Editor: Ngân Lê, Rosaline
Beta: Chiêu Anh Trương (Chanh), Rosaline
Long Hàm là con trai thứ mười của Long Tĩnh, so với Long Ngọc chỉ sinh muộn chưa tới nửa năm, mẫu thân là nữ nhi của một chi thứ bên Vượng tộc, cho nên là trắc phu nhân, hắn khi còn nhỏ đều giống với những hài tử trong nhà không hề thích Long Ngọc, nhiều nhất là nghe mẫu thân thường nói, cái thứ tạp chủng kia không biết từ nơi nào đến không xứng làm thiếu chủ!
Nhưng mà, Long Ngọc lớn lên lại rất dễ nhìn, từ nhỏ đã dễ nhìn, chính thất phu nhân liền đem người che chở rất tốt, Long Ngọc không thích cái gì phu nhân sẽ không buộc hắn học, Long Ngọc thích gì nàng sẽ dạy cái đó, cái này khác hoàn toàn với mẫu thân của Long Hàm, vô luận Long Hàm có thích hay không đều phải học, chỉ cần cảm thấy là tốt, được phụ thân tán thưởng, mẫu thân mới có thể cao hứng, nếu gây lỗi lầm mẫu thân liền không chút lưu tình trách phạt hắn, điều này làm hắn rất đố kỵ với Long Ngọc.
Trong ký ức của Long Hàm, Ngọc Trang phi thường hoa mỹ, đại khí, đình đài lầu các, một năm bốn mùa hương hoa lượn lờ, mấy chục toà sân, mấy trăm người làm, đồng dạng hắn cũng biết tất cả những thứ này hoa mỹ, xa hoa đều ở tại Bạch Ngọc Uyển của chính thất phu nhân Chân Dao, truyền thuyết, một cái ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, bách hoa thất sắc trước mỹ nhân, hắn đối Chân Dao không có ấn tượng, e rằng thời điểm nhìn thấy hắn vẫn quá nhỏ không hiểu được đẹp, nên sẽ không thưởng thức.
Tại trong ấn tượng của hắn, người đẹp nhất chỉ sợ là Cửu ca của hắn, tuy rằng bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng mà Long Ngọc lớn lên thực sự rất giống Chân Dao, rất dễ nhìn, nhưng cũng rất tàn nhẫn, bởi vì Tứ tỷ kêu hắn một tiếng tạp chủng, hắn khiến người đem Tứ tỷ đánh đến chết.
Năm đó Long Ngọc bất quá 11 tuổi, xuyên một thân màu trắng, ngồi ở trên ghế thái sư, mắt lạnh nhìn hạ nhân dụng hình, Tứ tỷ bị đánh máu thịt be bét, mãi đến tận khi tắt thở, hắn đều chưa từng thay đổi biểu tình, băng lãnh mù mịt, giống như không có huyết nhục giống nhau, như là một lãnh ngọc, không có một chút tình cảm.
Long Hàm bởi vì sự kiện kia làm cho nửa tháng toàn mơ thấy ác mộng, Lục di thái vì cái chết của nữ nhi, dưới cơn nóng giận đã treo cổ tại Bạch Ngọc Uyển trước cửa chính trên một cành cây tùng, Long Ngọc sai người đem cây kia chặt đi, ngay cả rễ cũng đào lên, chém thành củi dùng để thiêu thi thể của Lục Di Thái, tro tàn tung lên ngàn dặm ở ngoài cùng bên trong thung lũng, trồng vào đó mười ba gốc cây hòe, đem hồn Lục di thái buộc ở nơi đó, vĩnh viễn không thể rời đi.
Thi thể của tứ tỷ được vào Long gia mộ tổ, quan tài gỗ hòe đinh, đời đời kiếp kiếp buộc với Long gia, nhượng mẹ con các nàng vĩnh viễn không gặp gỡ, xem ai buồn hơn ai!
Phương pháp như vậy của Long Ngọc cũng quá mức ngoan tuyệt, Đại di thái bẩm báo Long Tĩnh, lại như đá chìm biển lớn, không có đoạn sau, Long Hàm tự nhận so với độc ác, hắn tàn nhẫn bất quá cũng không bằng Long Ngọc, so với lòng dạ ác độc hắn không sánh bằng đại ca, bàn luận tâm cơ hắn không sánh được Lục ca, hắn chỉ là nghiêm túc học võ đọc sách, nghe mẫu thân an bài, làm một đứa con trai tốt, chỉ cầu phụ thân quan tâm nhiều hơn hắn một ít.
