Tống Tiểu Chu không tránh không né, thậm chí chờ mong tới phát điên nhào về phía Lục Hành.
Giây phút cậu ngã vào lòng Lục Hành, Tống Tiểu Chu nghe thấy y rên lên một tiếng. Phù văn đột nhiên sáng rực hóa thành vài đạo hồng mang xuyên thấu thân thể Lục Hành.
Lục Hành lảo đảo một chút, tóm chặt lấy cánh tay Tống Tiểu Chu không buông. Lục Hành ý thức hỗn loạn, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, kiếm trong tay lao thẳng tới ngực Thẩm Trí.
Chiêu kiếm này tới quá nhanh. Thẩm Trí căn bản không nghĩ tới Lục Hành vẫn có thể hoàn thủ*, trong phút chốc quỷ khí nồng đậm bừa bãi mà hung tàn lao tới, hắn cơ hồ nghe được thanh âm vỡ vụn.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lương Mộ ôm Thẩm Trí chật vật tránh né. Lưng Lương Mộ bị lưỡi kiếm xé một đường, máu tươi ròng ròng nhưng hắn không để ý. Thanh âm vững vàng trước nay có nhiều hơn mấy phần khẩn thiết: “Sư đệ, A Ngọc!”
Lục Hành chỉ cảm thấy sức mạnh của phù triện đấu đá lung tung trong cơ thể, như nhất định phải đem y xé rách. Y mở đôi mắt đỏ tươi vẩn đυ.c, không chớp mắt nhìn Tống Tiểu Chu. Ý thức lâm vào mơ hồ, muốn nhớ người trước mặt là ai rồi lại không nhớ nổi.
Cậu khóc, đôi mắt biết nói giàn giụa lệ. Lục Hành không phân rõ nổi, theo bản năng giơ tay sờ sờ mặt cậu, chậm rãi lau đi nước mắt. Chóp mũi y có thể ngửi được khí tức người sống trên người Tống Tiểu Chu, với ác quỷ đang bị thương mà nói là thứ đại bổ, mê hoặc khó có thể chống lại.
Lục Hành gần như mất khống chế, thở hổn hển, tựa trán lên má Tống Tiểu Chu, ngón tay lạnh như băng trượt xuống gò má, lưu luyến trên cổ cậu.
Tay chân Tống Tiểu Chu vẫn không thể nhúc nhích, nước mắt ào ào rơi xuống. Cậu nhắm lại đôi mắt ẩm ướt, cơ hồ dùng hết khí lực nghển cổ, một bộ tư thế hiến tế chính mình.
Lục Hành không hề hay biết, ngón tay bóp chật yết hầu Tống Tiểu Chu. Tinh phách và huyết nhục người sống, chạm tay là có thể chiếm được.
Y không biết mình nhẫn nại cái gì. Rõ ràng giống như dã thú đói bụng, trước mặt là huyết nhục ngon miệng, lại như có lao tù vô hình giam cầm, ngăn cản y.
Tống Tiểu Chu giật giật môi, gọi ra một tiếng “Cẩn Chi”.
Lục Hành cả người run lên, con ngươi rũ xuống, ánh mắt dừng lại ở hoàng phù trên người cậu. Y duỗi tay nắm lấy một góc phù văn, năm ngón tay thon dài trắng nõn nháy mắt biến thành những đốt xương trắng ởn.
Quỷ khí cuồn cuộn, hoàng phù bị Lục Hành xoắn thành bột mịn.
Thẩm Trí nôn ra một miệng huyết, vết rạn nứt sau tai trải rộng ra nửa khuôn mặt, giống như một khối ngọc nát.
Cấm chế trên người Tống Tiểu Chu nháy mắt bị phá hủy, hai chân cậu mềm nhũn, Lục Hành cũng đứng không vững, hai người đồng thời ngã xuống đất.
Tống Tiểu Chu dùng cả tay chân bò lên, nức nở đi mò Lục Hành. Lục Hành toàn thân lạnh ngắt dọa người, bốn phía âm khí phun trào, tán loạn.
“Cẩn Chi, Cẩn Chi…” Tống Tiểu Chu nghẹn ngào rơi nước mắt, “Ngươi đừng chết, đừng chết…”
Trong hoảng hốt, cậu nghe được Lục Hành thanh âm khàn khàn mang theo ý cười, suy yếu mệt mỏi.
“Đứa ngốc, ta đã chết qua.”
Tống Tiểu Chu nhìn đôi mắt tối đen nhưng cực thanh tỉnh của Lục Hành. Có lẽ vết thương do hoàng phù gây nên thực đau, Lục Hành càng thanh tỉnh.
Lục Hành nghiêng đầu nhìn đôi sư huynh đệ. Thẩm Trí được Lương Mộ đỡ ngồi dậy. Ánh mắt hai người chạm nhau giống như đao kiếm sắc nhọn, rất có vài phần tư tưởng tranh đấu.
Lưỡng bại câu thương, song phương càng quỷ dị mà tỉnh táo.
Tống Tiểu Chu chưa từng thấy Lục Hành suy yếu như hiện tại. Sắc mặt y tái nhợt, phát quan** rối loạn nhưng cực thanh tỉnh, tư thái thong dong nhìn đôi sư huynh đệ kia.
