Chương 17: Đã Từng Gặp Mặt?

Còn đang mải mê suy nghĩ, cho đến khi cảm nhận được bên cạnh đang truyền đến từng luồng hơi lạnh, Lạc Vân mới có chút cứng ngắc nghiêng đầu, vừa vặn liền đối diện với một gương mặt yêu dã, tràn ngập băng lãnh.

“…”

Rõ ràng cũng không làm việc gì sai trái, nhưng Lạc Vân vẫn không khỏi cảm thấy khẩn trương. Giống như là vừa yêu đương vụиɠ ŧяộʍ lại bị thê tử bắt gặp tại trận…

“Diệp…Diệp Tư Thần, ngươi đã quay lại từ bao giờ vậy?”

Thật ra, kể từ giây phút nhìn thấy Diệp Tư Thần nằm ở bên giường của mình, Lạc Vân cũng đã hiểu được, tại sao giấc mộng vừa rồi lại đột ngột bị cắt đứt rồi…

Nhất định là do hắn đã vận dụng linh dị sức mạnh, ở bên cạnh động tay động chân!

Im lặng không đáp, Diệp Tư Thần cũng chỉ nhìn chằm chằm Lạc Vân, mãi cho tới khi y đều bị nhìn đến chột dạ, có chút đứng ngồi không yên, hắn rốt cuộc mới mở miệng, nói: “Ngủ đi.”

Đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị tra hỏi, nhưng phản ứng của Diệp Tư Thần lại khiến y không khỏi ngây ngẩn cả người, có cảm giác giống như một quyền đánh vào trên bông.

Tốt xấu gì cũng nên hỏi y vài câu nha, yên lặng không hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì?

Có biết như vậy sẽ khiến y càng thêm thấp thỏm không yên hay không?

Có lẽ vừa rồi sau khi rời khỏi phòng, cảm giác thẹn thùng cũng đã vơi đi rất nhiều, nên lúc này, mặc dù vẫn có chút vụng về, nhưng Diệp Tư Thần vẫn là lần nữa kéo y vào trong ngực của mình.

Lạc Vân dám giãy giụa, phản kháng sao?

Đương nhiên là không rồi!

Lệ quỷ đều hỷ nộ vô thường, làm sao biết được, bên dưới khuôn mặt cá chết…khụ, không chút cảm xúc kia, lại là tâm trạng như thế nào.

Lỡ như trong lúc không vui, hắn lại không kiềm chế được cảm xúc của mình mà nhai đầu y thì phải làm sao?

Đối với sự ngoan ngoãn, thức thời của Lạc Vân, Diệp Tư Thần tựa hồ cũng rất hài lòng mà chậm rãi nhắm mắt lại.

Lệ quỷ không cần đi ngủ, đó là thường thức mà tất cả nhân loại đang sống sót trong liên bang đều biết.

Nằm ở trong lòng Diệp Tư Thần, mặc dù ban đầu cũng bị khí lạnh trên người đối phương làm cho có chút khó chịu, nhưng rất nhanh, Lạc Vân cũng đã dần thích nghi được với cảm giác lành lạnh như nằm cạnh máy điều hoà không khí này, thậm chí còn tự tìm một tư thế thoải mái cho mình.

Bởi vì vừa rồi là nằm quay lưng lại, nên Lạc Vân cũng không phát hiện, thì ra trên người Diệp Tư Thần không chỉ không có mùi gì lạ, trái lại, còn mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt, tựa như là mùi thảo mộc.

Vô thức, Lạc Vân cũng liền nhắm mắt lại, không hiểu vì sao, trong đầu lại bất ngờ dâng lên một loại cảm giác rất an tâm, cũng rất thân thuộc.

“Diệp Tư Thần, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?”

Kỳ thực, đây cũng là một trong những nghi vấn đã tồn tại rất lâu trong lòng Lạc Vân.

