Quyển 3 - Chương 99: Bánh bao này thật không đơn giản

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Thời điểm Long Ngọc tỉnh lại, cũng không có cảm giác không thoải mái nào, còn cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu vô cùng, nhìn người nằm bên giường, một thân đầy vết cắn, trên cổ nhã Diệc còn có một cái dấu răng vô cùng rõ ràng, cậu cảm thấy khá nghi ngờ, không phải hôm qua cậu đem Nhã Diệc làm cái kia rồi đi?

“Tỉnh rồi sao?” Nhã Diệc đưa tay ra đem người ôm vào trong lòng, hôn một cái, “Còn muốn sao?”

Còn muốn? Muốn cái gì a? Long Ngọc sửng sốt một chút, thời điểm cậu còn đang sững sờ, Nhã Diệc rất tri kỷ, thấy cái tay kia còn đang sờ soạng trên người mình, hắn vội vàng đem tay của Long Ngọc nắm lấy, “Ngươi đây là muốn nói ngày hôm qua ta vẫn luôn quấn lấy ngươi, kêu ngươi muốn ta? Cái này cũng là do ta cắn sao?”

“Dù sao thì ta cũng không thể nào cắn chính mình được.” Nhã Diệc nhìn cậu, đem cậu ôm vào trong lòng, cái tay tại mông cậu mà nhào nặn.

“Tại sao lại như vậy a?” Long Ngọc mơ mơ hồ hồ nhớ tới giấc mộng của mình ngày hôm qua, sau đó, trên người liền cảm thấy quái quái, hình như sau đó liền cùng Nhã Diệc quấn lấy, nhưng mà làm sao cậu lại trở thành bộ dáng khao khát như vậy chứ?

“Ta biết đại khái a.” Nhã Diệc chống đầu nhìn cậu, nhẹ xoa bụng dưới của cậu, “Nơi này của thân ái nói không chừng là đang hoài thai Minh vương hạ giới, không phải là do ngươi khát khao, mà là nó đang cầu xin sức mạnh, chẳng qua là thông qua cái kia mà truyền đến cho nó.”

Nghe hắn nói như vậy sắc mặt Long Ngọc nóng như lửa đốt, vật nhỏ này cũng quá đáng như vậy!

“Thân ái, không có chuyện gì, ta không để ý a.” Nhã Diệc một bộ dạng hồ ly mặt cười đầy hư hỏng, Long Ngọc chỉ muốn vồ tới cắn hắn một cái!

Ngươi không để ý! Nhưng mà lão tử để ý a!

“Thân ái, có đói bụng hay không.” Nhã Diệc biết là không thể đùa được nữa, nếu còn đùa nữa thì cậu sẽ tạc mao thật sự.

“Có một chút a.” Long Ngọc sờ sờ bụng, theo ánh nhìn của Nhã Diệc cậu liền nhìn xuống bụng mình, cậu mới phát hiện ra mình cái gì cũng không có mặc, mà một thân đầy dấu hôn của mình là chuyện gì xảy ra? Cùng vết cắn trên người Nhã Diệc vô cùng xứng a? Tức giận mà trừng mắt nhìn Nhã Diệc một cái, đứng dậy mặc quần áo, Nhã Diệc từ phía sau ôm lấy cậu.

“Thân ái.”

“Hả?”

“Ta yêu ngươi.”

Long Ngọc hoảng hốt một chút, Nhã Diệc không phải là loại người dễ nói ra mấy chữ yêu người khác kia, giữa bọn họ cũng rất ít khi nào nói ra ba chữ này, cũng đã là lão phu phu rồi, ba chữ này không cần phải treo ở ngoài miệng nữa, nhưng mà hôm nay khi nghe hắn vừa nói như thế, trong lòng Long Ngọc nóng lên, cũng không biết làm sao mà cũng trả lời một câu, “Ta cũng yêu ngươi.”

Nhã Diệc cảm thấy được mình đang ôm người mình yêu nhất ở trong lòng đây chính là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời, may là, lúc trước hắn không hề từ bỏ, may là Long Ngọc yêu hắn.

Hai người ngọt ngào trong phút chốc, cuối cùng khi bụng Long Ngọc đã réo lên âm thanh đều cùng nhau nở một nụ cười, đi ra khỏi phòng dùng cơm, đồng loại có hơn mười mấy ánh mắt nhìn hắn, Long Ngọc bình tĩnh mà ngồi vào ghế cạnh bàn ăn, “Bụng đói a.”

