Chương 15: Dư Mặc Cảm Thấy Khó Chịu.

Lạc Vân cũng không ngờ được rằng, vị lệ quỷ thoạt nhìn tà mị, phong lưu này, thế mà còn dễ thẹn thùng hơn cả một xử nam như y!

Sau khi bị y dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nơi khó nói nào đó, giống như là bị điện giật, hắn cũng đã lập tức ngồi bật dậy, phảng phất chạy trối chết mà vội vã đẩy cửa, bước khỏi phòng, chỉ để lại cho y một bóng lưng gấp rút, hoảng loạn.

“???”

Cho nên, rốt cuộc ai mới là người bị giở trò lưu manh đây? Là y hay là hắn?

Nạn nhân như y vẫn còn chưa có phản ứng gì, hắn đã xấu hổ như vậy làm gì kia chứ?

Nhìn xem bên giường trống không, cùng với cửa phòng đang rộng mở, so với hoang mang và thấp thỏm, Lạc Vân thời khắc này kỳ thực lại càng cảm thấy…Diệp Tư Thần có chút đáng yêu.

Tựa như con mèo nhỏ muốn ăn vụn, có sắc tâm nhưng lại không có sắc đảm…

__________________________________

Đến tận giờ phút này, Lạc Vân vẫn không dám tin rằng, chỉ trong một buổi tối, bản thân thế mà lại có thể liên tục mơ thấy ác mộng suốt hai lần!

Bởi vì sao? Kể từ khi Dư Mặc xuất hiện, y cũng đã rất lâu không bị những giấc mơ khiến người ta chán ghét kia quấy nhiễu nữa.

Không phải là một kẻ ngốc, nên Lạc Vân kỳ thực cũng đã đoán được việc Dư Mặc là lệ quỷ từ rất lâu.

Dù sao, cho dù trí tưởng tượng của một người có phong phú thế nào, hay thậm chí mắc phải bệnh rối loạn nhân cách, thì cũng sẽ không có khả năng hư cấu ra một nhân vật, xuất hiện trong mỗi giấc mơ của mình xuyên suốt 15 năm.

Cho nên, chỉ có một loại khả năng, đối phương là thật sự tồn tại. Hơn nữa, còn có năng lực đặc biệt gì đó, có thể không nhìn khoảng cách, dễ dàng xâm lấn vào trong giấc mộng của y.

Quan trọng nhất là, ngay cả Linh Sư của liên bang cũng không thể phát hiện ra!

“Vân nhi…ngươi chẳng phải đã hứa sau này sẽ gả cho ta sao?” Dư Mặc ba tuổi lúc này đang nghiêm mặt, dùng giọng điệu non nớt, nhưng vẫn không che giấu được sự lạnh lẽo nói với Lạc Vân.

Rùng mình, Lạc Vân liền vội vã xoay người, muốn trốn tránh, nhưng nào ngờ được, ở trước mắt y cũng đã hiện ra một bóng người, rõ ràng chính là Dư Mặc lúc sáu tuổi: “Ngươi gạt ta…Vân nhi…”

“Tại sao ngươi lại gạt ta?”

“15 năm…ta đã chờ đợi ròng rã 15 năm…Vân nhi, chẳng lẽ ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao?”

“…”

Nhìn xem vô số thân ảnh đang không ngừng hiện lên, thay phiên nhau chất vấn chính mình, cảm nhận được sự nghi hoặc cùng đau lòng trong giọng nói của đối phương, Lạc Vân cũng chỉ có thể há miệng, không nói được thành lời.

Thật ra, lời hứa năm xưa của y và Dư Mặc, cũng chỉ đơn thuần là một hồi ngoài ý muốn.

Bởi vì khi đó bị cảnh vật xinh đẹp trước mắt thu hút mà hơi thất thần, cộng với việc gió quá lớn, khiến bản thân nghe không rõ, nên Lạc Vân mới theo phản xạ mà gật đầu, ngây ngốc đáp ứng lời “cầu hôn” của đối phương.

Mãi cho đến vài năm sau, khi Dư Mặc nhắc lại chuyện này, Lạc Vân mới nhận ra sai lầm khi đó của mình. Nhưng vào lúc y muốn đính chính, sửa chữa, thì mọi chuyện cũng đã không còn kịp nữa.

Lúc này, cả người Lạc Vân đã giống như u linh, phiêu lãng giữa một vùng không gian bốn bề u ám, bị vô số bóng người quen thuộc trong ký ức vây lại.

Y muốn giải thích, nhưng tất cả những lời y nói, đều bị đối phương bỏ ngoài tai.

Cho đến khi y đều cảm thấy mệt mỏi, không muốn giảng giải tiếp nữa, thì không biết có phải cũng đã cải biến suy nghĩ hay không, tất cả Dư Mặc từ nhỏ đến lớn đều đột ngột im lặng, không nói gì nữa.

Cuối cùng chậm rãi tan biến từng chút một, hòa thành một bóng người cao lớn, bị che phủ dưới một tầng hắc vụ.

Hắn trầm mặc nhìn y, trong lúc y còn đang hốt hoảng, liền đã chầm chậm đi tới, dừng lại ở vị trí cách y chưa đến một cánh tay.

“Thời gian qua, ngươi quả thật đã đối xử với ta rất tốt, cũng rất chân thành, khiến ta vô cùng cảm kích…Cho nên, Dư Mặc à, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta thật sự không có ý định lừa gạt ngươi gì cả…”

“Ngươi nói dối…” Lắc đầu, giọng nói có chút thương tâm, cắt ngang lời Lạc Vân, bởi vì tầm mắt không nhìn thấy được, nên y cũng không biết rằng, thời khắc này, bên dưới ống tay áo đen kịt, tràn ngập tà dị, bàn tay của vị lệ quỷ kia cũng đã siết chặt hết mức có thể.

Vô thức cúi đầu, không dám đối diện với Dư Mặc, đợi khi y phản ứng lại, hắn cũng đã đột ngột ngồi xuống trước mặt y.

Ánh mắt nhìn chăm chú vào mái tóc chói sáng, lóa mắt trước mặt, một bên xoa nhẹ đầu y, một bên, sắc mặt hắn cũng đã không ngừng trở nên u ám…

Bởi vì xâm nhập vào mộng cảnh của Lạc Vân, nên Dư Mặc cũng đã có thể cảm nhận được phần nào cảm xúc cũng như suy nghĩ của y…

Từ trong đáy lòng của y, đối với việc bản thân bị ép gả cho một con lệ quỷ hoàn toàn xa lạ, y thế mà lại không cảm thấy kháng cự chút nào.

Thậm chí, tựa hồ còn rất vui vẻ tiếp nhận hắn ta.

Mà việc này, cũng khiến Dư Mặc cảm thấy trong lòng chua xót, nghẹn ứ đến khó chịu…

**Khi bạn phát hiện ra vợ mình không chỉ bị bắt cóc mà còn yêu luôn cả tên bắt cóc…