*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Anh Valeria, Rosaline
Beta: Chiêu Anh Trương (Chanh), Rosaline
Thời điểm Quý Liễn xách cổ Tiểu Hắc vào trong, người bên trong vẫn chưa thoát khỏi đả kích mà tỉnh lại, ai nói cho hắn biết, chủ tử nhà hắn khi còn bé lại tay ngắn chân ngắn mà còn bụ bẫm đáng yêu như vậy a, vì sao vương nhà hắn khi còn bé cũng đáng yêu như thế? Minh vương có ánh mắt lạnh lẽo liếc đến đâu đóng băng đến đấy đi đâu rồi?
Cái gì? Ngươi nói Minh vương không phải rất ôn nhuận sao? Vâng! Rất ôn hòa rất ôn nhuận! Nhưng vậy phải xem đối với người nào! Đối chủ tử nhà mình đó là ôn hòa, kêu cái gì thì liền nghe lời cái đó! Nhưng đối với người khác thì sao? Không biểu tình, hoặc là lạnh lùng đòi mạng! Làm sao có khả năng ôn hòa, làm sao mà ôn nhuận!
Quý Liễn đứng trước mặt bọn họ cung kính khom lưng nửa người chào một cái, “Chủ tử, Vương, tại sao hai người cùng tới? Có việc gì thế?”
“Có! Chuyện lớn phát sinh!” Long Ngọc Chu khuôn mặt nhỏ không chút cao hứng, “Ngươi xem bộ dáng này của ta là không có chuyện gì ư?”
“Thật đáng yêu…” Tất Thiến nhỏ giọng thầm thì, bị Quý Liễn che miệng kéo đi, Long Ngọc ở phía sau tức giận trừng liếc mắt một cái, Tất Thiến le lưỡi, trốn sang một bên.
Quý Liễn đi quanh Long Ngọc ba vòng, cho ra giải thích duy nhất, “Bị hạ nguyền rủa?”
“Vãng sinh nguyền rủa, ngươi có thể giải không?” Long Ngọc nhìn hắn.
“Không thể.” Hắn lắc đầu, “Chỉ có người thắt nút mới cởi nút được, tìm tới người nguyền rủa mới có thể mở ra.”
Long Ngọc ủ rũ, “Nguyền rủa là mẫu thân ta hạ, nàng cũng đã chết mấy ngàn năm rồi!”
“Vậy cũng chỉ có thể từ từ mà lớn lên một lần, nhịn một chút giống như một cái chớp mắt liền qua.” Quý Liễn nhún vai không đáng kể.
“Không được!” Long Ngọc không làm, làm người lớn mấy ngàn năm, lập tức biến nhỏ, hoàn lão rồi lại bị người dùng ánh mắt như nhìn thấy vật gì đó đáng yêu, cậu mới không làm!
“Không làm cũng không có cách nào.” Tất Thiến cười cười, đưa bánh pizza cùng sữa bò lên, “Thật không biết Long Ngọc khi còn bé đáng yêu như thế!” Hắn đem sữa bò đưa đến trước mặt Long Ngọc, ngồi xổm xuống, “Có thể cho ta ôm một cái?”
“Muốn ôm thì chính mình sinh đi!” Long Ngọc ngạo kiều quay đầu ra không để ý tới hắn.
“Ta không phải không sinh được đến mới muốn ôm ngươi sao, ngoan nào! Cho ta ôm một cái.” Hắn đưa tay ra.
Long Ngọc đem tay hắn vỗ bỏ, “Thanh Y, ta vừa vặn mấy ngàn tuổi, chúng ta là biến nhỏ, thông minh cũng không thấp, muốn ôm ngươi liền ôm Quý Liễn đi!”
“Hắn không đáng yêu…” Tất Thiến không cẩn thận nói ra miệng, Long Ngọc tại chỗ liền tạc mao.
“Ai đáng yêu! Ngươi mới đáng yêu đấy! Cả nhà ngươi cũng đáng yêu!”