Thẩm Trì sờ một cái má phải của chính mình, kêu một tiếng.
Lương Mộ nhẹ giọng hỏi: “Đau?” Nói rồi từ trong vạt áo lấy ra một bình sứ nhỏ, lấy ra một viên thuốc cho Thẩm Trí.
Thẩm Trí liếc hắn một cái, nhe răng, ủy khuất nói: “Đau muốn chết.”
Lương Mộ nắm chặt tay, quay đầu, lạnh lùng nhìn Lục Hành. Ác quỷ kia như có điều suy nghĩ nhìn bọn họ, thậm chí từ từ lộ ra nụ cười.
Thẩm Trí đánh gãy hai người, ngưỡng mặt lên, nói: “Sư ca, ngươi giúp ta thổi thổi một chút.”
Lương Mộ nhíu lông mày, lộ ra mấy phần không dễ chịu: “Lúc nào rồi, đừng yếu ớt.”
Thẩm Trí khẽ hừ một tiếng, nuốt xuống viên thuốc, nhìn Lục Hành nói: “Thẩm Trí.” Cằm chỉ chỉ sư ca hắn, “Đây là sư ca của ta, Lương Mộ.”
“Các ngươi muốn làm gì!” Tống Tiểu Chu đề phòng, giống như kẻ thù mà nhìn bọn họ chằm chằm.
Lục Hành nắm tay Tống Tiểu Chu, động viên mà vỗ về cậu: “Lục Hành.”
Thẩm Trí nói: “Ta biết.” Đôi mắt xoay vòng vòng mà nhìn Lục Hành chăm chú, tựa như muốn xem tới y nở hoa.
Tống Tiểu Chu lại ngồi không yên, duỗi cánh tay ngăn cản, cả giận nói: “Nhìn cái gì!”
Thẩm Trí nói: “Nhìn xem ác quỷ này có gì khác biệt, dĩ nhiên nhịn được không gϊếŧ ngươi___”
Tống Tiểu Chu mặt không đổi sắc, nói: “Cái gì ác quỷ hay không ác quỷ, đều là người khác gọi bậy.”
Lục Hành mỉm cười nhưng không lên tiếng, nâng tay sờ sờ đầu Tống Tiểu Chu.
Tống Tiểu Chu giống như tiểu miêu được vuốt vem nháy mắt thanh tĩnh lại, không tái giương nanh múa vuốt.
Lục Hành nhàn nhạt nói: “Hai vị, lại đánh?”
Thẩm Trí xoay nửa gương mặt cho y xem, nói: “Lại đánh ta liền hủy dung nha. Trước tiên nghỉ ngơi đi.”
Tống Tiểu Chu nói: “Đáng đời.”
Lương Mộ liếc cậu một cái, lãnh đạm nói: “Ngươi cho rằng Lục Hành còn có thể động thủ?”
Tống Tiểu Chu lúc này lóng ngóng mà nhìn Lục Hành. Y nói: “Ta không sao.”
Ba người một quỷ chia làm hai phe rõ ràng. Phía đông mặt trời đã lên cao, dưới bóng cây chỉ sót lại dư quang.
Lục Hành nói: “Lục Huyền cho các ngươi cái gì, để cho các ngươi vì gã bán mạng như thế?”
Trẩm Trí nghiêm chỉnh nói: “Chúng ta là người tu đạo, trừ ma trấn tà là trách nhiệm của chúng ta, không liên quan tới chuyện của Lục Huyền.”
Lục Hành cười cười, hiển nhiên không tin: “Ồ? Liều mạng như vậy, thật là vì trừ ma trấn tà? Hiện tại lại vì cái gì không động thủ?”
“Việc trong Tịnh An Uyển Lục Huyền không dám truyền đi, các ngươi chỉ là gã mời tới trong âm thầm. Tài ba dị sĩ như hai vị, nếu không có điều cầu sao lại dễ dàng để người ta điều khiển?”
Thẩm Trí nói: “Có một ca ca như vậy chẳng trách Lục Huyền muốn ngươi chết.”
Lục Hành không tỏ rõ ý kiến. Y dựa vào Tống Tiểu Chu, ngồi ở nơi âm u, nói: “Thứ Lục Huyền có thể cho các ngươi, ta cũng có thể cho.”
Thẩm Trí nở nụ cười: “Làm sao? Muốn chúng ta phản bội? Ta nói không khách khí, ngươi đều đã chết, có thể cho chúng ta cái gì?”
“Lục Huyền chết rồi, Lục gia liền vô chủ.” Lục Hành nhìn Thẩm Trí, nở nụ cười, “Tiểu Chu là vợ của ta, đến lúc đó toàn bộ Lục gia sẽ là của cậu ấy.”
“Hai vị, suy tính một chút a.”
Nửa ngày, Thẩm Trí nói: “Ngươi muốn chúng ta làm gì?”
Lục Hành giơ tay, trên cổ tay là dấu ấn Phong Hồn Trận, quỷ khí quấn lấy những lọn tóc đen dài của y, uy nghiêm đáng sợ: “Giải Phong Hồn Trận.”
Hết chương 21.Editor: TruyenHDChú thích:(*) Hoàn thủ: đánh trả
(**) Phát quan: một loại mũ đội đầu của nam tử thời xưa