Chương 6: Hài thêu

Bích Nữ

Chương 6: Hài thêu.

Xa Dục liền nói với chúng tôi rằng, theo như những gì bà Vương làm hôm đó thì đâu có phải là giúp tôi đâu, đây rõ ràng là bắt tôi với con ma nữ đó nhanh chóng kết hôn với nhau mà.

Cái điều vô lý ở đây của bà Vương là dùng gà trống để thay thế linh hồn tôi, hình nhân giấy để thay cơ thể tôi. Bởi lẽ người sống và kẻ chết không thể kết hôn trong bóng tối, nên cần phải dùng đến gà trống và hình nhân bằng giấy để dẫn đường. Đây là cách thích hợp để đưa tôi đi cưới cô Ba.

Nói xong, Xa Dục mở cửa và hỏi Vương Lão Hán những gì mà cô Ba đã nói. Vương Lão Hán suy nghĩ một hồi, Xa Dục liền thêm một câu.

“Cái gọi là “cô Ba” có thể là một con ma nữ hung tợn đã được nuôi đương nhiều năm, vì vậy ngày cả khi tôi đối xử với cô ấy như một người đàn ông thì cô ấy cũng chẳng dễ dàng rời đi mà sẽ tiếp tục đến để hãm hại ngôi làng này.”

Sau khi Xa Dục nói những điều trên thì Vương Lão Hán mới vỡ lẽ ra, và nói những gì cô Ba đã nói với ông.

Thì ra cô Ba đã bảo Vương Lão Hán chuẩn bị cho giấy tiền vàng mã, gà trống và hình nhân có viết ngày sinh thần của tôi ở trên , lúc 9h tối , hoá ở cổng sau nhà anh ta. Sau đó thì bảo tôi đợi ở nhà của Vương Lão Hán và để cho Vương Lão Hán bố trí sắp xếp.

Sau khi Xa Dục lắng nghe, anh ta yêu cầu Vương Lão Hán để cho mình làm mọi thứ. Thấy vậy Vương Lão Hán đứng hình một lúc, không hiểu ý của Xa Dục. Xa Dục bảo anh ta sẽ làm điều đó, và yêu cầu mẹ tôi tìm một con chó đen đã cắn ai đó, và trước khi con chó đen nó chết thì anh ta đã nhổ răng và thấm đẫm chiếc răng đấy bằng chính máu của nó.

Anh ta lại yêu cầu bố tôi tìm mua một con dao sát sinh ở bên ngoài và nhìn thái độ của ông. Xa Dục giải thích “con dao sát sinh” ở đây là con dao được người bán thịt sử dụng. Con ma thường sợ điều này.

Sau khi Xa Dục phân công xong thì cả ba người rời đi. Thành thật mà nói thì ban đầu tôi thực sự không coi thường anh ta, bởi nhìn anh ta giống như một tay gϊếŧ người vậy.

Nhưng sau khi giao tiếp thì tôi nhận ra rằng anh ấy thật sự thông minh và khiến tôi phải ngưỡng mộ.

Trông anh chàng này cũng không hơn tôi là mấy, nhưng anh ta có thể đi trừ yêu ma được một mình. Tôi hỏi anh ta tôi cần phải làm gì, Xa Dục liếc nhìn tôi và đáp “đi tắm và đi ngủ” tối nay thì mới đến lượt tôi phải làm.

Nói xong, anh ta bỏ lờ tôi đi, đem ra một đống giấy vàng và bút lông bày hết lên bàn rồi anh ta bắt đầu viết và vẽ.

Tôi ngủ thϊếp trên ghế ở tầng dưới lúc nào không hay, nhưng giấc ngủ này có rất nặng nề đối với tôi.

Tôi chẳng biết mình đã ngủ được bao lâu, khi mẹ gọi dậy thì tôi nhận ra trời đã sẩm tối.

Mẹ nói với tôi đến thẳng nhà Vương Lão Hán, Xa Dục đang đợi sẵn tại đó. Sau giấc ngủ, tinh thần của tôi đã hồi phục được đôi phầ, tôi trấn an mẹ rằng anh chàng Xa Dục này chắc sẽ có cách xử lý.

Sắc mặt khó nhìn của mẹ chạm vào khuôn mặt của tôi, và cho tôi biết rằng tôi phải chú ý an toàn, tối vốn muốn hỏi 1 chút , tất cả những thứ này rốt cuộc là gì , mẹ xem ra là đã biết hậu quả trước sau của sự việc này, nhưng những vẻ tiều tuỳ của mẹ , lại cũng chẳng muốn mẹ lại nghĩ đến những việc ko vui trong qua khứ , cũng ko muốn nhắc đến .