Trên đầu mũ lỗ tai mèo dường như đều dựng lên, bộ dáng nhanh nhẹn như mèo con bị tạc mao.
Tất Thiến cũng không tức giận cười híp mắt nhìn cậu, phải biết bảo bảo đáng yêu như thế ở trước mắt, là ai cũng không tức giận được, trước đây luôn cảm thấy tính cách Long Ngọc biệt nữu, nhưng khi biến nhỏ như thế lại không biệt nữu, đó là quá manh thật là đáng yêu! Thật muốn ôm đến trong l*иg ngực trêu chọc một chút, không biết Long Ngọc khi còn bé có tính cách gì? Sẽ không lại tính cách này đi? Vậy là càng nhiều đáng yêu nha!
Phải nói Long Ngọc khi còn bé tính cách này còn kém rất xa, không dễ tức giận dễ tạc mao như thế, trừ phi bị người xem là khuê nữ, khi còn bé cậu thật biết điều rất nghe lời, là mẫu thân cậu dạy bảo tốt, lúc còn rất nhỏ liền bắt đầu học đồ vật, cũng không cảm thấy khô khan, không giống những hài tử khác của Long gia tộc kia tuổi tác còn nhỏ liền thích chạy nhảy, cậu càng muốn ngồi trước bàn đọc sách nhận thức vẽ bùa về những quỷ kia, những thứ kia là hoa văn nguyền rủa của Tu La, Long Ngọc học được loại chữ đầu tiên không phải văn tự nhân giới, mà là hoa văn nguyền rủa của Tu La, nhận thức đầu tiên từ gia tộc Johnson, từ hai tuổi bắt đầu có hoa văn nguyền rủa ở lưng, đến lúc trước khi mẫu thân mất, cơ hồ đã đem hết thảy hoa văn nguyền rủa của Tu La đều hạ xuống lưng cậu.
Hoa văn nguyền rủa hạ đẳng của Tu La là bức họa làm nhận (lưỡi dao), trung đẳng hoa văn nguyền rủa là niệm chú làm khí, thượng đẳng hoa văn nguyển rủa lay động nhân tâm, vì đó mà chết chóc.
Điều kiện tiên quyết trở thành thượng đẳng Tu La chính là trên lưng phải có tất cả hoa văn nguyền rủa, chỉ khi quen thuộc mới có thể tùy tâm sở dục mà vận dụng, Chân Dao không hy vọng nhi tử trở thành Tu La, rồi lại sợ vạn nhất máu Tu La trên người Tiểu Chân Nhi thức tỉnh rồi bị người có máu Tu La bắt nạt, vì phòng ngừa chu đáo mà bắt đầu dạy cậu hoa văn nguyền rủa của Tu La, cho đến tận khi những món đồ đó dung nhập vào trong máu cậu, nhưng cũng vô hình tạo nên tính bạc tình của cậu, nhìn Chân Dao cùng Long Tĩnh, cái gọi là ái tình, ái tình dễ thay đổi, vì chứng kiến cả thảy nên không thích nữ nhân bên cạnh Long Tĩnh, thậm chí là chán ghét, vì thượng vị mà cái gì cũng làm được, ngay cả con trai của mình cũng có thể lợi dụng, càng thêm chán ghét Long Tĩnh, Long Ngọc càng chán ghét dòng máu Long gia chảy trên người mình, nếu không phải do mẫu thân nói Long Ngọc là một cái tên đẹp, thì cậu đã đổi họ từ lâu rồi, ở trong mắt cậu, Long Tĩnh không xứng với mẫu thân cậu, từ trên xuống dưới hết thảy nữ nhân ở Ngọc Trang gộp lại cũng không kịp một cái bàn chân của mẫu thân cậu, mẫu thân của cậu, không nên tới nhân giới, nàng không thuộc về nơi này.
