Editor & Beta: Rosaline Ng~
Hoa mai nở ba làn, hương thơm động lòng người, vũ phiến thật khuynh thành, sương lạnh lại kéo đến.
Tiếng trống cùng tiếng chiêng xen kẽ vang lên vô cùng chặt chẽ, đào kép đang đứng trên sân khấu a a a a hát, một ánh mắt đoạn cả người, đẹp không sao tả xiết, bước chân cũng không có một điểm sai, ánh mắt, tư thái cũng đúng chỗ, nhưng mà…
“Thẩm tỷ, ngươi xem…” Một vị phụ nhân ánh mắt cười hỏi Thẩm Nguyệt San.
“Không được.” Thẩm Nguyệt San lắc đầu.
Người ở trên đài, bước chân dừng lại, ngừng lại, nhìn về phía dưới đài, không khỏi hỏi ra một câu, “Tại sao?”
“Bộ pháp*, tư thái**, tiếng nói đều không tệ, nhưng mà linh tính thì bị thiếu hụt, giống như là con rối không có linh hồn nhưng vô cùng xinh đẹp, Nguyệt Tiên quán không cần con rối.” Thẩm Nguyệt San nhàn nhạt nói, đôi mắt nhìn lên nữ hài tử trên đài, “Trong mắt ngươi không có tình cảm, không có nhập diễn, hoàn toàn không có cách nào khiến cho người ta không cảm nhận được tình cảm trong đó, ngươi có lẽ là một đào kép tốt, nhưng mà không thích hợp với Nguyệt Tiên quán.
Nữ hài tử cắn chặt môi dưới, phụ nhân thở dài, “Tưởng Thấm, đi thôi.” Nữ hài tử không cam lòng mà xuống đài.
“Sư phụ, con, con, tới chậm!” Nữ hài tử vội vã cùng hoang mang mà chạy vào, trước tiên xin lỗi Thẩm Nguyệt San.
“Giáo sư dạy quá giờ sao?” Thẩm Nguyệt San lôi kéo nữ hài tử ngồi xuống, cho gã sai vặt dâng lên một chén trà nóng, bưng đưa đến trong tay nàng, “Uống ngụm nước thuận khí đi, nhìn conchạy kìa, lần sau cứ gọi điện thoại đến, đừng vội trở về như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?” Giọng nói ôn nhu hòa ái giống như là hai người khác nhau, khiến cho Tưởng Thấm mới vừa xuống đài trong lòng căm ghét.
“Sư phụ, con đi thay quần áo.” Hạ Yên Tịch uống hết nước, thuận khí, đứng dậy chào hỏi một cái, đi thay quần áo, lúc nàng đi ngang qua Tưởng Thấm, liền cảm giác được địch ý của đối phương, chỉ là liếc mắt nhìn, không để ý mà đi về phía sau đài.
“Thẩm tỷ, cái này là…” Phụ nhân cười hỏi, tâm trạng cũng rất lạnh nhạt, liếc mắt nhìn xuống phía cháu gái đang tẩy trang, ánh mắt càng lạnh hơn.
Thẩm Nguyệt San nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nét mặt biểu lộ ý cười, “Là đồ đệ của ta, Hạ Yên Tịch.”
“Vị tiểu thư kia của Hạ gia?” Tưởng cô cô sửng sốt một chút, Hạ gia rất sủng hài tử nhưng lại để nàng đi học diễn phi thường cực khổ, Hạ gia làm sao lại cam lòng?
“Ừm.” Thẩm Nguyệt San gật đầu, “Yên Tịch, thiên phú không tệ.” Nhiều năm như vậy, không ít người lọt vào mắt nàng, mà có thể làm cho nàng động tâm tư thu đồ đệ, chỉ có một mình Hạ Yên Tịch, có thể thấy được thiên phú của đứa bé đó cao bao nhiêu.
Hạ Yên Tịch thay đổi xiêm y ra đến, trên mặt không trang điểm, chỉ mặc trang phục diễn kịch, Thẩm Nguyệt San cũng đi lên đài, chỉ điểm động tác cho nàng.