Nếu mẹ muốn nói với tôi , thì mẹ đã nói sớm với tôi rồi.

Tôi đi ra khỏi nhà , những ngày tháng giêng vẫn rất lạnh, gió lạnh ù ù , rụt cổ đi trên đường làng … trước khi ra khỏi cửa thì nhìn lướt qua đồng hồ , lúc này mới là 7h hơn, các hộ gia đình đều đã đóng chặt cổng , ngay cả đèn cũng tắt rồi.

Điều làm tôi ngạc nhiên đó chính là khi tôi đi bộ trên đường làng, những con chó dọc hai bên đường sủa như điên dại. Tôi thầm hỏi lũ chó này mọi khi biết mình sao tự dưng nay lại sủa.

Đột nhiên tôi nhận ra lời của một ông lão trong làng nói rằng chó có thể nhìn thấy những ứ ô uế. Vì vậy, đôi khi không có ai nó cũng sủa.

Đầu óc suy nghĩ điên cuồng và tôi khá là chắc kèo có ai đó đang đi đằng sau mình. Tôi liếc nhìn con chó bên cạnh tôi thì quả nhiên nó không nhìn về hướng tôi sủa, mà nó lại sủa phía sau lưng tôi.

Tôi cảm thấy da đầu mình ngứa một lúc, tôi dừng lại đột ngột và quay lại phía sau. Không có gì để con chó phải sủa cả.

Tuy nhiên tôi thấy con chó nó đang nằm co vào một góc, run rẩy và thỉnh thoảng lại rên lên ư ử.

Nói thật là trong lòng tôi cũng đang hơi lo sợ. Có một thứ gì đó ở đằng xa mà tôi không nhìn thấy được.

Nhưng có vẻ con chó đang sợ hãi vì một điều gì đó. Tôi nuốt nước bọt, quay lại chạy một mạch tới nhà Vương Lão Hàn kết thúc bằng một cú trượt ngã.

Lúc bấy giờ, Xa Dục đang dán chữ hỷ trắng lên cửa. Khi thấy tôi chạy như vậy, anh ấy trêu chọc tôi và nói: “Này, gặp ma à?”

Tôi nói với Xa Dục, tôi có thể đã gặp ma. Xa Dục lắc đầu ngao ngán rồi yêu cầu tôi vào phòng thay quần áo.

Tôi cau mày, cảnh tượng trước mắt tôi nó khiến tôi gãi đầu liên tục. Một câu hỏi tôi đặt ra: “Cái gì thế này?”

Nào là những chữ trắng, đèn l*иg trắng, tất cả được sắp xếp theo phong cách của một lễ đường…

Không quan tâm, tôi bây giờ cũng không quản được nhiều chuyện như thế, đi vào trong , phát hiện sự sắp xếp bên trong khiến tôi nổi da gà, đèn ko mở, chỉ có 2 ngọn nến màu trắng đang le lói , bởi vì cửa mở nên lửa trên 2 ngọn nến cũng dao động , ánh sáng mờ ảo của ngọn nến phản chiếu lên tường càng làm cho nó loang lổ, cảnh tượng này như trong nhà ma.

Xa Dục dán xong chữ hỉ màu trắng lên cửa sổ thì đi vào trong , gặp tôi đứng đờ ra bất động , anh ấy kéo tôi vào trong nhà , cùng lúc đó chỉ lên trên giường có đặt 1 cái áo thọ y(y phục cho ng đã mất),bảo tôi mặc vào…

“Đại ca, tôi không làm sai chứ.đây là thọ y” tôi thì như thế nào đều có thể nhẫn nhịn, nhưng bảo tôi mặc áo cho người chết , đây là 1 điều tôi thực sự ko thể chấp nhận được.

Xa Dục hất mái tóc che nửa khuôn mặt của mình lên và nói với tôi: “Nếu anh không mặc nó thì bố mẹ sẽ cho anh một tấm vải liệm vào ngày mai”.

Hmmm…. Có vẻ nó sẽ không có tác dụng nếu tôi không mặc nó vào. Bất lực, tôi tự cởϊ qυầи áo của mình ra. Ngay khi tôi chuẩn bị mặc nó thì Xa Dục lấy ra một tập bùa giấy dán khắp cơ thể tôi. Xa Dục nói với tôi rằng nó sẽ giúp tôi che đi.

