Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Mão Khiêu cùng Ngư Dược đồng thời trợn hai mắt lên, vị đại nhân này đã bao lâu rồi không đi ra? Từ khi bọn họ chuyển tới đây, vô luận là ai đi nhầm vào dù là yêu hay là tiên, cũng không thấy vị đại nhân này xuất hiện, chỉ để cho nhựng người kia tự sinh tự diệt, cũng không hỏi đến, coi như là đối phương có đoán được thân phận của vị đại nhân này, hắn cũng chẳng thèm đi ra, hiện nay, người này bất quá chỉ nói có vài câu hắn liền đi ra, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Đã lâu không gặp.” Long Ngọc nhìn nam tử, cười yếu ớt, “A, tinh nguyên ta đã dùng, không thể trả lại cho ngươi.”
“Không sao, thời điểm lúc trước ta đưa cho ngươi cũng không có hi vọng ngươi sẽ hoàn trả lịa.” Nam tử cười nhạt, con mắt màu vàng óng tràn đầy ý cười, kéo qua một cái ghế liền ngồi xuống, thâm trầm nhìn cậu, “Ngươi không nên tới đây.”
“Ta làm sao biết nơi này có vấn đề, chúng ta đây chính là đi nhầm a.” Long Ngọc cầm bánh hoa quế mà gặm.
Nam tử lắc đầu một cái, “Ngươi làm sao lại không biết? Ngươi làm sao sẽ không biết a, thiên hạ này, chỉ có thứ ngươi không muốn biết.”
“Đừng làm như ngươi rất rõ ta, làm cho ta tưởng ngươi yêu ta a.” Long Ngọc không tim không phổi nói.
“Nếu ta muốn nói là, ta đã sớm yêu ngươi thì sao chứ?” Lời của nam tử làm cho Mão Khiêu cùng Ngư Dược đồng thời muốn rót xuống.
Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi mà đã sớm yêu ta, thì hiện tại người cùng ta là ngươi, mà không phải là Nhã Diệc.” Tiếp tục gặm bánh hoa quế.
“Ngươi cũng quá tự tin đi.” Nam tử nở nụ cười, “Hay là ngươi đối với ta có thể tự tin?”
“Nếu như nói, ngươi thật sự yêu ta, ngươi sẽ không để cho ta gặp được Nhã Diệc.” Long Ngọc cười cười kéo cừu hận cho hắn.
“Ai.” Nam tử khẽ thở dài một cái, “Vô luận là thời điểm nào, ngươi đều cũng sẽ như thế a, hảo, ta thừa nhận, ta không yêu ngươi, được chưa?”
“Thật thương tâm a.” Long Ngọc nửa thật nửa giả nói, nói xong cũng không ngừng nở nụ cười, hắn lại không biết Long Ngọc cười cái gì, nhưng mà Phượng Giác lại hiểu, cả hai người đều hung hăng mà cười, làm cho nam tử phi thường bất đắc dĩ.
“Đừng làm rộn, mau rời đi đi.” Nam tử đuổi người.
“Vậy còn ngươi?” Long Ngọc hỏi ngược lại.
“Ta không thể đi.” Nam tử lắc đầu.
“Là không thể hay không nguyện ý đi?” Thanh âm Long Ngọc bình tĩnh còn có chút lạnh.
Nam tử lộ ra biểu tình, “Ngươi quả nhiên biết a.”
“Có muốn hay không rời đi?” Long Ngọc cười hỏi.
“Ta muốn ly khai, nhưng mà còn nơi này phải làm sao bây giờ?” Nam tử không một chút kích động nào mà lại phi thường bình tĩnh.
“Nếu có người muốn tính kế ta như thế, ta liền sẽ đem cái gánh đó bỏ đi không làm, mặc kệ hắn sống chết.” Long Ngọc châm biếm.
“Cho nên, ngươi là Minh hậu, mà ta chỉ là một hạ tiên.” Nam tử nhún nhún vai.
“Hạ tiên?” Long Ngọc trào phúng nhìn hắn, “Thần linh thượng cổ, thành hạ tiên, ngươi nói mà cũng không cảm thấy ngại, Chiêm Nho a, tâm ngươi phải rộng bao nhiêu nha!”