Mấy ánh mắt vừa rồi còn thể hiện ý chỉ trích ngay lập tức đã biến thành dịu dàng như nước.

“Tiểu Chân Nhi muốn ăn cái gì nha? Các di di đều làm cho ngươi!”

“Thiếu chủ uống chén canh này trước đi.” Tiêu Cảnh đưa lên chén canh đã sớm ninh xong.

“Ân, nhóm di di cứ xem xét rồi làm đi ạ.” Long Ngọc uống canh, cảm thấy hương vị không sai.

Trong nháy mắt nhóm di di đồng loạt biến mất, không tới một phút, trên bàn bày đầy đủ các loại món ăn ngon, Long Ngọc nhìn thức ăn trên bàn, thật là cái gì cũng có, lượng cũng không quá nhiều, cậu ăn xong món này, liền có một món khác đưa lên, tất cả mọi thứ đều tiến vào trong bụng của cậu, sờ sờ cảm thấy không có no, còn muốn ăn nữa a.

“Không đủ sao?” Nhã Diệc liếc mắt một cái liền nhìn ra, thấy cậu gật tật đầu mới, “Làm thêm một ý đi ạ, e là sau này khẩu vị của em ấy sẽ vô cùng tốt.”

Cuối cùng, Long Ngọc cơ hồ là ăn hết tất cả mọi thứ so với ngày thường nhiều hơn gấp mười lần, làm cho mọi người có chút kinh ngạc, chưa từng thấy quá trường hợp như vậy.

Trước đây Long Ngọc không phải chưa từng hoài Noãn qua, nhưng mà hai lần trước đều là chán ăn, sao lúc này khẩu vị lại tốt như vậy, sẽ không phải là có chuyện gì đó? Nghe nói qua khẩu vị của thai phu cũng đặc biệt tốt, tuy nhiên cũng không tốt đến như vậy nha! Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Nhã Diệc, cầu giải thích a!

Nhã Diệc khẽ ho, “Cái thai này có thể ở ít nhất chín tháng, có thể sẽ sinh đẻ bằng bào thai.”

“Cái gì?!” Mọi người sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra nha!

“Thai này chín phần mười là huyết thống Minh tộc, cho nên mới không giống những lần trước.” Nhã Diệc cùng Long Ngọc lúc nào cũng thì liền phát hiện, lần này cùng hai lần trước không giống nhau, âm khí phi thường mạnh, hắn nhìn về phía Long Ngọc, “Thân ái có hay không nằm mơ thấy mộng thai?”

“Mộng thai?” Long Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn.

“Đúng, chính là có hay không mơ thấy đồ vật gì đặc biệt không?” Nhã Diệc gật đầu.

Long Ngọc suy nghĩ một chút, “Có, mơ tới một con mèo con rất đáng yêu.” Nghĩ đến mèo con kia cậu không khỏi lộ ra nự cười, nụ cười kia thật ấm áp, phi thường ấm áp.

Mọi người trong nhà Johnson liếc mắt nhìn nhau, Tu La thích gϊếŧ chóc, có thể nói không có chút ấm áp nào, coi như là có hoài Noãn, cũng sẽ không như vậy!

“Ân, thân ái kia là con của chúng ta.” Nhã Diệc thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, thân ái nhà hắn có mơ tới, xem ra đây là Minh vương hạ giới a.

“Thời điểm ta hoài bọn Tư Thầ làm sao không mơ giấc mơ như thế a?” Long Ngọc nghĩ có hài tử khả ái như vậy cũng không tồi.

“Mèo nhỏ kia gọi là Âm báo, mỗi đời Minh hậu chỉ có thể mơ một lần thôi.” Nhã Diệc nói, rồi rót cho cậu một chén nước ấm.

“Âm?” Long Ngọc cau mày, đột nhiên nghĩ đến đôi mắt của mèo nhỏ kia, rồi lại đưa tay vén mí mắt của Nhã Diệc lên, đối diến với đôi mắt màu xanh phỉ thúy kia, quả nhiên! Chẳng trách lúc đó lại nhìn quen mắt như vậy, mỗi ngày đều nhìn mà không quen mắt mới a!

“Vi Tích có hay không nói cho ngươi, năm đó nàng thấy mộng thai, Âm báo có lông màu gì không?” Dám gọi tiền Minh hậu cũng là bà bà* mình như vậy trên đời này chỉ có một vị Long Ngọc này thôi a.

* bà bà: mẹ chồng.

“Màu vàng a.” Nhã Diệc bĩu môi, “Thân ái mơ thấy màu gì a?”