“Cái tư thế này phải thả lỏng vai, cánh tay thu vào bên trong, đây là tư thế của võ tướng, bước chân nhỏ cùng khoan thai, nữ võ tướng cũng không thể có bước chân nhỏ lộn xốn, không phóng khoáng, không có khí thế khi vào trận đánh, nội dung thủ đoạn cũng đoan chính, ân, lúc này đúng rồi, thử lại đi.” Thẩm Nguyệt San nghiêm túc giảng dạy, Hạ Yên Tịch cũng nghiêm túc mà học, tư thế phô diễn rất mệt người, nhưng nàng lại không kêu khổ dù chỉ một chút, nghe lời mà bày ra tư thế, từng bước từng bước mà tiêu sái bước trên đài.
Tưởng Thấm mắt lạnh nhìn hai người trên đài, tư chất của con bé kia rõ ràng không cao như nàng, Thẩm Nguyệt San dĩ nhiên lại thu người không bằng nàng! “Đi thôi” Tưởng cô cô nhìn nàng một cái, đem người lôi đi, chỉ có thể thu lại ánh mắt không cam tâm.
Thẩm Nguyệt San thấy người đi rồi, lạnh mắt mà liếc nhìn, vì sao không thu ngươi? Chỉ bằng tay chân ngươi không sạch sẽ, thu ngươi để ngươi đánh mặt lão nương sao! Thiếu chủ cũng sẽ không bỏ qua cho ta!
Tưởng cô cô mang theo Tưởng Thấm về nhà, dọc theo đường đi Tưởng Thấm sầm mặt một câu cũng không nói, về đến nhà liền đẩy cửa rồi muốn lên lần.
“Tưởng Thẩm, chúng ta nói chuyện đi.” Tưởng cô cô gọi nàng lại.
“Người muốn nói chuyện gì ạ?” Nàng xoay người lại, mặt lạnh mà nhìn Tưởng cô cô.
“Con không thể vào được giới diễn nghệ, con nhất định phải học diễn sao, con từ nhỏ đến lớn, vẫn không thể vào Nguyệt Tiên quán, con hà tất phải chịu khổ như thế chứ?” Tưởng cô cô cũng không hiểu rõ, nha đầu này muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, sao lại cứ cố tình muốn đi học diễn, cứ cho là muốn học cũng được nhưng lại thiếu mất linh hồn, đúng như lời Thẩm Nguyệt San nói, giống như là một con rối, không có linh hồn.
“Con chỉ muốn hát hí khúc.” Một câu nói như thế đã biểu lộ thái độ của nàng.
“Thế gian này không phải chỉ cần con muốn là có thể, con căn bản không thể hát hí khúc!” Tưởng cô cô sắp bị nàng bức điên rồi, nha đầu này không nghe lời chút nào!
“Con sẽ!” Tưởng Thấm rống một tiếng, “Con sẽ xướng [Quý phi túy tửu]! Con sẽ diễn [Thanh bình điều]! Con sẽ xướng [Du long hí phượng]! Con sẽ hát hí khúc! Con sẽ!”
“Con chỉ là mong muốn.” Tưởng cô cô đột nhiên bình tĩnh nói, “Nhưng mà con giống như một cái máy, không có tình cảm.”
Thân thể nàng cứng đờ, không có tình cảm, không có tình cảm, không có tình cảm…
Bốn chữ này giống như ác mộng quấn quanh nàng.
Mặt nàng lạnh nhạt mà bước lên lầu, nhưng tâm lý lại không bình tĩnh như trên mặt nàng, tâm trạng bây giờ của nàng là sóng to gió lớn, kinh hoàng đến cực điểm, trở lại đóng cửa phòng lại, chạy như bay đến bay đến bàn, mở hộp kim loại cầm lấy cái quạt bên trong hộp, ở trong tâm, nàng giữ bình tĩnh trong sợ hãi, mở quạt ra, quạt được làm ngọc phiến có màu băng lam trắng, trên quạt là khung cảnh của rừng mai, quạt khá lớn, đó là loại quạt dành cho nam, tay cầm lạnh lẽo nhưng lại vô cùng thoải mái, nàng nhìn quạt, mông lung mà nghe có người đang a a a a hát kịch nam, làm cho nàng nhập thần.
