Chương 35: Kỳ lạ

Xa Dục dùng đôi mắt tôi tăm đó quét một lượt nhà xác ,nhưng vẫn không thấy được gì, không còn cách nào khác đành bảo Lâm chủ quản tiếp tục đưa chúng tôi đến phòng hỏa táng.

Lâm chủ quản gật đầu và tiếp tục đi về phía trước. Vừa đi được nửa đường, điện thoại của Lâm chủ quản đột nhiên reo lên. Sau khi nhấc máy lên,ông ta trả lời mấy câu rồi gác máy.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lâm chủ quản khuôn mặt áy náy nói với chúng tôi bây giờ ông cần phải giải quyết một số vấn đề khẩn cấp nên không thể đi cùng chúng tôi được. Ông ta bảo chúng tôi đến phòng hỏa táng và chỉ cần cho họ xem thẻ cảnh sát thì họ sẽ hợp tác với chúng tôi.

Chúng tôi gật đầu bảo ông ta cưs làm việc của mình . Sau đó,ông ta đã để lại cho chúng tôi một số điện thoại di động bảo chúng tôi có thể gọi cho ông ta bất cứ lúc nào. Chúng tôi theo bảng chỉ đường và tìm thấy khu hỏa táng

Các nhân viên có vẻ hơi ngạc nhiên khi chúng tôi ở đây, vì vậy tiểu Phương.. đã lấy thẻ cảnh sát ra ,không cần đợi chúng tôi nhắc đến Lâm chủ quản họ đã cho chúng tôi vào.

Phòng hoả táng bên trong có 6 lò thiêu, nhưng khi nhìn xung quanh một lượt thì hoàn toàn không có chút sát khí nào Xa Dục nói với tôi một cách ngượng ngùng, mặc dù đây là nơi có nhiều xác chết nhất, nhưng nhiệt độ lò thiêu mỗi ngày tỏa ra rất cao, e rằng ma cũng chịu không nổi

Nhất thời ,chúng tôi cảm thấy hơi khó khăn. Đành đi nơi khác xem xem Tôi nghĩ vẫn nên gọi điện cho Lâm chủ quản trước ,bảo ông ta đưa chúng tôi đi, bởi vì chúng tôi bây giờ giống như những con ruồi không đầu,bay loạn xạ khắp nơi cũng không phải là cách,để Lâm chủ quản đưa chúng tôi đi vẫn là ổn thoả nhất

Vì vậy, tôi rút điện thoại di động ra và gọi cho Lâm chủ quản. Lâm chủ quản bảo chúng tôi đợi ở nơi vừa nãy mọi người tách ra,oong ấy sẽ đến đó tìm chúng tôi.

Khi chúng tôi đến nơi, Lâm chủ quản đã đứng đó đợi ,ông ta hỏi liệu chúng tôi có được tìm được gì không, chúng tôi nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực.

Lâm chủ quản đề nghị chúng tôi nên đi nghỉ ngơi và đợi đến tối thử xem. Bởi vì nhà tang lễ khá nhộn nhịp vào ban ngày, ngay cả khi có gì đó,e rằng cũng không dám xuất hiện.

Nhưng vào ban đêm thì khác? Xa Dục nghĩ rằng những gì Lâm chủ quản cũng có lý. Hắn ta vẫn khăng khăng rằng trong nhà xác nhất định có vấn đề. Vì vậy, hắn ta đã tiếp thu ý kiến của Lâm chủ quản. Lâm chủ quản vô cùng khách khí đưa chúng tôi đến phòng làm việc của ông ta,bảo chúng tôi đi nghỉ ngơi trước,buổi tooia sẽ đến gọi chúng tôi dậy

Chúng tôi gật đầu ,nói thật mấy ngày qua đều không có một giấc ngủ đàng hoàng,trên sofa của Lâm chủ quản cũng rất thoải mái.Tiểu Phương tối qua cũng ngủ không yên,vì vậy 3 chúng tôi lập tức ngủ thϊếp đi

Mãi đến tối, được Lâm chủ quản thức dậy

Dù đã ngủ rất sâu nhưng khi tỉnh dậy tôi vẫn cảm thấy rất mệt, Nhìn Xa Dục có vẻ giống tôi, cũng trông rất mệt mỏi.

Lâm chủ quản cười và hỏi chúng tôi cảm thấy thế nào, Chúng tôi có thể nói không tốt ư? Lâm chủ quản rất nhiệt tình đã chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi. Sau khi ăn ngấu nghiến , chúng tôi nhờ Lâm chủ quản đưa chúng tôi đến nhà xác.