“Màu tím.” Long Ngọc nở nụ cười, đó là một bộ lông màu tím bóng loáng cùng mượt mà, nếu đoán không sai, đứa nhỏ này sẽ phi thường giống như cậu a!

“Sẽ là một hài tử xinh đẹp a.” Nhã Diệc cũng cảm thấy giống như Long Ngọc.

Hai người trên đùa nhau như vậy, làm cho một đám khán giả nhìn mà thấy đau răng.

“Đúng rồi, hiện tại hài tử cũng đã có linh thức, đã bắt đầu thành hình rồ, đại khái thì cũng không giống với trứng Tu La lắm.” Nhã Diệc thở dài, “Tốt nhất vẫn là sinh trứng, ta không muốn thân ái phải chịu tội đâu.” Mọi người gật đầu.

Từ đó, Long Ngọc bắt đầu sinh hoạt của một tiểu trư, ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại làm, làm rồi lại được ăn, mỗi ngày đều tuần hoàn như thế, người cũng không thấy mập lên, cũng không biết ăn nhiều đồ ăn như vậy mà lại đi đâu hết, đến khi bụng dưới của cậu chậm rãi phồng lên, chỉ to bằng nhân loại mang thai ba tháng liền không lớn hơn nữa, điều này cũng làm cho mọi người cảm thấy yên lòng, xem ra trong bụng là trứng, không phải là bào thai, Tu La có phương pháp đẻ trứng, lại không có biện pháp sinh đẻ bằng bào thai, muốn sinh đẻ bằng bào thai sợ là phải khai đao lấy con, cái này thì ít nhiều gì cũng sẽ làm cho Long Ngọc bị tổn thương, sinh trứng liền tốt, đến canh giờ rồi Long Ngọc ngủ một giấc liền có thể lấy ra, một chút tội cũng không phải chịu!

Xem ra đứa bé này rất tri kỷ, chưa có sinh ra liền đã biết đau lòng cha thân mình rồi.

Thời điểm Long Ngọc hoài noãn hơn 6 tháng, Phượng Giác mới rút ra một ít công phu đến xem cậu.

“Nghe Nhã Diệc nói, thai ngươi mang là Minh vương hạ phàm a?” Phượng Giác nhìn bụng cậu nổi lên thì hơi bất ngờ, cảm thấy rất là hiếu kỳ.

“Ân, chắc vậy.” Long Ngọc sờ sờ bụng, đây là chuyện mấy ngày qua cậu thường làm, có lúc sẽ cảm thấy cái thai này động.

“Thế nào? Có cực khổ không?” Phượng Giác cũng cảm thấy lo lắng cho cậu, những ngày qua có chuýt chuyện, bây giờ hắn mới xử lý tốt liền tới đây.

“Hoàn hảo a, đứa bé này thật ngoan a, cũng không có nháo cái gì a.” Long Ngọc hòa ái nói, theo từng ngày tháng trôi qua, tìиɧ ɖu͙© của cậu cũng phai nhạt rất nhiều quá nửa là do đứa bé này đã hấp thu đủ sức mạnh rồi, cũng không cần phải quấn lấy Nhã Diệc, không giống với thời điểm cậu mới tới Minh giới, có thói quen không có Nhã Diệc thì không ngủ được, “So với lúc hoài thai bọn Tư Thần bớt lo hơn nhiều a.”

“Vậy thì tốt, ngươi không chịu tội gì là tốt rồi, thời điểm ngươi hoài hai đứa nhỏ kia cũng chịu không ít tội, ta nghe Tiểu Tang nói, khi đó ngươi ăn không ngon ngủ cũng không yên, gầy đến mức chỉ còn xương.” Phượng Giác cảm thấy đau lòng cho cậu.

“Khi đó vô cùng loạn a.” Long Ngọc lạnh nhạt cùng sơ lược nói, “Ca, muốn hay không theo ta ra ngoài một chút đi, nhóm di di không để cho ta ra ngoài, thật vất vả mới có cơ hội các nàng không ở, Nhã Diệc cũng có chuyện, ta đều buồn muốn chết.” Bộ dạng cậu thật đáng thương, Phượng Giác nhìn thấy vậy rất muốn cười, làm sao lại có người có thể đáng yêu như vậy nha!

Ỷ vào Nhã Diệc không ở Phượng Giác đưa tay lên nhéo nhéo trên mặt cậu một cái, “Hảo!”

“Ca tốt nhất a!” Long Ngọc hoan hô một tiếng.