Trong phòng nàng đứng dậy, trong tay khai triển phiến quạt, trong miệng hát lên kịch nam, mà cả hai con mắt đều dại ra vô thần, giống như là một con rối, hoàn toàn không biết bên trong phiến quạt vừa tỏa ra một làn khói mỏng đang dần dần thấm vào thân thể nàng.
………………………………………………….
Hệ văn học cổ đại.
Mấy ngày nay lớp trường Kiều Nhạc sầu muốn chết, tại sao lễ hội văn hóa lại muốn lớp bọn họ biểu diễn chương trình a? Tuyệt diệt sư thái kia nói cái gì a, các ngươi là hệ văn học cổ đại, các ngươi không diễn thì ai diễn a!
Diễn đại gia bà a!
Nghe nói mấy năm trước hệ văn học cổ đại cũng biểu diễn tiết mục, giờ lại bắt chúng ta chúng ta biểu diễn để làm trò hề à!
Đành liều mạng thôi a! Diễn một tiết mục thì diễn! Đến lúc đó cùng lắm thì làm trò cười cho mọi người, nếu không thì để cho các ngươi bị hố!
“Hoàng hậu nương nương…” Kiều Nhạc vô cùng đáng thương như chú chó nhỏ, cầu xin Long Ngọc, “Van ngài, lên đi, lên đi!”
“Khụ khụ khụ!” Mân Hạo Thiên ho khan một trận, “Ta nói a lớp trưởng Tiểu Nhạc đại nhân, ngài làm như vậy là muốn cầu Hoàng hậu nương nương lâm hạnh sao? Thâm cung tịch mịch quá đi! Ôi!”
“Cút!” Lớp trưởng đại nhân làm một đống sách vở bay về phía Mân Hạo Thiên, đem người đánh ngã xuống đất đứng dậy không nổi, liền tiếp tục quay đầu lại cầu xin, “Hoàng hậu nương nương…”
“Tiểu Nhạc, nói chuyện cẩn thận a.” Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn.
“Lần trước ngài diễn [Quý phi túy tửu], ta liền diễn đó đi!” Kiều Nhạc đáng thương nhìn Long Ngọc, “Nếu không thì diễn [Mẫu đơn đình] cũng được!”
————————————————————–
* Mẫu đơn đình (牡丹亭): hay còn gọi là [Hoàn hồn ký] hay [Đỗ Lệ Nương một sắc hoàn hồn ký] là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
Nội dung: là câu chuyện tình lãng mạn triền miên sinh sinh tử tử của đôi trai gái:
Đỗ Lệ Nương
và
Liễu Mộng Mai.
Đỗ Lệ Nương là con gái độc nhất của quan thái thú Nam An
Đỗ Bảo. Nàng vừa xinh đẹp lại rất đỗi thông minh nên vợ chồng Đỗ Bảo rất yêu quý, mời thầy học là
Trần Tối Lương
về nhà dạy cho con gái về
Kinh Thi. Nhà họ Đỗ giáo dục con gái rất nghiêm, suốt ngày Đỗ Lệ Nương chưa bao giờ dám rời khỏi khuê phòng nửa bước. A hoàn là Hương Xuân cũng theo nàng cùng học, nhưng Hương Xuân rất ham chơi, thường trốn học đi ra ngoài.