Thời điểm nghe đến danh xưng Minh hậu, mắt Ngư Dược sáng rực lên, e rằng, chỉ có Minh hậu là có thể! Có thể cứu bọn họ! Có thể cứu đại nhân rời đi!
“Nếu ngươi không đi thì sẽ không còn kịp nữa rồi.” Chiêm Nho vừa mới nói xong, liền thở dài, “Đã không còn kịp nữa rồi.”
Không gian trở nên vặn vẹo, xuất hiện từng đạo từng đạo ấn nguyền rủa, tựa hồ như đang phong ấn cái gì đó, ấn nguyên rủa rất là hung ác, màu đỏ biến thành màu đen, hướng tới bên người Long Ngọc cùng Phượng Giác mà tới, khí tức âm hàn giống như một hung thú.
“Âm minh hung ấn?” Long Ngọc nhíu mày lại, “Dùng âm hỏa cùng hung thú tạo ấn, chẳng trách lại muốn ăn yêu, tiên để bổ sung linh lực, đem ngươi khó trong mắt trận, có thể thấy tâm cơ đối phương đủ sâu, từng tới Minh giới mượn âm hỏa thì chỉ có thể là đám gia hỏa thiên giới, quả nhiên, so với Linh tộc thì càng đáng ghét hơn.” Cõi đời từ quá khứ đến tương lai, chỉ có điều Long Ngọc không muốn biết, không có cái cậu không biết, đây là cường đại của cậu.
“Cho ngươi nói a.” Chiêm Nho cảm thấy được chính mình rất xui xẻo, trước đó, bị cái tên Thân vương Thiên giới kia coi trọng, tử triền lạn đả* hắn không ăn, liền cho hắn một tội danh quỷ quái gì rồi đem hắn nhốt lại, hắn dàn xếp mọi việc ổn thỏa muốn làm cho chuyện đó yên ổn, nhưng mà đối phương vẫn không bỏ qua, cuối cùng hắn đành phải chạy trốn, sau đó lại bị thiên giới tính kế, khóa ở trong cái mắt trận này đã được hơn vạn năm, mắt trận động, hắn cũng chỉ có thể di động theo, thời điểm đến Phù Phong thị, hắn có thể cảm giác được Long Ngọc ở đây, hơn nữa là rất gần, cũng không biết có phải hay không trận này cũng có ý đồ riêng của nó, hắn cũng từng chờ đợi để được giải cứu ra, nhưng mà, hắn biết là, rất có khả năng sẽ liên lụy đến Long Ngọc, cho nên, hắn cũng không có cùng bọn Ngư Dược đề cập đến, Minh hậu Minh giới đang ở gần đây, không nghĩ tới hôm nay, Long Ngọc lại tự mình tìm tới cửa.
*quấn mãi không buông
“Minh hậu điện hạ!” Mão Khiêu chạy ra, quỳ gối trước mặt Long Ngọc, “Cầu điện hạ cứu đại nhân nhà ta! Xem ở phần điện hạ cùng đại nhân nhà ta hữu duyên, xin ngài giúp đại nhân nhà ta thoát khỏi trận! Tiểu nhân nguyện vì điện hạ mà đầu rơi máu chảy, cho dù là chết cũng không sao?”
“Ta không muốn mạng ngươi, đối với ta vô dụng.” Long Ngọc nhẹ nhàng nói, tâm Mão Khiêu liền lạnh.
“Điện hạ là người nặng tình, sẽ không phải thấy đại nhân nhà ta chết mà không cứu.” Ngư Dược cũng quỳ xuống, mở miệng ra mà nói khích.
“Đại nhân nhà ngươi không có nói với ngươi?” Long Ngọc cười tựa như không mà nhìn hắn, “Bổn hậu là kẻ xấu nhất thiên hạ, là người vô tình vô nghĩa nhất, là người lấy oán trả ơn.“
“Điện ta, nói dối không phải thói quen tốt.” Ngư Dược nửa phần cũng không e sợ thẳng tắp mà quỳ, “Đại nhân đã từng nói qua, điện hạ chính là người có thù tất báo, nhưng mà cũng là ân tình vô cùng rõ ràng, mới không phài là hạng người lấy oán trả ơn!”
“Đại nhân nhà ngươi đem ngươi dạy dỗ thật tốt a.” Long Ngọc ý tứ sâu xa mà liếc mắt nhìn Chiêm Nho một cái, đối phương bình tĩnh mà nhìn hắn.