Nhà tang lễ vào ban đêm có vẻ khủng khϊếp khác thường bởi vì tất cả các đèn đều tắt. Ngay cả đường đi cũng chỉ có ánh đèn mập mờ của đèn dự phòng

Khi chúng tôi trở lại đây một lần nữa, chỉ có một vài đèn sợi đốt được bật trong nhà xác, Xa Dục nói với tôi. Hắn ta cảm thấy tối này nhất định sẽ có thu hoạch

Tôi nói với một nụ cười ngượng: “Hy vọng là vậy” cho đến sau 1 tiếng đồng hồ cũng không có phát hiện gì,tôi tự hỏi liệu có phải Xa Dục và Đà Lệ đang chơi tôi

Cũng không biết vì sao Xa Dục lại đánh dấu cái nhà xác này, lúc sắp đến 12h Lâm chủ quản bảo đã chuẩn bị bữa ăn khuya cho chúng tôi,tôi định bảo không cần ,dù gì ở nơi thế này,nuốt cũng không trôi

Không lâu sau khi Lâm chủ quản rời đi, điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên. Đó là do chú Long gọi.

Ngay sau khi nhấc máy, giọng nói thô lỗ của chú Long vang lên. “Hai đứa oắt con ngu ngốc,tụi cậu đi đâu rồi? Gọi điên thoại cho hai người cả ngày tại sao cứ không kết nối được”

“Chúng con đang ở nhà tang lễ. Điều tra chuyện thì thể biến mất mà” Tôi trả lời chú Long.

“Cái quái gì vậy?đang ở trong nhà tang lễ? Cậu xem tôi là con nít ba tuổi à,cục trưởng Lưu vừa nãy gọi điện thoại cho tôi bảo đã nói rõ với người của nhà tang lễ rồi.Nhưng mà người của nhà tang lễ đã đợi một ngày,cũng không ai đến” lời của chú Long truyền từ bên kia đến.

“Chú Long, chú có say quá không? Bây giờ chúng con đang ở trong nhà tang lễ thành phố Tần An Chúng con được cảnh sát đưa đến đây, nên không thể nào có chuyện tụi con không ở nhà tang lễ.nên không thể có chuyện chưa đến,chúng con bây giờ đang ở nhà xác,vừa nãy Lâm chủ quản mà cục trưởng Lưu sắp xếp cho bọn con bảo ông ta còn chuẩn bị bữa khuya cho chúng con rồi.” Xa Dục cướp lấy điện thoại di động và nói với chú Long.

“Cậu không đùa tôi chứ?” chú Long ngơ ra một lúc sau đó hỏi chúng tôi.

“Tụi con đã ăn no rồi,lưà chú làm gì,thế này đi,chúng ta hãy trò chuyện video?” Xa Dục cúp điện thoại và sau đó trò chuyện video với chú Long, lúc này ông ta mới tin rằng chúng tôi thực sự đang ở trong nhà tang lễ.

Nói xong,hắn tắt video , khi chú ấy gọi đến tại sao không hiển thị các cuộc gọi nhỡ? Tôi hỏi tiểu Phương điện thoại của anh ta thế nào,lúc này tiểu Phương mới lôi điện thoại ra,phát hiện điện thoại không hề có tín hiệu

Lúc này, cánh cửa nhà xác lại được mở ra ,chỉ thấy Lâm chủ quản xách theo một túi đồ ăn,chạy về phía chúng tôi

Xa Dục hỏi Lâm chủ quản,cục trưởng Lưu có gọi điện thoại đến không?

Lâm chủ quản gật đầu với chúng tôi và nói rằng cục trưởng Lưu đã gọi cho ông ta để hỏi về tình hình

Sau khi nghe Lâm chủ quản nói tôi và Xa Dục đưa mắt nhìn nhau,nghĩ bụng chắc ông chú không đáng tin kia lại uống say rồi,chỉ chơi chúng tôi mà thôi.

Ừm! Nhất định là như vậy

Sau khi Lâm chủ quản nói xong thì lôi mấy hộp thức ăn trong túi ra,bảo chúng tôi ăn trước đã,đúng lúc này,điện thoại của tôi lại vang lên,là chú Long

Lâm chủ quản hơi kinh ngạc với tín hiệu điện thoại của tôi

Nhưng nghĩ bụng chú Long nhất định là cố ý chơi chúng tôi,tôi lập tức tắt máy,Lâm chủ quản nói nhà xác này ban đêm không biết có phải âm khí quá nặng hay không,điện thoại đều không có tín hiệu,còn hỏi tôi sao không bắt máy

Tôi nói với ông ta chỉ là một người bạn uống say rồi

Lâm chủ quản cũng không quan tâm chuyện này nữa,sau khi tôi cúp máy của chú Long,cũng không thấy gọi đến nữa.Nhưng một phút sau ông ta lại gửi đến một đoạn tin nhắn

“ Tiểu tử kia làm gì mà không nghe máy,vừa nãy tôi đã gọi điện cho cục trưởng Lưu,ông ta nói người ông ta sắp xếp đón các cậu là Phạm chủ quản,không phải Lâm chủ quản,có điều trước Phạm chủ quản quả thật có một chủ quản họ Lâm,nhưng ông ta chết cách đây hai ngày rồi,các cậu không phải là gặp ma rồi đó chứ?”

Xem xong tin nhắn,đột nhiên toàn thân nổi hết da gà,sau đó tôi trả lời tin nhắn của chú Long

“ Đúng vậy”