Chương 50: Gϊếŧ người đoạt bảo

Những chiếc lá xum xuê phản chiếu ánh vàng của hoàng hôn, những chú chim theo đàn về tổ, các con thú nhỏ thì rút người vào những cành cây, những sinh vật về đêm bắt đầu cất tiếng hoạt động.

Tên Tử Thần sau khi chạy thoát khỏi đó thì nhảy lên gốc cây, hắn ngã lưng ra thở phì phò. Hắn cầm bàn chân trái của mình lên xem.

“Chậc, lúc nãy nguy hiểm quá, nếu ta chậm một chút thì đã mất đi đôi chân này rồi, may mà chỉ thụ thương một bên.” Không thể không nói quyết định bỏ chạy của hắn vô cùng chính xác, vừa giữ được thể lực vừa có trong tay đan dược thần kỳ của tên dược sư kia.

Bỗng hắn nghe thấy tiếng nói trong trẻo rắn rỏi vang lên: “Tỉ yên tâm. Ta chắc chắn là mình không đi lạc đâu mà, rõ ràng viên đá này đã lóe lên khi ta đi về hướng này mà.”

Lại có giọng nói khác: “Hầy, hi vọng lần này muội đúng.” Giọng nói này là Thiên Tuệ, hai người Minh Hoa Thiên Tuệ đã đi lạc vào khu rừng này cả một tuần nay rồi. Cũng bởi chỉ có Minh Hoa có thể dùng viên đá này để cảm nhận tìm kiếm những viên đá khác nên Thiên Tuệ cũng không còn cách nào khác phải đi theo.

Minh Hoa tay cầm viên đá thổ hệ tay thì cầm thanh lam kiếm vừa đi vừa chém mấy cái cây, ngọn cỏ chắn đường phía trước.

Ngay lúc tên Tử Thần nhìn về phía thanh kiếm của Minh Hoa, thì một cỗ tham lam hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn có thể cảm nhận được thanh kiếm đó rất quý, thậm chí đó là một thanh bảo kiếm cực phẩm nhất mà hắn được nhìn thấy từ trước tới nay. Chưa kể chỉ cần chạm nhẹ thôi mà những cành cây, ngọn cỏ đó đã tan ra rồi, đủ thấy được độ sắc bén của nó.

Nghĩ nghĩ đến cảnh tượng trong tay mình mà có được thanh bảo kiếm như thế thôi hắn cũng đã sống mãn nguyện rồi. Thế là sát tâm hắn nổi lên, dự định gϊếŧ người đoạt bảo.

“Kỳ quái, sao ta cảm thấy sát khí a?” Minh Hoa lẩm bẩm. Tiếng lẩm bẩm đó bị hắn nghe ra. hắn ta thu lại sát khí, bắt đầu lén theo sau phân tích mục tiêu.

Theo hắn phân tích, cô gái bạch y đi sau có thể là tiểu thư danh môn, còn con bé mặc lam y có thể là hộ vệ của cô gái bạch y kia. Nó có thể cảm nhận sát khí tức là cũng phải có một thân bản lĩnh, nhưng hắn thấy cách con bé đó cầm kiếm có vẻ chỉ mới tập tành kiếm pháp mà thôi.

Nghĩ nghĩ một hồi hắn sực nhớ ra thể lực bây giờ đã gần như cạn kiệt, mà trong người chỉ có đan dược chữa thương thôi, hắn chỉ có thể xử lí một trong hai. Nhưng hắn tin chắc với kiếm thuật và thân pháp của hắn hoàn toàn ở trên con bé lam y kia, còn con bé bạch y thì chắc là tiểu thư chân yếu tay mềm rồi. hắn chỉ cần xử con bé kia là xong.

Nụ cười cực kỳ tự tin hiện lên khuôn mặt hắn. Hắn đứng dậy, làm động tác lấy đà, một tay cầm kiếm bức tốc cực nhanh nhắm thẳng cổ Minh Hoa mà chém.

Cái tên Tử Thần của hắn không phải để nói chơi. Tốc độ di chuyển của hắn có thể nói là đạt đến mức mắt thường không thể thấy rồi. Kiếm của hắn chỉ cách cổ Minh Hoa chừng hai tấc, ngay lúc hắn chắc chắn chém chết Minh Hoa thì đòn tấn công bị chặn đứng.

