quỷ, ngươi cho rằng bản thân có thể thoát ra ngoài?”
Lục Huyền nhìn Lục Hành, khóe môi cong lên, nụ cười điên cuồng bệnh hoạn: “Ta ngược lại là không sống được nữa. Đường tới Hoàng Tuyền thật xa, không thể làm gì khác hơn là tìm thật nhiều người theo ta cùng đi.”
Lục Hành nắm chặt tay Tống Tiểu Chu, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, trực tiếp đem cậu giao cho Thẩm Trí: “Còn cơ hội, ngay bây giờ, mang Tiểu Chu ra ngoài.”
Lục Huyền cười lạnh một tiếng, đám tùy tùng phía sau gã rút kiếm, lao thẳng tới ba người Thẩm Trí.
Trong rừng yêu ma quỷ quái rục rà rục rịch. Bách quỷ dạ hành*.
Lục Huyền nhìn, tâm lý thống khoái cực kì, như là lưỡi đao chờ đợi từ lâu rốt cuộc cũng rơi xuống.
Từ khi Lục Hành chết, gã không có đêm nào ngủ ngon. Sau đó bên trong Tịnh An Uyển xảy ra án mạng, đều là những hạ nhân từng phụng dưỡng Lục Hành, người này nối tiếp người kia mất mạng. Lục Huyền không nói ra được trong lòng gã cảm thấy gì, có sợ hãi, cũng có vài phần đương nhiên.
Cho tới hôm nay, gã và Lục Hành cuối cùng lật bài ngửa. Lục Huyền kì quái mà bình tĩnh, tại Tịnh An Uyển lập tế đàn, gϊếŧ người tế quỷ.
Người bình thường không thể đấu với quỷ, gã lại càng muốn cùng Lục Hành phân cao thấp.
Tùy tùng bên cạnh Lục Huyền không phải hạng hời hợt. Thẩm Trí cùng Lương Mộ do dự, bọn họ là người tu đạo, không thể gϊếŧ người bình thường. Lục Hành lại trắng trợn không hề kiêng dè. Từ lâu tay y đã nhuốm huyết tinh, gϊếŧ thêm một hai người với y mà nói cũng giống nhau.
Mắt thấy tùy tùng ngã xuống, trong lòng Lục Huyền không có như gã nghĩ. Trong trí nhớ của gã huynh trưởng luôn cao cao tại thượng, nhìn y trở thành ác quỷ, tay nhuốm máu, đôi mắt hung ác đỏ tươi, trong lòng gã càng thêm vài phần khoái ý vì trả thù.
Một ác quỷ nước dãi chảy dài ba thước bởi kiêng kị hai người tu đạo kia, lẩn trốn trong bóng tối tùy thời nhi động. Cũng có vài cái không nhịn được lao ra ngoài, bị Lục Hành bắt lấy, đại khoái đóa di**.
Gió tanh mưa máu, thảm trạng quá kịch liệt, sắc mặt Tống Tiểu Chu trắng bệch, cơ hồ muốn nôn tại chỗ.
Cậu dùng sức muốn thoát khỏi tay Thẩm Trí, đôi mắt bướng bỉnh nhìn chằm chằm Lục Hành: “Cẩn Chi, ta không đi! Thẩm Trí ngươi buông ta ra!”
“Cạch” một tiếng, kiếm trong tay Lương Mộ phát ra u lam, cắn nát ác quỷ phía sau bọn họ.
“Hướng tây bắc, đi.”
Thẩm Trí nhét kiếm vào tay Tống Tiểu Chu: “Cầm.”
Tống Tiểu Chu liếc mắt nhìn hắn, có lẽ quỷ khí trong núi quá tịnh, sắc mặt Thẩm Trí tái nhợt dọa người. Cậu siết chặt ngón tay, gắt gao cầm kiếm trong tay.
Lục Hành thở gấp, không có nhìn Tống Tiểu Chu. Y là ác quỷ, những quỷ dữ trong rừng cắn nuốt huyết nhục người sống, khí vị chưa tán, quấn lấy bản tính hung ác tận sâu trong xương tủy y.
Ánh mắt y rơi vào trên người Lục Huyền, thân hình hơi động, trực tiếp áp sát trước mặt gã. Đồng tử Lục Huyền mãnh liệt co rút, vội vàng né qua, lục phủ ngũ tạng đột nhiên đau đớn. Là phản phệ khi hiến tế người sống.
Vẻ mặt gã trở nên thống khổ xen lẫn nham hiểm. Quỷ khí trên người gã đại thịnh, tròng mắt đen kịt sâu không thấy đáy, dáng dấp khủng bố, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Lục Hành muốn gϊếŧ Lục Huyền, dùng gã làm mồi nhử hấp dẫn ác quỷ trong rừng. Không nghĩ tới Lục Huyền trở thành quái vật, càng ngày càng khó chơi.