“Nếu là bị làm khó dễ thì hà tất gì.” Chiêm Nho biết bây giờ Long Ngọc là Minh hậu, mọi cử động đều có liên quan đến Minh giới, nếu là bởi vì hắn mà Minh giới cùng Thiên giới trở mặt, liền không đáng.
“Yên tâm đi, sẽ không liên lụy tới ai, ta lại tương đối muốn biết người đứng phía sau chuyện này rốt cuộc là cái gì a?” Long Ngọc tương đối hứng thú với vấn đề này.
“Là mắt trận của linh tuyền.” Chiêm Nho trả lời cậu.
“Ta nói Hiên Viên gia này nhiều năm nay một đời cũng không bằng một đời nhưng lại không thấy bại, thì ra là như vậy a.” Phượng Giác cùng Thiên giới có thù hận còn sâu đậm hơn so với Long Ngọc,
nếu mà có linh tuyền, hắn cũng có thể có được chút chỗ tốt, ít nhất thì pháp lực của Y sẽ vững hơn!
“Bây giờ tất cả lục giới đều thuộc về quyền cai quản của Nhã Diệc, cái linh tuyền này, làm sao có thể để cho Hiên Viên gia âm thầm mà sở hữu chứ.” Long Ngọc cười lạnh, cậu từ lâu đã ngứa mắt cái vẻ đạo mạo của đám người Thiên giới rồi, có thể trực tiệp có cơ hội hỏi tội như thế, cậu làm sao có thể bỏ qua! “Ca trước tiên uống trà đi, ta đem chỗ này phá, chờ khi Hiên Viên gia đến, ta lại hảo hảo vui đùa một chút!” Lòng bàn tay phải của cậu hướng lên trên, một cây bút nhỏ xuất hiện trong tay cậu, đó là vỏ trứng mà cậu luyện được, Phiêu Miểu.
“Được.” Phượng Giác thật sự liền đáp hảo một cái, liền ngồi xuống uống trà, cũng không vội vã, Mão Khiêu cùng Ngư Dược liềm há hốc mồm, đây là muốn làm gì a?
Long Ngọc nhìn ấn nguyền rủa trong không gian, ấn nguyền rủa phù phiếm liên tiếp trên người Chiêm Nho, cậu gật gật đầu, dường như đã thấy rõ, cậu nắm bút, vẽ phù chú đè lên phù chú kia, cũng không phải là phù nối liền, mà vẽ ở chỗ bất đồng vẽ lên một cái, hoặc là ở nơi cũ thay đổi thêm một hai nét.
“Đại nhân, điện hạ đang làm gì?” Mão Khiêu bước tới bên người Chiêm Nho nhỏ giọng hỏi, lúc trước bọn họ thử rất nhiều biện pháp đều không mở ra được, mà Minh hậu lại vẽ vài nét như vậy, lại thay đổi vài nét liền có thể mở ra sao?
“Cậu ấy là đem ấn nguyền buộc, đổi thành ấn nguyền thả.” Hắn đại khái hiểu Long Ngọc muốn làm cái gì.
“A?” Mão Khiêu bị giật mình, “Nếu là thành, như vậy âm khí trong ấn nguyền buộc cũng sẽ chạy ra, thiên hạ lúc này sẽ loạn! Đại nhân không lo lắn sao?”
“Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ ngăn cản cậu ấy, nhưng mà bây giờ không giống ngày xưa.” Hắn cười cao thâm, âm khí nho nhỏ này, không biết có hay không hợp khẩu vị với vị ka.
Long Ngọc vẽ không nhanh không chậm, mỗi một nét bút đều rất vững vàng, vẽ tới gần nửa tiếng đồng hồ mới vẽ xong, cuối cùng cũng dừng lại, đi tới trước mặt Chiêm Nho, phất tay cùng bút một cái, làm cho Mão Khiêu đi tới một bên, Mão Khiêu lo lắn lui lại, Long Ngọc tại trước mặt Chiêm Nho, ở giữa không trung viết xuống một chữ ‘giải’ cực lớn, ngồi chút đánh vào trên chữ, vốn là một chữ mờ nhạt lại biến thành màu đen đỏ, chỗ bị thay đổi cũng bắt đầu thay đổi thành màu đen đỏ, Long Ngọc nhắm mắt một cái, điểm ngòi bút một điểm lại một điểm, như là đang tìm kiếm cái gì đó, cậu đột nhiên mở mắt ra, mở miệng.