Hắn cùng Long Ngọc quan hệ hình dáng cùng thủy hỏa, e rằng có thể nói Long Ngọc cùng bất luận người nào bên trong Ngọc Trang đều ở cùng như thủy hỏa, bọn họ xem thường Long Ngọc, Long Ngọc đồng dạng nhìn không lọt bọn họ, huống chi còn có cái miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, đến lúc sau, Long Ngọc liền nhìn bọn họ đều lười liếc mắt nhìn, càng nhiều thời điểm hắn liền sân cũng không ra, không biết ở trong sân làm cái gì.
Hắn là từ khi nào thì bắt đầu thích Long Ngọc? Có lẽ là vào mùa hè 15 tuổi năm ấy …
Năm đó mùa hè đặc biệt nóng, địa thế của Ngọa Long thành này tương đối thấp, mùa hè thường ngày cũng sẽ không quá nóng, năm đó lại đặc biệt nóng, trong thành có hội chùa, bọn họ những công tử cùng tiểu thư liền ước hẹn bằng hữu cùng đi, mà Long Hàm mang theo gã sai vặt không có mục đích mà đi lại trong thành, trời quá nóng, muốn tìm một chỗ nghe diễn uống trà, liếc mắt liền thấy thượng nguyệt tiên các, trong thành có tiếng diễn lâu, nhưng mà…
“Hàm thiếu hôm nay đến không khéo, lầu này của ta đã bị người bao.” Tiểu nhị đem Long Hàm ngăn ở bên ngoài.
“Ai lớn như vậy mặt mũi? Đem tháng này tiên các đều bao hết a?” Long Hàm bất mãn chau mày, này Ngọa Long thành hoàn thật không có lớn đến mức quá hắn Long gia.
“Đúng thật là không phải người trong thành.” Tiểu nhị cười bồi, nhỏ giọng nói: “Bình Ương Vương phủ Triệt Thế tử.”
“Hắn làm sao tới chỗ này?” Hắn lông mày căng thẳng, đất phong của Bình Ương vương cách đây không xa cũng không gần, hơn 500 dặm, Cảnh Triệt không thể vì nghe một tuồng kịch liền chạy đến nơi đây đến bao xuống toàn bộ diễn lâu, còn nữa nói, Ương Dịch thành chẳng một con hát cũng không có? Hắn tới nơi đây cũng không phải là vì nghe diễn, đó là vì chuyện gì a?
“Ơ! Ngọc thiếu!” Tiểu nhị một tiếng thét kinh hãi, Long Hàm ngẩng đầu nhìn lại, tim đập nhanh hơn vỗ một cái.
Khí trời rất nóng, nhiệt đều có thể nhìn thấy luồng sóng, trên đường phố một chủ một tớ bước chậm đi tới, Hạ Mạc Phàm vì Long Ngọc che một cái ô trắng có hoa văn hình hoa mai làm bằng giấy dầu, Long Ngọc vận bạch y, đó là một thước Lương châu cẩm, không có hoa văn, vốn là như kiện đồ tang, có thể xuyên trên người Long Ngọc hảo xem đến nỗi không nói ra được, tóc dài phân tán ghim thành búi tóc, được thanh hàn trâm ngọc cố định, giày mỏng màu trắng, cũng được dùng Lương châu cẩm mà may thành, một thân vốn là rất đơn giản, ở trên người cậu lại xuyên ra tuyệt sắc, cứ như vậy mà đi tới, phối hợp với thần sắc lạnh nhạt, nhìn một cái như “Trích Tiên” hạ phàm, người đi trên đường đã xem đến ngây dại, cũng không biết nên làm gì, chỉ là ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn Long Ngọc.
“A Ngọc có thể đến, ta còn nghĩ A Ngọc sẽ lỡ hẹn rồi đó.” Cảnh Triệt bước ra đón, thân thủ tiến lại kéo tay Long Ngọc.
“Lạc Oanh nói đùa, ta không tới chậm một phút chốc, làm sao lạc oanh lại nóng lòng như vậy?” Bạch ngọc phiến trong tay Long Ngọc đè lại cánh tay đang đưa qua, đẩy ra.
Cảnh Triệt, tự Lạc Oanh, gọi thân mật như vậy, khiến cho Long Hàm có một nỗi phiền lòng khó giải thích.
“A Ngọc, ngươi vậy mà ghét bỏ ta.” Cảnh Triệt nhìn cái tay bị đẩy ra kia, có cảm giác bị một chút chút tổn thương.