Phượng Giác khẽ lắc đầu cười, thực sự là càng sống càng nhỏ lại a, xem tính khí trẻ con này, xem ra thực sự là bị ngộp đến hỏng a.

Hai người ra khỏi cửa, cũng không có đi quá xa, cách nơi Long Ngọc ở có chỗ dành riêng cho người đi bộ, mở rất nhiều quán nhỏ đủ loại, tuy nói không có cách nào có thể so với trung tâm thương mại cỡ lớn, nhưng cũng là có rất nhiều đặc sắc, là địa danh nổi tiếng ở Phù Phong.

Long Ngọc chọn cho mình một thân quần áo rộng rãi, mang một đôi giày thoải mái, cùng Phượng Giác sóng vai mà tiêu sái đi trên con đường sành cho người đi bộ, hai người tướng mạo tương đượng, thoạt nhìn giống như một đôi anh em ruột, nếu cái này mà để cho Hoàng Diệp biết thể nào cũng phải kêu la một trận.

“Lúc trước, nói về cái người kia với ngươi á, người cảm thấy thế nào a?” Phượng Giác vừa đi vừa nói.

“Ca, ngươi nói thật đi, ngươi là thật tâm muốn cho đứa nhỏ kia đến bên cạnh ta rèn luyện, hay là muốn làm cho Hoa gia không thoải mái?” Long Ngọc biết rõ Phượng Giác cùng cậu là một loại người, đừng nhìn thấy Phượng Giác dễ tính mà nhầm, hắn chính là một cái tên phúc hắc bụng đen a!

“Đều có.” Hắn cũng không phủ nhận, “Xem Hoa gia không vừa mắt cũng là một nguyên nhân, đứa nhỏ kia thật sự là một hạt giống tốt nhiều năm như vậy mới có một, cũng là một nguyên nhân, ở tại Hoa gia thì thật lãng phí, không bằng đưa đến chỗ ngươi, ít nhiều gì cũng có thể học được một chút.”

“Nàng thiên tư bất ổn đi?” Long Ngọc lạnh nhạt hỏi.

“Ngươi quả nhiên có biết a.” Phượng Giác cũng không giấu hắn, “Lúc được lúc không.”

Long Ngọc lắc đầu, “Do quá nôn nóng, thân thể nửa yêu, linh căn lại bất ổn, làm sao có thể nắm giữ tốt được.”

“Thực sự là hành gia* a, vừa nói là đã biết có hay không.” Phượng Giác cười nói, đứng ở ven đường chọn hai ly thức uống, đưa một ly cho cậu, “Hoa Mạch đã lâu như vậy mà vẫn không hiểu rõ, ngươi ngay cả người còn chưa thấy mà đã biết mấu chốt là ở chỗ nào rồi.”

*hành gia: người trong nghề

“Ta dù sao cũng nhìn thấy nàng thức tỉnh một nửa, còn một nửa chưa thức tỉnh.” Long Ngọc nhấp một ngụm lê tuyết hấp mật ong vô cùng ngọt ngào, “Ca cứ cùng Hoa Mạch nói qua, ta có biện pháp làm cho nàng thức tỉnh toàn bộ.”

*lê tuyết hấp mật ong.

“Ngươi thật là cao tay, có thể làm cho hắn tới van cầu ngươi, chứ không phải là do chúng ta cường thủ hào đoạt* nha.” Phượng Giác nói, trong lòng thầm than, phương pháp của mình, thật sự không thể nào so được với Long Ngọc a, khiến cho người ta tới cửa nhà mình cầu bị hại, quả nhiên, đồng mệnh bàn, nhưng mệnh bất đồng a.

*cường thủ hào đoạt: cưỡng bức.

“Tiệm ăn vặt này phi thường có tiếng, chúng ta liền vào đây đi, vừa vặn nghỉ ngơi một chút.” Long Ngọc không đi được bao lâu đã cảm thấy có chút hơi mệt, xem ra trên người nhiều thêm một người, thật sự là chịu không nổi, hơn nữa, cậu cảm thấy đói bụng.

“Được, ta cũng không có ý kiến.” Phượng Giác gật đầu, trời đất bao la thai phu là lớn nhất, hắn cũng không dám có ý kiến gì, bằng không sẽ có bao nhiêu người nôn nóng cùng hắn đây!

Hai người liền tiến vào bên trong tiệm, cũng không có chú ý đến tấm biển treo ở trên biển số nhà ở cửa, trên đó viết bốn chữ.

‘Thiềm cung Chiết quế.’