Sau đó tôi nghĩ về việc hỏi Xa Dục làm gì tối nay. Xa Dục nói với tôi rằng trong hoàn cảnh hiện tại, chỉ có thể sử dụng kế sách của bà Vương đó kế sách li miêu hoán thái tử. Bởi vì dựa vào sự miêu tả của Vương Lão Hán thì cô Ba đó rất lợi hại, chúng ta không thể đối phó với đạo hạnh hiện tại của cổ ,vì vậy cách làm tốt nhất thời điểm hiện tại chỉ có thể dùng mưu mà không phải dùng sức.

“Không phải bạn nói điều này vào ban ngày à.” Tôi nhìn Xa Dục và nói, sao lại có cảm giác ông bạn này có chút không tự tin lắm.

Với sắc mặt khó xử của mình, Xa Dục nhìn tôi và nói :” Haizzz, người có lúc này lúc khác, nhưng bạn yên tâm… cái mạng nhỏ của bạn thì tôi có thể đứng ra bảo đảm”

Nghe Xa Dục nói có, tôi suýt nữa đã sụp đổ ……. Đây có phải là kiểu cẩu thả không? Tuy nhiên, tại thời điểm này, tôi không có cách nào tốt hơn.

Thấy tôi bồn chồn, Xa Dục lấy ra một chiếc răng chó khác được xâu bằng chỉ đỏ và một con dao mổ lợn sáng chói. Anh ấy nói với tôi rằng trong trường hợp bị phát hiện, tôi có hai thứ này, bảo vệ mạng sống của tôi là đủ.

Sao tôi lại cảm giác rằng càng nói Xa Dục càng ko tự tin, và sau đó Xa Dục để tôi trốn dưới gầm giường, còn anh ấy thì đặt một hình nhân bằng giấy đã được dán kín bùa rồi bắt tôi mặc vào… Sau đó, ôm 1 con gà trống, tại hai đường chỉ màu vàng của con gà trống, một đầu của dòng được buộc vào hình nhân giấy nằm trên giường, và đầu kia được buộc vào tay tôi.

Sau khi Xa Dục làm tất cả xong, anh nói: “Nếu mọi việc thuận buồm xuôi gió, hãy để cô Ba ngủ với hình nhân giấy tối nay… cô Ba sẽ không gây ra rắc rối cho tôi.”

Trước khi Xa Dục rời đi, để tôi không lo lắng thì anh ấy đã đứng gần đó và nếu chẳng may có điều gì đó xảy ra thì anh ấy sẽ đến giải cứu tôi kịp thời. Anh ta liên tục nói với tôi rằng đừng sử dụng răng chó đen và con dao gϊếŧ lợn cho tới khi không còn sự lựa chọn nào khác.

Không được tạo ra bất cứ tiếng động nào cả. Sau khi tiếng chuông đồng ở giữa cửa vang lên thì có nghĩa là cô Ba đã đi vào.

Nói xong, Xa Dục nhìn đồng hồ và anh ta lấy những gì cô Ba yêu cầu để đốt nó phía sau cửa.

Tôi đã vào sau và trốn dưới chiếc giường. Nằm rất khó chịu bởi vì nền đất của gia đình họ Vương này vẫn còn lầy lội và gồ ghề. Chiếc giường cũ kĩ của nhà họ Vương này có mùi ẩm mốc khiến tôi thật sự không thể chịu nổi.

Bởi vì hôm nay tôi đã ngủ nguyên một ngày, nên lúc này tôi rất tỉnh táo và không cảm thấy buồn ngủ. Nằm đợi gần một canh giờ thì đột nhiên chiếc chuông đồng đang treo ngoài cửa reo lên.

*Ting*~*Ting*~*Ting*

Chiếc chuông đồng nó kí©h thí©ɧ dây thần kinh của tôi. Và trong tiềm thức tôi nói: “Đến đây…..Đến đây…”

Tiếng chuông vang lên vài lần thì cánh cửa gỗ cũ kĩ cũng mở tung ra.

Một cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt tôi, khiến tôi chớp mắt một cách bất ngờ. Tôi quay đầu qua một bên và nhìn chăm chú vào cái cửa.

Tôi thấy có ai đó đứng ngoài cửa, nhưng vì tầm nhìn bị hạn chế nên tôi chỉ thấy một đôi hài thêu màu đỏ trên chân người đó…. Nhìn vào dáng đôi hài, tôi nhận ra rằng đây là một người phụ nữ.

Có lẽ người bước vào cửa lúc này chính là cô Ba…