Chương 9

“Sau khi bố mất, mẹ tôi đã một mình gánh vác gia đình. Dù bị bệnh nhưng mẹ không cho tôi nghỉ học, chỉ bảo tôi phải chăm chỉ học hành. Sau này, khi bà đi làm phục vụ ở một nhà hàng, đã quen biết bố của Thẩm Kim Bạch.”

"Mẹ tôi rất đẹp, sau khi cùng ông ấy kết hôn, họ của tôi cũng đã được đổi."

“Lúc còn nhỏ tôi có một cuộc sống khá tốt.” Anh dừng lại một lúc rồi nói “Không có ai nợ tôi.”

Anh như đang tự ghi lại cuộc đời của mình, luôn nhắc nhở bản thân không nên oán hận.

"Anh có thể oán hận.", Tôi vừa nói vừa nhớ lại.

"Anh biết không? Em luôn phàn nàn việc phải dậy vào lúc tám giờ sáng để đi học, cũng sẽ khó chịu khi phải cùng bạn tranh luận trong lúc làm bài tập nhóm, hay là bực bội khi dì chia cơm ở căng tin cho em ít đồ ăn. Sau này khi đi làm, em buồn bực khi bị đồng nghiệp chơi xấu, lo lắng khi không theo kịp tiến độ của dự án, cũng luôn buồn phiền vì tiền tăng lương không như em mong đợi.”

Anh và tôi là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.

Tôi là người rất dễ tức giận, chỉ không vừa ý một vấn đề cũng có thể khiến tôi phát điên.

Còn anh ấy là kiểu người vĩnh viễn giữ được bình tĩnh, là một người luôn sắp xếp mọi việc trật tự ngăn nắp.

Có một khoảng thời gian tôi đã rất ghen tị với anh ấy.

Tôi cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ:

"Ý em là, anh không cần phải trở thành người mà mọi người luôn mong đợi. Hãy luôn là chính mình."

“Chị không phải người xấu tính, tôi rất thích tính cách của chị. Tôi thích chị cũng vì chị chân thành thẳng thắn."

Không biết anh ấy thật sự không oán hận hay tự thuyết phục bản thân không nên oán hận.

Nhưng không sao cả, dù thế nào tôi cũng chấp nhận anh ấy

Có lẽ mục đích tôi đến đây không phải vì giải cứu anh ấy.

Tôi muốn nói với anh, anh xứng đáng được yêu thương.

Trong một tương lai không xa, sẽ có một tôi khác bước vào cuộc đời anh.

Anh đặt tay lên môi, cười vui vẻ: “Tôi biết, cảm ơn.”

Không biết có phải là do tôi lầm tưởng hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy trong mắt anh ấy có chút thích thú.

"Chị còn không có nhà mà vẫn lo lắng cho tôi như vậy."

Á?

Tôi há miệng mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào.

Giải thích kiểu gì đây!

"Ngày mai không phải anh còn đi học sao? Đi ngủ sớm đi."

"Để trả tiền thuê nhà, em sẽ bao anh ăn một ngày ba bữa. Em nấu ăn rất ngon đấy."

Anh liếc nhìn tôi: “Trước tiên chị phải mua một ít quần áo để thay đã.”

Tôi quên mất chỗ này không phải là nhà của chúng tôi sau này.

Tôi không có quần áo ở đây.