Chẳng lẽ, tất cả sự quan tâm, săn sóc mà hắn dành cho y, đều chỉ là vì tấm hôn thư đó hay sao?

Vậy nếu đổi lại thành một người khác được đưa đến đây, trở thành tân nương của hắn, hắn cũng sẽ đối xử tốt với đối phương như vậy à?

Câu trả lời hiển nhiên sẽ là không.

Bởi vì trong hôn thư đã viết rất rõ, chỉ khi hắn cam tâm tình nguyện, nhận định y là thê tử, hôn thư mới có thể có hiệu lực…

Trong ký ức của y, ngày hôm đó, quả thật chính là lần đầu tiên y gặp được hắn, trước đó, cả hai lại càng không có bất kỳ cơ hội tiếp xúc gì…

Chẳng lẽ thật sự là nhất kiến chung tình hay sao?

“Đúng.”

Rất lâu trước kia, chúng ta đã từng gặp nhau.

Câu trả lời của Diệp Tư Thần là gì, Lạc Vân cũng đã không còn nghe thấy được nữa. Bởi vì sau đó, y đã bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

__________________________________

Lúc này, ở một góc nào đó của khu hoang phế, một bóng người mặc giá y tân nương cũng đã vô thanh vô tức xuất hiện bên dưới mái hiên của một tòa nhà cao tầng.

Đây là một thiếu niên rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chưa đến đôi mươi.

Đối phương có một mái tóc đen dài phủ eo, vô cùng khác biệt so với kiểu tóc bình thường của người hiện đại.

Gương mặt thanh tú ưa nhìn, mi mày như họa, mắt tựa hoa đào, dưới đuôi mắt còn có một nốt lệ chí đỏ thẳm như chu sa. Trên người quanh quẩn một loại khí chất yếu đuối, mong manh, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được sinh lòng trắc ẩn, muốn che chở, yêu thương.

Nhất là khi, xiêm y cùng đầu tóc của hắn bây giờ còn có chút hỗn loạn, chật vật bất kham. Trên mặt đều là thần sắc nghĩ lại mà sợ…

“Thủ đoạn của hung thần đúng là khó lường, may là trước khi được đưa đến nơi quỷ quái này, ta đã chuẩn bị sẵn một tay, nếu không, e rằng khi đó, nhất định cũng sẽ không thoát được khỏi cái chết rồi…”

Nếu bây giờ Lạc Vân có ở đây, y nhất định sẽ nhận ra thân phận của thiếu niên tựa như đóa bạch liên, thanh thuần động lòng người này.

Tô Dật, là một trong những “cống phẩm” được nuôi dưỡng cùng y trong căn cứ. Trừ ngoại hình có chút thua kém ra, thì bất kể là thành tích học tập, khả năng ứng phó với lệ quỷ, hay bất kỳ năng lực nào khác của đối phương, cũng đều hoàn toàn vượt xa Lạc Vân.

Được rồi, thật ra, “cống phẩm” đã thế chỗ Lạc Vân, đưa đến trước mặt hung thần Ác Mộng, cũng liền chính là thiếu niên này…

Nhưng làm người ta không ngờ chính là sau khi thoát khỏi cái chết, từ trong kinh hoảng bình tĩnh lại, việc đầu tiên Tô Dật làm, thế mà lại là từ trong ngực áo của mình lấy ra một con rối nhỏ bằng vải, thần sắc ác liệt mà bóp chặt đầu của nó, không ngừng giày xéo.

“Đều là ngươi, tất cả đều là do ngươi…Chết đi, tại sao ngươi không chết đi?!!”

Nếu như chú ý kĩ, liền sẽ có thể phát hiện, con rối nhỏ này, thế mà lại có một mái tóc màu vàng nhạt.

Hơn nữa, trên lưng còn thêu một cái tên bằng chỉ đen vô cùng tỉ mỉ, rõ ràng…

Lạc Vân.

**🍵 chính thức lộ diện.