Long Ngọc chỉ là nhi tử ngoan của Chân Dao, cũng không phải của Long Tĩnh, cậu hận Long Tĩnh, ước gì hắn chết, như vậy liền sẽ không cần phải cho hắn sắc mặt tốt, nếu như nói Chân Dao chết đã tạo ra một đạo khoảng cách của cha con bọn họ không có cách nào vượt qua, nếu nói vậy mặt mũi của Long Tĩnh chính là vạch ngang vực sâu giữa bọn họ, mà Long Ngọc đã ở tại trong vực sâu, một đời Long Tĩnh sĩ diện làm sao có khả năng thả xuống mặt mũi vào trong vực sâu để giải thích tất cả?
Ta ở tại vực sâu tầng thấp nhất, ngươi có dám xuống dưới sao?
Hình ảnh kéo trở về!
Long Ngọc cùng Tất Thiến mắt to trừng mắt nhỏ, một cái muốn ôm một cái không cho ôm, dáng dấp như vậy chỗ nào giống người lớn, hoàn toàn là hai tiểu hài tử, Nhã Diệc cũng không quản bọn họ nháo, Quý Liễn bận giúp đỡ cửa hàng cũng không quản, ngày hôm nay là Hiểu Mục không có, nếu không sẽ đối với Long Ngọc chảy nước miếng, Long Ngọc không đánh Tất Thiến là cho Quý Liễn mặt mũi, nếu là Hiểu Mục ở đây nhất định sẽ đem người vỗ một cái tát đi sang một bên, vẫn là bao che khuyết điểm nha! Người trong nhà cùng người ngoài đãi ngộ đúng là không giống nhau!
Rất nhanh đi đến bên người Quý Liễn nhỏ giọng hỏi, “Công tử kia thật sự là vương của chúng ta?” Cằm hắn khẽ giương lên chỉ về tiểu đại nhân đang ôm Long Ngọc vuốt lông.
“Nếu là hoài nghi nói có thể tự mình đi hỏi.” Quý Liễn nhẹ giọng nói, bất quá, hắn cũng hoài nghi liếc mắt nhìn sang một cái, khí tràng là vương, thủ pháp dỗ người là vương, nhưng này tiểu đại nhân đáng yêu như thế nào đều không nghĩ tới trên người Minh Vương a.
“Ta không dám…” Lại tiếp tục nhỏ giọng nói.
“Có thể đi hỏi đại nhân một chút, dù sao cũng là cùng vương cùng nhau lớn lên, vương khi còn bé ra sao, người chắc chắn biết.” Quý Liễn đóng gói bánh đưa cho đám khách nhân, “Khách nhân hảo.” Khẽ gọi một tiếng, đem nữ sĩ liên tục nhìn chằm chằm manh bảo bảo ở bên cửa sổ ghế sô pha đôi kia gọi tỉnh táo lại.
“Úc, cảm tạ.” Cầm lấy hộp đóng gói lưu luyến rời đi, có thể nói là cẩn thận mỗi bước đi, tư thế kia, nếu là bên cạnh bọn họ không có ai ở, nàng đều muốn xông tới đem hai con ôm đi.
Thời điểm Quý Liễn quay đầu lại liền thấy hắn còn thật lấy điện thoại hỏi Tiểu Tang, Nhã Diệc khi còn bé ra sao.
‘Cũng không bớt lo, học đồ vật nhanh, vấn đề lại nhiều, tính cách cùng Tiền Minh Vương giống nhau phi thường ác liệt!’ đây là Tiểu Tang đánh giá.
Kỳ thực, Nhã Diệc khi còn bé là tương đối nghịch ngợm, cái gì cũng tò mò, cái gì đều phải thử một chút, tỷ như nhéo đuôi Tiểu Tang, bấm lỗ tai Tiểu Tang, cào chân Tiểu Tang vài loại trêu chọc khác, tại sao đều là Tiểu Tang xui xẻo? Bởi vì Nhã Diệc một lát kia mới vừa định, cách hắn gần nhất chính là Tiểu Tang, cho nên, hắn liền xui xẻo thôi!