“Mở!”
Rầm! Dây xích trên người Chiêm Nho mở.
Ầm ầm! Tiếng nổ lớn vang lên, mắt đất rung chuyển, bầu trời có mây đen cuồn cuộn mà kéo đến, chỉ trong nháy mắt liền đổi màu, chốc lát sau lại khôi phục, âm khí mới vừa lao ra trong phút chốc liền biến mất, giống như có một cái miệng lớn đem chúng nó nuốt xuống! Long Ngọc cảm giác được trứng trong bụng đang động, dường như là ợ một cái.
Chiêm Nho chờ đợi liền cảm nhận được một cổ khí truyền tới, phi thường ngắn ngủi, thời điểm bọn họ còn chưa hiểu là cái gì, liền biến mất, mà Long Ngọc lại thấy rõ ràng, từ trong bụng cậu một cái bóng màu tím, liền đem cái âm khí vạn năm này nuốt chửng, sau đó liền chạy về lại trong bụng cậu, làm cho mặt cậu không khỏi đầy hắc tuyến, cũng không sợ tiêu chảy a!
Nhưng mà cũng có thể cảm giác được, trứng trong bụng lại trở nên mạnh hơn rất nhiều, xem qua đây chính là hấp thụ đã từng nghe nói qua đi.
Tiếng vang âm ầm vang lên, đất đai rung chuyển dị thường, làm cho Hiên Viên gia chủ Hiên Viên Sách chau cả mày căng thẳng, trong lòng cả kinh, có người phá phong ấn của linh tuyền!
“Mau! Đi tới linh tuyền! Xảy ra chuyện rồi!”
“Phụ thân, Nghịch đã đi, ngài cứ yên tâm.” Hiên Viên Hiệt nói.
“Yên tâm?” Lông mày Hiên Viên Sách nhíu chặt, “Người có thể phá hỏng phong ấn làm sao có thể là người bình thường? Với cái công phu mèo quào kia của Nghịch làm sao mà đấu được!”
“Phụ thân sao lại quên mất, giải phong ấn, âm khí cũng theo đó mà ra, người mở ra phong ấn liền phải bị phản kích, không chết thì cũng sẽ trọng thương, còn sợ Nghịch không bắt được sao?” Hắn cũng không quá lo lắng.
“Hồ đồ!” Hiên Viên Sách quát lớn, “Ngươi có cảm thấy âm khí sao? Bầu trời vừa biến sắc, lại lập tức khôi phục, có thể thấy đối phương đã chế trụ âm khí!”
“Kia…” Lông mày Hiên Viên Hiệt cũng nhíu lại, “Chỗ Chiêm Nho trấn thủ chẳng lại phát sinh việc gì rồi sao?”
“E sợ là, việc này cùng cậu không tránh khỏi có quan hệ.” Trong lòng Hiên Viên Sách vô cùng rõ ràng, Chiêm Nho là bị Thiên giới tính kế, mới có thể bị bắt trấn ở trong mắt trận, nếu là có người có thể giúp hắn rời đi, hắn làm sao có khả năng còn có thể ở nơi đó trông coi, bất quá, rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy? Minh vương? Không có khả năng lắm, coi như là Lục giới có bị diệt, Minh giới cũng sẽ không trực tiếp cùng hậu nhân Thiên giới đối nghịch, sẽ phải nói lý lẽ trước đã.
(Sở Y: Tiểu Sách tử a! Ngươi muốn cùng Nhã Diệc nói lý lẽ gì a! Hắn chỉ để ý thân ái nhà hắn!)
Chẳng lẽ là… Minh hậu! Nếu thật sự là cậu, như vậy thì chỉ sợ Nghịch lần này muốn lành ít dữ nhiều! Không nói hắn cùng Minh hậu có tư oán, lại nói từ thời xưa Hiên Viên gia Thiên giới cùng Johnson gia trở mặt, Minh hậu đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt a!
Chỉ mong, tiểu tử Nghịch kia đừng không có mắt, để rồi đắc tội Minh hậu!