Một hôm, Hương Xuân rủ Lệ Nương ra vườn hoa sau nhà chơi. Sắc xuân khắp vườn đã khiến cho Lệ Nương vô cùng say đắm. Khi vào đình Mẫu đơn trong vườn nghỉ chân, Lệ Nương chợp mắt ngủ thϊếp đi, mộng thấy mình gặp một chàng thư sinh tài mạo là Liễu Mộng Mai trò chuyện tâm tình rất tương đắc. Từ đó Lệ Nương về nhà ốm tương tư Liễu Mộng Mai. Bệnh tương tư càng ngày càng nặng, Lệ Nương vẽ một bức chân dung tự hoạ và đề một bài thơ bảo Xuân Hương đem giấu dưới ngọn giả sơn rồi lặng lẽ qua đời. Vợ chồng Đỗ Bảo theo di nguyện của con, an táng nàng dưới một gốc mai ở vườn hoa sau nhà. Sau đó Đỗ Bảo được thăng làm An phủ sứ ở Hoài Dương, trước khi đi ông cho dựng Mai Hoa quán ở trong vườn rồi sai Trần Tối Lương và
Thạch Đạo Cô
ở lại trông nom phần mộ của Lệ Nương.
Liễu Mộng Mai lên kinh đi thi, trên đường qua Nam An bị cảm ốm phải xin ở nhờ Mai Hoa quán. Một hôm Mộng Mai ra sau vườn dạo chơi nhặt được bức chân dung tự hoạ và bài thơ trước khi chết của Lệ Nương, liền đem về phòng. Mộng Mai vừa thấy chân dung Lệ Nương tưởng như mình đã quen biết khi nào, tình cảm vô cùng sâu nặng, cũng đề một bài thơ lên tranh, rồi suốt ngày ngồi bên bức vẽ,
“cùng chơi, cùng hỏi, cùng gọi, cùng đùa”. Cảm tấm chân tình của Liễu Mộng Mai, Lệ Nương đã ra khỏi bức tranh và hẹn hò ước nguyện với người tình trong mộng năm xưa. Sau khi biết căn nguyên câu chuyện, Mộng Mai năn nỉ Thạch Đạo Cô cho mở nắp quan tài lên. Lệ Nương sống lại, hai người nên duyên vợ chồng, cùng với Thạch Đạo Cô lên kinh ứng thí. Trần Tối Lương phát hiện ra bèn đến Hoài Dương tố cáo với Đỗ Bảo tội trộm mộ của Liễu Mộng Mai.
Liễu Mộng Mai ứng thí ở Lâm An (tức
Hàng Châu) thì gặp lúc quân
Kim
vào cướp phá. Việc yết bảng bị đình lại, Hoài Dương bị vây hãm. Lệ Nương liền bảo Mộng Mai đến Hoài Dương dò la tin tức cha mẹ. Mộng Mai đến Hoài Dương cũng vừa lúc quân Kim lui binh. Nhưng Đỗ Bảo cho rằng Liễu Mộng Mai là kẻ dối trá nên đánh cho một trận rồi áp giải về Lâm An thẩm vấn. Ngày yết bảng, Liễu Mộng Mai đỗ trạng nguyên, nhưng Đỗ Bảo cố chấp vẫn không chịu nhìn mặt cả con gái lẫn con rể. Đến khi Hoàng thượng hỏi rõ câu chuyện liền giáng chỉ cho nhà họ Đỗ:
“Cha con vợ chồng nhận nhau, về phủ đệ thành thân”. Cuối cùng cả gia đình đoàn viên sum họp, Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai sống với nhau vô cùng hạnh phúc.
(Nguồn: Wikipedia)
————————————
“Thân ái nhà ta chỉ có thể xướng [Quý phi túy tửu].” Nhã Diệc mỉm cười nói, Long Ngọc lườm hắn một cái.
“A? Tại sao?” Lâm Song Mộc kinh ngạc.
“Đánh cược thua, nên mới học.” Nhã Diệc nói lại thu được một ánh mắt sắc lẽm như dao từ Long Ngọc, chỉ cười cười.
“Muốn xướng cũng được a.” Long Ngọc liếc hắn một cái, “Nhưng mà cả lớp phải vào trận, thiếu một người, Bổn thiếu chủ cũng không làm.”
“Hoàng hậu nương nương tha mạng nha!” Cả lớp kêu rên.
“Ngày mai bắt đầu chọn vai, cùng an bài vũ đài quần áo, cứ như vậy đi!” Kiều Nhạc hạ lệnh, vẫn là Hoàng hậu nương nương uy vũ!