(Tiểu Tang nguyên hình là mặc lang, không biết có bao nhiêu người nhớ tới a.)Thời điểm lớn hơn một chút thì, thích đọc sách, các loại sách, triệu quỷ, đuổi quỷ, dẫn hồn, tán hồn, lần này thì tốt rồi, quỷ môn minh giới liền xui xẻo rồi, không một cái nào không bị Nhã Diệc thí nghiệm qua, chờ sau khi trưởng thành bắt đầu quản lý Minh giới liền thích phẩm trà, đủ loại lá trà, dụng cụ uống trà, nước suối, đều nhất nhất hưởng qua, lại nếm thử không được mùi vị mong muốn, loại kia hắn cũng không biết là mùi vị gì.
Phải biết, mỗi một vị vương của Minh giới tính tình đều rất là nhạt, sống càng lâu tính tình càng nhạt, mãi đến tận cuối cùng giống như giếng cổ bình tĩnh không lay động, có nhân sinh đều nếm thử không tới thứ mùi đó, nhưng mà Nhã Diệc tại trên người Nguyễn Ngu Chân nếm trải được, sau khi Nguyễn Ngu Chân nhảy xuống Vong Xuyên, thời gian ngàn năm, hắn biết đến thứ tư vị đó, là khổ, khổ vì tình.
Cho nên hắn mới thật cẩn thận che chở Long Ngọc như vậy, giống như bảo vệ trân bảo quý giá nhất thế gian, tùy theo cậtu tùy hứng, tùy cậu cố tình gây sự, Nhã Diệc chỉ có thể sủng nịch cậu, đem cậu làm hư, trừ mình ra không ai có thể tiếp thu cậu, trừ mình ra ai cậu cũng không cần.
Nhã Diệc đời này nói một câu ái tình vô cùng hợp lý.
‘Người trọng yếu nhất của ta chỉ có ngươi, không có người thứ hai, ngươi là duy nhất.’Có thể Long Ngọc thường đếm ngón tay đếm người trọng yếu nhất của chính mình thường thường sẽ đem Nhã Diệc đặt ở cuối cùng, chỉ vào nơi tim.
‘Nơi này có một chỗ là ngươi.’Long Ngọc chưa bao giờ sẽ cùng hắn nói, bên trong tâm ta phần lớn đều cho ngươi, chỉ có địa phương to bằng móng tay cho những người khác, Long Ngọc chính là biệt nữu như thế.
Nhưng, chính vì Long Ngọc như vậy, tùy hứng cũng tốt, biệt nữu cũng được, Nhã Diệc đều yêu thích.
Hai bé con tại tiệm bánh mà cắm rễ, mỗi ngày đùa giỡn rất vui vẻ, nháo rất vui đến nỗi không muốn quay về, Long Ngọc đưa Tất Thiến các phương pháp biến đổi mùi vị của bánh pizza, khoan hãy nói, từ sau khi cậu giúp thay đổi mùi vị bánh pizza tăng lên một bậc, khách hàng quen cũng từ từ nhiều lên, dĩ nhiên mua bánh pizza có, chuyên môn đến xem manh vật cũng có.
Rốt cục sau khi bị khách hàng các loại độ tuổi đùa giỡn, Long Ngọc lôi kéo Nhã Diệc, bám vào Tất Thiến đi ra ngoài đi dạo công viên, mới không cần bị người tham quan chiếm tiện nghi!
Vốn là không có ý định mang Tất Thiến đi, nhưng hắn nói hắn không yên lòng, vẫn cứ đi theo, Quý Liễn tốt tính xem cửa hàng, hắn đi theo bồi.
Công viên rừng rậm ở trung tâm thành phố, diện tích 3000 mẫu, cũng không lớn, lại chiếm vị trí thật tốt, thường xuyên có người tới đây tản bộ, chụp ảnh lấy cảnh.
