Lần thứ ba Tống Tiểu Chu quay lại nơi này.
Cây lớn che ánh mặt trời. Gốc cây trước mặt Tống Tiểu Chu đặc biệt cao, cành lá xum xuê, trên thân cây tráng kiện có hai đạo vết tích. Tống Tiểu Chu nắm cục đá, dùng sức ở trên đầu cành trước mắt khắc xuống dấu thứ ba. Cậu ném cục đá, đặt mông ngồi lên rễ cây, thở dài.
Tống Tiểu Chu năm nay mười bảy tuổi, là nô ɭệ của Tây thị. Bởi vì khi còn bé luyện tập chút công phu quyền cước với phụ thân, da dẻ ngăm đen tứ chi cường tráng, mày rậm mắt to, ở trong trại nô ɭệ bốn năm cũng chả ai thèm hỏi mua. Quản sự nói nếu tháng này vẫn không bán được liền đem cậu vào câu lan viện
(lầu xanh) làm quy nô, hoặc tiến cung làm thái giám. Cũng may, ba ngày trước, rốt cuộc có người mua cậu.
Người mua chính là phú hộ trong thành, Lục gia. Hào môn phú gia mua nộ lệ là việc rất bình thường, Tống Tiểu Chu đã chuẩn bị kỹ càng, không ngờ đêm đó người nhà họ Lục tới dẫn cậu đi, chả ra ngô ra khoai cho cậu mặc giá y
(áo cưới), đưa vào Tịnh An Uyển.
Tống Tiểu Chu cứ như vậy gả cho Lục đại công tử. Nhưng vị Lục đại công tử này đã chết ba tháng trước. Mối hôn sự này của Tống Tiểu Chu là âm hôn.
Tống Tiểu Chu thở dài. Bên trong Tịnh An Uyển rất quạnh quẽ, ngoài trừ cậu, chỉ có một vị ma ma già lú lẫn. Không biết tại sao Lục gia lại cho người canh giữ ngoài viện, không cho bất cứ ai ra vào. Tống Tiểu Chu nhớ lại chính mình tỉnh tỉnh mê mê tiến vào Tịnh An Uyển, mặt đầy mờ mịt dò hỏi.
Quản gia Lục gia liếc hắn một cái, cười đến hòa ái dễ gần, vỗ ống tay áo, bóng gió nói: “Đại công tử còn trẻ chưa thành gia lập thất, Nhị công tử vẫn luôn không đành lòng nhìn huynh trưởng lẻ loi nơi hoàng tuyền, mới có mối minh hôn này, mong Lục đại công tử trên tời có linh thiêng.”
Tống Tiểu Chu nhớ tới vẻ mặt của quản gia, nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ. Cái gì gọi là không đành lòng nhìn huynh trưởng lẻ loi chịu khổ dưới hoàng tuyển? Kết âm thân Tống Tiểu Chu không phải lần đầu nghe thấy, nhưng có đệ đệ nào lại cưới cho huynh trưởng một nam thê, chẳng phải nguyền rủa người ta đoạn tử tuyệt tôn hay sao? Huống hồ thời đại này đặt nặng vấn đề nối dõi, Lục gia là danh môn vọng tộc, lớn mạnh và giàu có một phương, đường đường Lục đại công tử dù kết âm thân cũng không nên tìm một nô ɭệ.
Nghỉ ngơi trong phút chốc, mây đen lượn lờ, sương mù trở nên dày đặc, giống như sắp mưa, Tống Tiểu Chu đỡ thân cây đứng lên.
Nếu không tìm được lối ra, sợ rằng đêm nay cậu chỉ có thể qua đêm tại Phu Nhật Sơn này. Phu Nhật Sơn này rất âm trầm, xung quanh đều là rừng sâu núi thẳm, cực dọa người. Tống Tiểu Chu vừa nghĩ liền thấy lạnh cả sống lưng.
Mặc kệ cậu đi hồi lâu vẫn luôn quanh quẩn phía sau núi, không thấy lối ra. Tống Tiểu Chu có chút lo lắng. Sớm biết như vậy sẽ không tùy tiện tới sau núi tìm đường. Tống Tiểu Chu trời sinh không phải một quả hồng mềm phó mặc thiên mệnh. Gả cho một người chết, không nghĩ lại bị nhốt trong Tịnh An Uyển, nói không chừng ngày nào đó liền bị chôn sống đi theo Lục đại công tử.
Mây càng ngày càng dày, rõ ràng chỉ mới giờ Thân mà sắc trời đã mờ mịt, tiếng sấm chớp đột nhiên đánh xuống.
Ầm ầm ầm.
Không lâu lắm, mưa lớn như hạt châu rơi xuống, Tống Tiểu Chu cả người dính mưa.
Tống Tiểu Chu đạp lên lá cây trên mặt đất, nhỏ giọng mắng vài câu, thuận tay lau mặt, trừng mắt nhìn hai ngả đường mòn trên núi. Không còn cách nào khác, cậu lấy xuống một cái răng thú cũ đã ngả vàng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hôn một cái lên đầu răng thú, nói: “Bảo bối đến, chỉ cho ta một con đường.”
Nói xong, cậu đem răng thú tung lên, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm răng thú.
Răng thú còn chưa rơi xuống đất, một đôi giày đen tinh xảo xuất hiện trước mắt Tống Tiểu Chu.
Lúc Tống Tiểu Chu còn ở trại nô ɭệ vẫn luôn từ dưới ngước nhìn người khác. Cậu nhìn chằm chằm đôi ủng mấy lần, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy trước mặt xuất hiện một người.