Chọn nhân vật còn chưa tính, cả lớp tất cả 46 người, lúc này phải hảo hảo mà chọn a!
“Vậy ngày mai, liền đem danh sách tuyển chọn ra, buổi tối ta mang bọn ngươi đi nghe diễn, cứ vậy đi.” Long Ngọc nói xong, liền lấy ra quang điện.
‘Nguyệt San, buổi tối lưu lại cho ta một đài.’
‘Không thành vấn đề, thiếu chủ muốn nghe gì a?’
‘Chỉnh lại [Quý phi say rượu].’
‘Vâng! Ta sẽ an bài người chuẩn bị, buổi tối sân khấu sẽ để chỗ cho người.”
‘Kia cứ như vậy đi.’
Nhìn thấy Long Ngọc thu lại quang điện, có người nhỏ giọng hỏi.
“Hoàng hậu nương nương, buổi tối chúng ta đi đâu nghe diễn nha?”
“Nguyệt tiên quán.” Cậu lạnh nhạt nói, làm mọi người vô cùng kinh ngạc.
Hoàng hậu nương nương thật sự là Hoàng hậu nương nương a, gia nghiệp thật lớn, nơi nghe diễn cũng không giống với người thường a!
Việc chọn vai được lớp trưởng bắt đầu phân chia, muốn nói tới sự đáng thương của lớp trưởng lớp hệ văn học cổ đại thì đó chính là cái gì cũng phải tự thân làm, ai bảo trong hệ bọn họ ít người, hệ khác ít nhất là mấy trăm người, nhiều thì hơn ngàn, lớp trưởng, trợ lý lớp trưởng, lớp phó, trở lý lớp phó, to to nhỏ nhỏ gộp lại cũng ít nhất là mười người, mà mỗi giáo sư chỉ có một trợ giảng, có người từng thí dụ nói, lớp trưởng cùng lớp phó cùng với trợ lý lớp trưởng, đều là tiểu thϊếp thân mật, chỉ có trợ giáo mới là chính thê, cho nên chỉ có một, đây chính là một chuyện cười, lại không có ít giáo sư cùng học sinh trong hệ của minh ở cùng một chỗ, đến lúc đó ban cán sự vẫn có thể tiếp thu, so với Âm Nhã Diệc vô cùng đứng đắnm từ trong nhà đến bên hệ đều là cùng một người, thân là lớp trưởng Kiều Nhạc không phải là cái loại tiểu thϊếp kia, mà đó chính là mệnh quản gia a! Bất quá hắn tình nguyện, dù sao cũng sạch sẽ sảng khoái a!
“Các bạn nữ đứng sang một phía, nam đứng ở phía còn lại.” Kiều Nhạc phân chia người, “Các bạn nữ cần 8 người đóng vai cung nữ, tám bạn nam đóng vai thị vệ, để ta xem một chút.” Chọn người cao thấp mập ốm không sai biệt, thời đại này cũng không có người quá xấu, coi như có xấu thì cũng không có đến nỗi nào.
“Vậy ngự tiền* Cao Lực Sĩ, để ai làm đây?” Hắn nhất thời cảm thấy vô cùng khó khăn, Lâm Song Mộc nhéo hắn một cái.
*ngự tiền
“Ta thấy Tiểu Hạo Tử không sai a, lần trước lúc Ngọc mỹ nhân xướng hắn đáp lại không sai a.” Lâm Song Mộc phạm phải một sai lầm nhỏ.
“Tiểu Hạo Tử đúng là không sai.” Kiều Nhạc tự quyết định, kêu lên: “Tiểu Hạo Tử, lại đây!”
“Giời ạ! Tiểu Hạo Tử là để ngươi gọi sao!” Mân Hạo Thiên nói tới nói lui, nhưng vẫn là bước tới.
Kiều Nhạc quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, “Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Nhạc, sao ta lại không thể gọi ngươi là Tiểu Hạo Tử?” Hắn liếc mắt nhìn một cái, và nhanh chóng chặn người chuẩn bị đang phát hỏa, nói trước, “Ngươi là người hầu trung thành của Hoàng hậu nương nương đúng chứ?”