“Nóng.” Long Ngọc nhàn nhạt phun ra một chữ, liếc mắt nhìn Long Hàm một cái, không có nói chuyện cùng hắn.
Thấy Long Ngọc ánh mắt đưa qua, Cảnh Triệt tựa như vừa mới giống như phát hiện Long Hàm, “Ác? Tiểu Hàm cũng tại, tới nghe diễn sao? Bản Thế tử thỉnh ngươi được không?”
Long Hàm muốn hất tay rời đi, lại càng muốn biết vì sao Cảnh Triệt muốn Long Ngọc đến, đè xuống sự khó chịu trong lòng, hành lễ, “Vậy thì đa tạ hảo ý của Thế tử.”
“Ồ? Làm sao không làm lễ với Cửu ca ngươi?” Cảnh Triệt tựa hồ như cố ý hỏi.
“Nhận không nổi.” Long Ngọc nhàn nhạt nói rồi đi thẳng vào, lưu lại Cảnh Triệt đứng tại cửa mà sờ sờ mũi, cũng đi vào theo, gã sai vặt bên người Long Hàm vừa định lên tiếng, hắn khoát tay, tên kia tự động ngậm miệng.
Nguyệt Tiên các rất lớn, bây giờ lại bị Cảnh Triệt bao từ trên xuống dưới, hiện ra không gian rất trống trải, cách sân khấu kịch rất gần được đặt ghế Thái sư, bàn trà, trên bàn trà còn có trà thơm, bánh ngọt cùng điểm tâm, còn có một khối băng, Long Ngọc ngồi ở trên ghế thái sư trở mình từ trong diễn chiết chọn kịch, Hạ Mạc Phàm ở bên cạnh giúp cậu quạt ngọc phiến, Cảnh Triệt ngồi ở một bên khác của bàn trà, bên người tùy tùng cấp quạt gió.
“Nguyệt thượng.” Long Ngọc chỉ một tên kịch
“Hôm nay làm sao laị không nghe võ kịch?” Cảnh Triệt có điểm giật mình, người nhận thức Long Ngọc đều biết cậu vô cùng yêu thích nghe võ kịch.
“Trời quá nóng, lại nghe kịch võ, không phải làm khó nhân tâm sao?” Long Ngọc lườm hắn một cái, hắn lại cười, hắn biết đến Long Ngọc là suy nghĩ vì những con hát đó, sợ bọn họ không chịu nổi, nhưng là cõi đời này có bao nhiêu như Long Ngọc có thể suy nghĩ vì con hát chứ?
Trên sân khấu đèn đã đốt lên, đào kép người xướng cũng bước lên, tương tư nhàn nhạt, tình ý nhợt nhạt, biểu hiện vừa đúng.
Long Hàm ngồi cách bọn họ không gần cũng không xa, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy Cảnh Triệt nhoài thân dựa vào bên tai Long Ngọc vừa nói chuyện, nhĩ lực hắn phi thường hảo, thêm vào bọn họ cũng không có tận lực hạ thấp giọng, cho nên hắn nghe vô cùng rõ ràng.
“Chuyện được đề cập đến lần trước, A Ngọc cân nhắc thế nào rồi?” Cảnh Triệt cười hỏi.
“Vậy phải xem ngươi ra giá bao nhiêu.” Long Ngọc uống một ngụm trà mắt cười nhìn hắn, lộ ra một cỗ quyến rũ.
Không biết xấu hổ! Long Hàm cắn răng thầm mắng.
“A Ngọc ra cái giá hảo đi.” Đôi mắt Cảnh Triệt nhìn cậu.
“Toái kim của nhà ngươi cũng không sai a.” Long Ngọc để chén trà trong tay xuống, dùng khóe mắt liếc xéo mà nhìn hắn.
“Hai mươi vò thì sao?” Cảnh Triệt thăm dò hỏi.
Long Ngọc liếc mắt nhìnn hắn một cái, “Cái này là muốn đuổi ta?”
“A!” Hắn nở nụ cười, “A Ngọc quả nhiên…” Lời nói nói phân nửa không tiếp tục nói, xoay tay lại tùy tùng đưa lên một tấm thϊếp, hắn tựa như cùng miêu đùa giỡn tại trước mắt Long Ngọc, “Phương pháp chế tạo Toái kim.”
Thân thủ Long Ngọc cầm tới, mở ra nhìn lướt qua, trong mắt đều lộ ra ý cười, giao cho Hạ Mạc Phàm thu hồi.
Toái kim, danh tửu của Ương Dịch thành, màu rượu vàng óng như ánh ra hoàng kim, vì vậy mà được gọi tên như thế.