Người này mang dù, vóc dáng cao thon gầy, khuôn mặt rất trẻ. Tống Tiểu Chu chưa từng thấy ai đẹp như vậy, lại không hề mang mị khí của nữ nhân. Tóc vấn ngọc quan, tư thái tao nhã cao quý. Tống Tiểu Chu đối diện đôi mắt nhiễm đầy ý cười của y, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, nửa kinh diễm, nửa kinh hãi. Người này xuất hiện quá đột ngột…
“Ngươi là ai?” Tống Tiểu Chu lấy lại tinh thần, cau mày, “Bước đi cũng không có tiếng động, làm ta sợ muốn chết.”
Đối phương lơ đễnh nở nụ cười: “Ngươi đang làm gì?”
Thanh âm rất dễ nghe, giống như rượu ngon ủ lâu năm.
Tống Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn nửa khuôn mặt khuất trong dù, đem răng thú trong bùn nhặt lên, tiện tay xoa xoa trên y phục, nói: “Lời này ta lên hỏi ngươi mới đúng.”
Thiếu niên đứng lên, nhìn thanh niên trước mặt: “Đây là phía sau Tịnh An Uyển.” Ánh mắt cậu như con thú nhỏ, trên dưới đánh giá đối phương, lộ ra thần sắc đề phòng, “Là địa bàn của Lục gia, ngươi biết không?” Cậu cáo mượn oai hùm nói.
Thanh niên nghe vậy nở nụ cười, dù bận vẫn ung dung: “Tiểu huynh đệ, ngươi lạc đường ha.” Y nhìn quanh một vòng, từ từ nói: “Phu Nhật Sơn này xác thực rất dễ lạc đường, hơn nữa trời cũng sắp tối, nếu còn không ra ngoài thì sẽ không ra được nữa.”
“Ngươi nếu muốn ra ngoài liền đi theo ta.”
Tống Tiểu Chu ngẩn người, xiết chặt răng thú trong lòng bàn tay. Cậu do dự nhìn vào đôi mắt đối phương, phát hiện người này lớn lên có đôi mắt thật dễ nhìn, đuôi mắt cong cong, con ngươi đen láy, lông mi nhỏ dài, trong trẻo vô hại.
Chờ Tống Tiểu Chu phản ứng lại chân đã bước theo thanh niên. Trời mưa vừa mau vừa nặng hạt, hai người đứng chung một tán dù, ngày càng dính sát nhau. Tống Tiểu Chu có thể ngửi thấy trên người đối phương một cỗ lãnh hương thư thái. Hơn nữa, mưa to mà người này lại không hề dính nước bùn.
Tống Tiểu Chu hỏi: “Ngươi vừa mới nói trời tối không ra ngoài liền không ra được nữa, là có ý gì?”
Thanh niên liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Tiểu hài nhi mà sao lòng hiếu kì lại lớn như vậy.”
…. Cái gì tiểu hài nhi? Tống Tiểu Chu lầm bần: “Ta đã mười bảy.”
Thanh niên “À” một tiếng, âm cuối giương lên, nói: “Tiểu hài nhi mười bảy tuổi ngon miệng vô cùng, là đồ ăn trong núi yêu thích nhất.”
Y giống như đang kể chuyện cười, lá gan Tống Tiểu Chu cũng lớn hơn mấy phần, cười lộ răng nanh: “Ta da dày thịt béo, dã thú trong núi cũng chưa chắc muốn ăn ta.”
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta, tại sao ngươi sẽ ở Phu Nhật Sơn.”
“Ta sống ở trong núi.”
Tống Tiểu Chu kinh ngạc: “Trong núi còn có người sống?”
Thanh niên không ý kiến (bất trí khả phủ) cười cười, đột nhiên nói: “Đến rồi.”
Tống Tiểu Chu giật mình, ngẩng đầu lên, Tịnh An Uyển tường trắng ngói đen đứng lặng trong màn mưa, đi vài bước nữa chính là bờ tường thấp cậu trốn qua.
Không nghĩ tới có thể trở về nhanh như vậy. Nghĩ lại, kì thực cậu cũng không đi bao xa, cố tình mấy canh giờ cũng không tìm được lối ra. Phút chốc, tâm Tống Tiểu Chu đều run lên, sởn cả tóc gáy.
Tống Tiểu Chu chậm rãi nghiêng đầu, thanh niên vẫn nhìn hắn, thần sắc như thường. Tống Tiểu Chu nỗ lực lấy lại bình tĩnh, gãi đầu một cái nói: “Vậy ta, ta đi trước a.”
Thanh niên ung dung cười nói: “Cứ tự nhiên.”
Tống Tiểu Chu gật đầu, trong mưa bước hai bước, như nhớ tới điều gì, quay đầu lại lớn tiếng gọi: “Ngày hôm nay cảm tạ ngươi. Ta còn chưa hỏi, ngươi tên là gì?”
Ánh mắt thanh niên vẫn rơi trên người cậu, nói: “Lục Hành.”
Tống Tiểu Chu nháy mắt một cái, “À” một tiếng, trong miệng thì thầm danh tự này, chỉ cảm thấy hai chữ này thật quen tai, giống như đã từng thấy ở nơi nào. Cậu xoay người nhấc chân muốn chạy, bỗng nhiên nhớ tới, danh tự này đúng là đã gặp qua.
Linh bài Lục gia đại công tử.
Người cậu gả, cái vị Lục đại công tử đã chết ba tháng trước kia, gọi là Lục Hành.
Tống Tiểu Chu lạnh thấu, cả người cứng ngắc. Cậu hít sâu một hơi, từng chút quay người lại, chỉ thấy phía sau trống rỗng, không một bóng người.
Hết chương 1.