Nhắc đến Long Ngọc tinh thần hắn vô cùng tỉnh táo, “Đó mà cần phải nói! Ta có thể vì Hoàng hậu nương nương mà lên núi đao, xuống biển lửa, kêu ta đánh chó, tuyệt đối sẽ không đuổi kê, chỉ cái nào đánh cái đó! Chỉ cần là chuyện của Hoàng hậu nương nương! Chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần không phải cùng Âm giáo sư đánh nhau, gọi ta đi chôm qυầи ɭóŧ của Hiệu trưởng, ta đều làm được!” Hắn hăng hái mà tỏ thái độ.
“Nhưng chuyện này, không dễ làm nha.” Kiều Nhạc làm khó dễ hắn.
“Chuyện gì? Cùng Hoàng hậu nương nương có liên quan sao?” Mân Hạo Thiên bắt được trọng điểm, đuổi sát không buông, “Chuyện gì xảy ra? Nói ra đi, ta sao lại không thể giúp một tay chứ?”
“Hỗ trợ là nhất định rồi, chỉ sợ là ngươi nửa đường mà bỏ chạy.” Kiều Nhạc thở dài, lườm hắn một cái.
Hắn bị xem thường, nên vỗ ngực nói: “Ta nói được thì làm được! Tuyệt đối không bỏ giữa chừng! Ngươi nói là chuyện gì? Ta chuẩn bị xong rồi!”
“Thật?” Kiều Nhạc hỏi.
“Thật!” Hắn gật đầu.
“Không đổi ý?” Kiều Nhạc xác nhận.
“Tuyệt đối không đổi ý!” Hắn quyết tâm chắc chắn.
“Rất tốt!” Kiều Nhạc vỗ vai hắn một cái, “Vậy vai diễn Cao Lực Sĩ này ngươi cứ diễn đi!”
“…”
Bị lừa rồi…
Tiểu Nhạc ngươi là đồ phúc hắc! Ngươi chờ!
…………………………………………………………………………………
- Quý phi túy tửu (贵妃醉酒):Một hôm, Đường Minh Hoàng hẹn hò với Quý phi, ra lệnh cho mở tiệc tại
Bách Hoa đình
(百花亭), để cùng đi ngắm hoa cùng uống rượu. Hôm sau, Dương Quý phi đến Bách Hoa Đình trước, chuẩn bị đầy đủ bữa tiệc chờ nhà vua. Ai ngờ chờ mãi không thấy đâu, thánh giá không thấy đến, chờ mãi, chờ mãi. Đến khi nghe báo rằng, Hoàng đế đang vui thú trong cung của
Mai phi, Quý phi nghe vậy rất đau buồn, không muốn sống nữa.
Quý phi vốn có tính hẹp hòi hay ghen, mà
phụ nữ
trong trường hợp đợi chờ, rất dễ bộc lộ cái tính
lẳиɠ ɭơ. Trong lòng đang tình tứ đầy ắp, mà lại không có chỗ nào để khuây khỏa được ngay, thế là nàng liền uống
rượu
để giải sầu, chỉ ba ly vào là đã say, tình tứ tràn trề, không kiềm chế được mình. Thế là nàng liền lờ đi tất cả, ưỡn ẹo khiêu da^ʍ, làm những động tác say rượu trước mặt hai Thái Giám là
Cao Lực Sĩ
và
Bùi Lực Sĩ, để thỏa mãn du͙© vọиɠ trong mình, mãi cho đến khi mệt lử rồi mới chịu trở về cung.
Điển tích trên được gọi là
Quý phi túy tửu(貴妃醉酒; Quý phi say rượu), đặc biệt nổi tiếng trong giới
Kinh kịch, thường hay được lấy ra để diễn tả và được xem là một trong những vở kinh điển nhất
Nguồn: Wikipedia
Đọc thêm thông tin khác tại:
- Thanh bình điều:Link:
TruyenHD(Múa Trung Quốc – Thanh bình điều 清平调)