Cậu chỉ vì một cái điều phương như thế mà liền bán đứng chính mình a? Hỏa khí của Long Hàm xẹt xẹt hướng lên trên mà bốc lên, hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại tức giận như vậy, tại trong ấn tượng của hắn, Long Ngọc là kiêu ngạo, chưa từng cùng người khác cúi đầu chịu thua, mà bộ dáng này của Long Ngọc làm cho hắn cảm thấy không quen, không dám nhận thức, rất muốn đem người kéo về Ngọc Trang hảo hảo “Tra hỏi” một phen, nhưng mà, hắn không có hành động, may mà hắn không có hành động.
Hạ Mạc Phàm đem một cái hộp ngay ngắn chỉnh tề đem đặt trên bàn trà, nhìn về phía Long Ngọc, thấy cậu gật đầu mới mở ra, hộp mở ra lộ ra đồ vật bên trong, đừng nói Cảnh Triệt, ngay cả Long Hàm cũng trợn cả mắt lên, trong hộp chính là một cái ngọc đào no đủ, thân đào là hoàng ngọc, đỉnh đào có màu hồng, nguồn đào có lá đào, lá đào xanh biếc, một cái quả đào được hình thành từ tự nhiên, cùng trái đào thật vô cùng giống nhau, không cần nói đến công điêu khác, chỉ cần có thể tìm được một ngọc bội như vậy liền không phải chuyện dễ! Mà làm cho bọn họ càng giật mình sự ở phía sau.
Long Ngọc duỗi tay trên ngọc đào mà vặn một cái xoay một cái, mở ra, bên trong có một cái rãnh nho nhỏ, “Nhà ngươi chắc chắn không ít dạ minh châu, tìm cái thích hợp thả bên trong, tắt đèn lửa đi, nhất định sẽ khiến lão Vương phi yêu thích.”
“Có manh mối gì a?” Cảnh Triệt biết rõ Long Ngọc, không có trò hay cậu sẽ không nói như vậy.
“Bên trong có một trăm chữ thọ.” Cậu nhạt nói, “Còn có, thời điểm mở ra phải xoay trái rồi xoay phải, khi đón lại thì xoay phải hai lần, đừng cứng rắn mà đóng mở.”
“Hảo!” Cảnh Triệt nặng nề gật đầu.
Sau đó nghe nói, Bình Ương Vương lão Vương phi cũng chính là nãi nãi Cảnh Triệt thời điểm đại thọ tám mươi tuổi thu quà mừng thọ của tôn nhi đưa đến, ngọc đào bên trong thả dạ minh châu, sau khi tắt hết ánh nến, không trung hiện ra một trăm thọ chữ, lão Vương phi phi thường yêu thích.
“Cái kia, xin lỗi.” Long Hàm nhỏ giọng xin lỗi, Long Ngọc lại như cũ không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp đi, thật giống cái nhìn của hắn cùng Long Ngọc không một chút quan hệ.
Cũng bắt đầu bởi vì chuyện này, Long Hàm chú ý tới Long Ngọc, cũng phát hiện Long Ngọc thật không giống như trước đây, bên trong tâm hắn đã bắt đầu thừa nhận người Cửu ca này, cùng dùng hết tất cả biện pháp tiếp cận lấy lòng, nhưng Long Ngọc vẫn giống như trước đây không nhìn hắn, hắn lại thu thập từng tí từng tí của Long Ngọc, khi tìm hiểu hắn biết được Cửu ca lợi hại bao nhiêu, văn nhân tài tử trong quán trà, tửu lâu đều bàn luận về Long Ngọc, rất nhiều thiếu niên tuấn kiệt sai người đưa tranh chữ cùng văn thϊếp đến trong tay Long Ngọc, có lúc hắn thấy Long Ngọc cùng các tài tử này nọ trò chuyện vui vẻ, không khỏi phát sinh ra tâm lý đố kị, loại tâm tình này hắn cũng không biết là gì, mãi cho đến khi Long Ngọc rời khỏi Ngọc Trang, mãi cho đến hắn bị Long Tĩnh gϊếŧ chết.
Đối với loại tình cảm vặn vẹo kia của phụ thân, hắn không có thể hiểu được, đối với các nữ nhân bên trong Ngọc Trang hắn rất đồng tình lại cái gì cũng không làm được, một đời lại một thế tránh thoát Mạnh bà thang, chỉ vì tại kiếp sau tìm được Cửu ca của hắn.
Bây giờ hắn rốt cục cũng tìm được rồi.