Minh Hoa đưa kiếm ra đỡ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về hắn, lạnh lẽo mở miệng: “Ngươi... Định gϊếŧ ta?”

Cái nhìn đó khiến hắn sững sờ lui ra giữ khoản cách khá xa. Đây là kinh nghiệm, hắn đã cảm nhận được con bé này kỹ năng dùng kiếm rất tệ nhưng tốc độ lại trên hắn rất nhiều. Là cao thủ!

Thường thì khi chạm chán cao thủ hơn xa mình thì hắn phải rút lui ngay nhưng bảo kiếm ở trên tay con bé này khiến hắn vô cùng động tâm, hơn nữa dù có tốc độ nhanh nhưng hắn tự tin với kinh nghiệm dày dặn của mình có thể gϊếŧ chết con bé này.

“Ở thế giới này còn có người sống sao, không ngờ chúng ta gặp được họ.” Thiên Tuệ đứng đằng sau vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người sống đầu tiên. Nhìn cách ăn mặc của tên này cô đoán hẳn là trong thế giới này vẫn còn nhân loại sinh sống.

Tên đó không thèm quan tâm tới Thiên Tuệ, hắn chĩa kiếm về phía Minh Hoa, mở miệng: “Đưa cho ta thanh kiếm đó, ta có thể tha chết cho các ngươi.”

Nghe đến miệng hắn phát ra ngôn ngữ tương tự, Thiên Tuệ lẫn Minh Hoa càng kinh ngạc hơn: “Ngươi, biết ngôn ngữ của chúng ta?”

“Cái gì, ta là con người, không biết nói tiếng người thì nói tiếng gì, đừng nhiều lời.” Nói xong hắn xông lên chém nhanh về phía Minh Hoa, vì càng để lâu thể lực càng hao mòn, hắn phải tốc chiến tốc thắng thôi.

Nhưng lần nào chém vô Minh Hoa cũng đỡ lấy được hết, nhưng là xuýt soát thôi vì tốc độ của tên này vô cùng quỷ dị.

“Ngươi là kiếm sĩ đầu tiên mà ta gặp đấy.” Nụ cười vui thú trên mặt Minh Hoa hiện rõ lên. Nếu có thể luận bàn cùng kiếm sĩ thực thụ thì có thể kiếm thuật của cô cũng tăng lên a. Nghĩ nghĩ Minh Hoa càng điên cuồng mà tấn công hắn hơn.

Thiên Tuệ ở bên ngoài nhìn, tuy tên đó có vẻ rất mạnh nhưng cô hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Minh Hoa. Mặt khác cô đã thử dò xét qua người tên này một lượt, không hề có sự hiện hữu của phong nguyên tố hoặc lôi nguyên tố mà tốc độ lại quá kinh người, điều này có điểm quỉ dị.

Mặc dù kiếm thuật có chút thô, động tác hết sức cứng nhắc nhưng thể lực của con bé này quá tốt, hắn dùng bao nhiêu là hư chiêu tuyệt kỹ của mình mà con bé vẫn đỡ như không mà sắc mặt không đổi, còn hắn thì mồ hôi đã nhễ nhãi rồi. Thể lực hắn đã sắp cạn rồi, cứ thế này không phải cách hay, nhưng còn... Thanh kiếm kia.

Nghĩ tới thanh kiếm kia hắn lại nhìn đến đằng sau nơi Thiên Tuệ đang đứng. Khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười giảo hoạt. Hắn dứt khỏi Minh Hoa, dùng tốc độ nhanh nhất phi thẳng đến người Thiên Tuệ. Trong tâm trí hắn Thiên Tuệ là một tiểu thư, chắc chắn con bé kia sẽ phải bảo vệ, chỉ cần bắt được con bé này thì hắn sẽ dùng cô để uy hϊếp Minh Hoa.

“Cái gì...?” Minh Hoa sững sờ vì hành động này của hắn, song vì thấy mục tiêu mà hắn đang nhắm tới nên cô điên cuồng tăng tốc đuổi theo. Trong mắt cô đầy sát ý.