Rừng rậm trong công viên có mấy trăm loại cây hoa cỏ, trong công viên bày ra đường đá nhỏ, ghế làm từ phảng cây khiến cho chỗ ghế ngồi mát lạnh có thể cung cấp cho du khách nghỉ ngơi, phía trên ghế tựa mát lạnh mọc đầy cành tử đằng làm mái che nắng, rất có mùi vị nguyên thủy, trong rừng có thể bắt gặp động vật nhỏ chạy đến hướng du khách đòi đồ ăn, trong công viên có địa phương chuyên môn bán thức ăn động vật gia súc, có thể để cho tiểu hài tử cho động vật ăn, dễ tiến vào chơi tự nhiên.
Long Ngọc đi mệt, cùng Tất Thiến ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Nhã Diệc nhớ tới công viên nhà này có một loại hoa quả mọng nước Long Ngọc rất yêu thích, liền dặn Tất Thiến hảo hảo bồi Long Ngọc, hắn đi mua thức uống, người đi rồi, Tất Thiến nho nhỏ buồn bực, làm sao lại bị “Tiểu hài tử” chiếu cố? Có thể vừa nghĩ, đừng nói Nhã Diệc coi như là bằng Long Ngọc nhưng cũng không biết lớn hơn hắn bao nhiêu lần, cho nên cũng cảm thấy cân bằng.
(Long Ngọc: Kia dám lấy ta làm tiểu hài tử nha!Tất Thiến: Ai kêu ngươi manh đây!Long Ngọc:…)Hai người ngồi nghỉ ngơi, có một vị nữ sĩ dẫn tiểu nam hài khoảng chừng sáu tuổi đi tới.
“Ai nha! Thật là hài tử xinh đẹp!” Nàng nói ra với Long Ngọc chính là một lời khen.
Long Ngọc một thân quần áo thể thao màu đỏ tím, giày thể thao màu trắng, tóc lại không ngắn, mang theo lỗ tai con mèo kia, môi hồng răng trắng thấy thế nào cũng nhận nhầm.
“Khuê nữ này thật là đẹp mắt! Ngươi xem đây là nhi tử nhà ta! Cũng tuấn tú đi? Ta làm thông gia từ bé đi!” Nữ kia sĩ vừa thấy Long Ngọc liền yêu thích vô cùng, nói cái gì cũng phải cho đứa con nhà mình quyết định đến!
Long Ngọc vừa nghe nói liền vọt lên đến, đứng ở trên ghế, hai tay chống nạnh hướng nàng rống, “Ngươi mới là khuê nữ đây! Cả nhà ngươi đều là khuê nữ!”
“A? Tiểu tử cũng được…” Nữ kia sĩ sửng sốt một chút, cảm thấy được là nam hài tử cũng là có thể tiếp thu.
Lời nói nàng chưa dứt, một người liền vọt tới, ôm Long Ngọc vào trong ngực trong, hướng về phía nữ kia sĩ một tiếng, “Thông gia cái gì thông gia! Con trai của ta so với nhi tử ngươi đẹp trai nhiều hơn! Con rể xấu như vậy nhà ta mới không cần!”
Long Ngọc sững sờ nhìn người trước mắt, đây không phải là An Kỳ sao?
“Tiểu Chân Nhi không sợ nha!” An Kỳ ôn nhu nói.
Long Ngọc ánh mắt mát lạnh thân thủ liền tới bóp cổ của nàng, một bên vừa bóp vừa rống, “Đều là ngươi! Đều là ngươi! Ngươi đem ta biến trở về đi! Biến trở về đi! Đều tại ngươi! Mau đưa ta biến trở về đi a ——!”
Tất Thiến bị tình cảnh trước mắt này làm mắt choáng váng, thời điểm Nhã Diệc trở về liền thấy bảo bối của mình nắm lấy cổ An Kỳ rống, hắn muốn nhắc nhở Long Ngọc một tiếng.
Bảo bối, đây coi như là ngươi mưu sát thân nương đi?