Lục Huyền dính lấy muốn cản lại ba người giải vây Lục Hành, nói: “Ca, làm cho bọn họ theo chúng ta cùng chết đi.”
Lục Hành căm hận tới mù quáng, cơ hồ muốn đem Lục Huyền nghiền thành bột mịn, lạnh giọng nói: “Nằm mơ. Ai cũng đừng hòng động tới Tiểu Chu.”
“Nó chết, các ngươi không phải có thể thiên trường địa cửu, càng tốt hơn sao___”
Lục Huyền còn chưa dứt lời l*иg ngực gã đã bị khoét thành vài lỗ, máu văng tung tóe. Gã rên một tiếng. Ánh mắt Lục Hành dừng lại vài giây nhìn l*иg ngực đã huyết nhục mơ hồ của gã, sắc mặt càng tàn bạo. uy nghiêm đáng sợ nói: “Ngươi không phải muốn chiêu quỷ sao?”
Lục Huyền chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, cả người đã bị bàn tay Lục Hành bóp lấy, không thở được.
Lục Hành nhẹ giọng: “Nhân quả báo ứng, chính ngươi tới làm mồi cho ác quỷ đi.”
Quỷ trong rừng thật sự quá nhiều, ba người hai tay khó địch bốn tay, mắt thấy một ác quỷ xông tới, phù triện trong tay Thẩm Trí cơ hồ đều dùng hết.
Bỗng dưng, ác quỷ đều dừng bước, dường như chúng ngửi được mùi đồ ăn càng dụ người hơn. Chỉ thấy Lục Hành đứng phía sau, bắt lấy Lục Huyền đã máu me đầy người.
Tống Tiểu Chu thất thanh kêu lên: “Cẩn Chi.”
Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hỗn loạn lộ ra một tia giãy giụa. Y lui một bước ác quỷ liền đi theo một bước, trên mặt đất có máu, thậm chí có vài con nằm rạp trên đất liếʍ láp máu tươi.
Trong tay đều là huyết nhục, Lục Hành ngắn ngủi thở một hơi, liếc nhìn Lương Mộ, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết.
Lương Mộ chấn động, hiếm thấy do dự một chút, siết chặt kiếm trong tay: “… Sẽ làm ngươi bị thương.”
“Đừng nói nhảm.” Lục Hành hung ác đánh gãy hắn, “Không động thủ, các ngươi đều phải chết!”
Tống Tiểu Chu hất mạnh tay Thẩm Trí, giữa bọn họ ngăn cách bởi một vòng ác quỷ, phảng phất như trời và biến, nước mắt Tống Tiểu chu ào ào rơi xuống.
Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu muốn chạy tới, nói ngay: “Tiểu Chu, nghe lời.”
Tống Tiểu Chu dừng bưươ, lăng lăng nhìn Lục Hành: “Ngươi không còn, ta cũng sẽ không sống tiếp.”
Lục Hành ngơ ngác. Ác quỷ không kiềm chế nổi, cùng nhau nhào tới. Lương Mộ khẽ quát một tiếng, kiếm thoát li, thân hóa thành ngàn vạn. Kiếm quang như mặt trời chói mắt, lại như thủy triều, vọt thẳng tới đám ác quỷ.
Ánh kiếm lướt qua, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
Lục Hành chỉ cảm thấy kiếm quang bức người, không hề chống cự, trái lại đem ác quỷ mưu toan chạy trốn trói lại bên người. Đột nhiên, cánh tay căng thẳng, là Lục Huyền kéo dài hơi tàn, nhấc lên khuôn mặt đẫm máu, đôi mắt sáng đến dọa người.
Gã nắm chặt Lục Hành, tư thế hung ác muốn đồng quy vu tận. Gã đẩy mạnh Lục Hành tới mộ phần của y.
Phong Hồn Trận đυ.ng phải huyết nhục của gã, phong ấn sáng lên, Lục Hành chỉ nghe thanh âm rất nặng, phảng phất nhìn thấy quan tài mở ra. Một bộ bạch cốt cô đơn nằm đó, tay chân đều bị trói lại, vững vàng đem y xích lại trong quan tài.
Quan tài của y, hài cốt của y.
Đi một vòng, cuối cùng trở về chỗ cũ.
Lục Huyền nói: “Lục Hành, ngươi vẫn thua.”
Hết chương 23.Editor: TruyenHD(*) Bách quỷ dạ hành: là một truyền thuyết dân gian lưu truyền tại Nhật Bản. Kể rằng mỗi năm vào một buổi tối mùa hè, các yêu quái từ bốn phương tám hướng sẽ cùng nhau tề tựu về một nơi để tổ chức một cuộc diễu hành đại quy mô trong đêm…
(**) Đại khoái đóa di: ăn như quỷ đói đầu thai