Nếu nữ quỷ biết nói chuyện, thì thời khắc này, nàng ta nhất định sẽ thật tốt cảm tạ mười tám đời tổ tông của Lạc Vân.
Đối với sự tiếp đón nồng hậu này, nữ quỷ chỉ có thể tỏ vẻ, chính mình chịu không nổi.
Thật ra, tuy nói bạch y lệ quỷ cũng không hề có lực công kích. Nhưng Lạc Vân hiển nhiên cũng sẽ không lựa chọn phó mặc mạng sống của mình vào trong tay lệ quỷ.
Thế nên, giữa muôn vàn cách dẫn dụ Diệp Tư Thần đến nơi khác, y mới lựa chọn bảo hắn đi nấu mì. Bởi vì y biết rất rõ, bằng vào tốc độ của hắn, nấu một gói mì, khẳng định cũng sẽ chẳng tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
Cộng với có hôn khế tồn tại, nên nhiều nhất là 5 phút, hắn chắc chắn cũng sẽ có thể tìm được y.
Chỉ cần y cố gắng kéo dài thời gian một chút, chờ đến khi hắn xuất hiện, thì người phải hát bài “lành lạnh”, nhất định cũng sẽ không phải là y.
Sự thật chứng minh, Lạc Vân đã đánh cược đúng. Tốc độ Diệp Tư Thần tìm tới, so với trong tưởng tượng của y quả thật còn nhanh hơn rất nhiều.
Đứng ở đối diện, cảm nhận được khí tức nguy hiểm đang tỏa ra từ trên người của vị đỉnh cấp hồng y kia, quỷ kính cũng đã bị dọa đến không dám nhúc nhích, có cảm giác giống như là bị hồng hoang mãnh thú nhắm vào.
Nhưng rốt cuộc, có lẽ là khát vọng sinh tồn vượt qua sự sợ hãi, nữ quỷ vẫn là lập tức quay đầu. Thậm chí, ngay cả tư thế quỷ dị vừa rồi cũng đều không có tâm tư duy trì. Chỉ giống như một cơn gió, nhanh chóng chạy như bay về phía tấm gương, để lại một đạo bạch ảnh lướt qua.
“Lệ quỷ tỷ tỷ, tại sao lại đi nhanh như vậy chứ? Ta vẫn chưa kịp khoản đãi ngươi mà…” Không ngờ rằng đối phương nói đi là đi, dứt khoát như vậy, Lạc Vân nhất thời cũng có chút không kịp trở tay.
Thật ra nếu đổi thành bình thường, Lạc Vân có lẽ cũng sẽ không đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy…
Nhưng ai bảo dáng người của vị nữ quỷ tỷ tỷ này giống ai không giống, hết lần này đến lần khác lại cứ phải giống Lạc Thiên Thiên kia chứ!
Cho nên có thể nói, nàng ta cũng xem như là tai bay vạ gió, bị y xem thành đối tượng giận cá chém thớt.
Cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì, sát thí trên người đột ngột tăng vọt, cũng không đợi Lạc Vân mở miệng, ở sau lưng y, Diệp Tư Thần lúc này cũng đã lạnh lùng phất tay.
Chỉ thấy, vốn còn đang chạy trốn, trên người quỷ kính lúc này cũng đã đột ngột hiện lên một ngọn lửa màu xanh lá cây vô cùng tà dị.
Chỉ vừa tiếp xúc với hỏa diễm, gần như trong nháy mắt, nữ quỷ cũng đã phát ra một tiếng tru tréo chói tai, bắt đầu giãy giụa tựa như con cá nhảy khỏi bờ, lập tức liền bị ngọn lửa thôn phệ.
Nhìn xem nữ quỷ hóa thành một ngọn đuốc to lớn, lăn lộn trên đất, Lạc Vân cũng vô thức lùi về sau một chút. Có điều, rất nhanh, y cũng đã phát hiện, ngọn lửa này tuy rằng nhìn rất khϊếp người, nhưng trên thực tế, lại không hề có chút độ nóng nào.
Điển hình nhất chính là, ngoại trừ bản thân nữ quỷ, thì xung quanh đã không còn bất cứ đồ vật nào bị lửa cháy xém nữa cả!
Quen biết đã mấy ngày, nhưng đây thực sự cũng là lần đầu tiên Lạc Vân nhìn thấy Diệp Tư Thần ra tay.
Đồng thời, rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao hắn lại có danh xưng là “quỷ hỏa”.
Dưới ánh mắt chăm chú của Lạc Vân, quỷ kính rất nhanh cũng đã bị thiêu đốt thành tro tàn. Mà theo sau đó, ngọn lục hỏa kia cũng đã chậm rãi tan biến không còn gì.
Chỉ là, lúc gϊếŧ quỷ rất thoải mái, nhưng bây giờ, sau khi nữ quỷ biến mất, cảm nhận được hơi lạnh từ trên người của vị lệ quỷ nào đó tỏa ra, Lạc Vân lại chỉ có cảm giác đau đầu khôn cùng, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Lạc Vân.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Thần gọi tên của Lạc Vân.
Âm thanh của hắn rõ ràng rất bình thản, căn bản không nghe ra một chút tức giận nào, nhưng không hiểu vì sao vẫn khiến đáy lòng Lạc Vân hơi run lên, vội vã gượng cười, không dám chậm trễ mà xoay người lại.
“Tư…Tư Thần…”
Lúc này, trên tay Diệp Tư Thần vẫn còn đang cầm lấy khay gỗ cùng với bát mì vừa nấu xong kia. Sắc mặt hắn rất lạnh, không có cảm xúc gì, hoàn toàn trái ngược với sự ôn hòa mọi khi.
Gần như không cần suy nghĩ, Lạc Vân cũng đã có thể đoán được cảm giác bây giờ của Diệp Tư Thần là gì.
Hắn nhất định sẽ cảm thấy y cố tình để hắn rời đi, chính là vì muốn lén lút qua lại, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với nữ quỷ này.
Đương nhiên, chỉ cần là người bình thường, trên cơ bản cũng sẽ chẳng có ai có loại suy nghĩ kỳ ba như vậy cả. Nhưng mạch não của lệ quỷ, hiển nhiên sẽ không thể nào giống như người bình thường được.
Từ việc hắn không nói một lời đã thiêu cháy quỷ kính, cũng đã có thể nhìn ra được phần nào.
Thời khắc này, Lạc Vân có thể nói là đã oan ức không chịu nổi.
Biết rõ bản thân bây giờ e là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng sẽ rửa không sạch, nhìn xem bát mì sắp sửa bị hàn khí trên người Diệp Tư Thần đông thành một khối nước đá kia, Lạc Vân liền ủ rũ cúi đầu, đi đến bên cạnh hắn, cố nén sự ngượng ngập mà thấp giọng gọi một tiếng…
“A Thần…”
Kỳ thực, Lạc Vân cũng biết rõ, thời khắc này, so với “A Thần”, hai chữ “phu quân” sẽ càng có lực sát thương hơn.
Nhưng thân là một thẳng nam chưa từng có kinh nghiệm yêu đương với nam tử, một thời nửa khắc, muốn y gọi ra hai chữ này, xác thực là vẫn có chút khó khăn.
**Chờ ngày ☁ gọi ai đó là phu quân…(๑> ڡ <)☆