Editor: Thiên Vũ
Beta: Rosaline Nguyễn
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào rèm cửa sổ màu xanh nước biển rọi lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang chảy ngụm nước, Long Ngọc ở trong mộng cảm thấy được ánh nắng, không hài lòng trở mình cà cà trên gối, Nhã Diệc đem rèm cửa sổ kéo lại, trở lại trên giường, đem tiểu bao tử đáng yêu đến chết người trên giường ôm vào trong lòng.
Ta! Ta! Ta, còn một người!
“Ừm… Nhã Diệc…” Long Ngọc ở trong mộng nỉ non tên của hắn.
“Hả? Làm sao vậy?” Hắn đến gần nghe Long Ngọc nói câu kế tiếp.
“Đại khốn nạn! Đưa bánh ngọt cho ta! Không cho ngươi ăn!” Tám phần mười là mơ về bánh ngọt bị cướp, chu miệng nhỏ nói nói mơ.
Nhã Diệc cười thầm, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên môi cậu, “Người biến nhỏ, tính cách cũng giống tiểu hài tử? Bất quá, chỉ cần là ngươi ta liền thích, coi như muốn sống lại một lần ta cũng sống cùng ngươi.” Đem người trong ngực ôm chặt, vùi đầu ở vai hắn làm ổ.
Không cho, ai cũng không cho!
Phượng Giác làm xong bữa sáng chính để mở tiệc, cửa phòng khách mở ra, tiểu bao tử Long Ngọc vuốt mắt đi ra, áo ngủ in hình thỏ con, một đôi dép lê thỏ con, giống như một cái bánh bao nhỏ đáng yêu, không khỏi để cho Phượng Giác lại phỉ nhổ Hoàng Diệp, đứa bé kia quá đáng ghét.
Hắn thấy Long Ngọc mở ra ghế tựa ngồi vào cạnh bàn ăn, hai tay nâng bát nhỏ, một bộ dạng rất phiền não, Phượng Giác đem một chén sữa bò nóng để tới trước mặt cậu, “Tiểu Chân Nhi làm sao vậy?”
“Phiền não.” Cậu duỗi tay nhỏ ra ôm lấy chén sữa bò, ân, thật ấm áp, đúng là rất thơm!
“Có cái gì có thể phiền não?” Phượng Giác sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, thật đáng yêu nha!
“Phiền não làm sao biến trở về đây.” Long Ngọc nghiêng đầu né tránh tay hắn, tức giận lườm hắn một cái, “Ca, nửa tháng kia ta không tỉnh, ngươi đều không đến thăm ta.”
“Ây… Ta không biết mà.” Phượng Giác giải thích.
“Nửa tháng ta không đi học ngươi cũng không biết.” Long Ngọc hoài nghi nhìn hắn.
“Không phải ngươi nghỉ học sao?” Phượng Giác nháy mắt mấy cái, nghe nói là Nhã Diệc cho cậu tạm nghỉ học.
Long Ngọc trừng ba giây đồng hồ, lập tức xông vào trong phòng, nhào tới trên người Nhã Diệc, dùng sức áp, “Nhã Diệc đáng chết! Nhã Diệc thối! Ai cho ngươi cho ta tạm nghỉ học!”
“Ây… Thân ái, ngươi nhẹ chút, lúc đó chừng mấy ngày ngươi không tỉnh, ta không để cho ngươi tạm nghỉ học vậy làm sao bây giờ?” Tuy nói Long Ngọc không nặng, nhưng bị đè lên như thế cũng rất là không thoải mái.
“Ta không quan tâm! Ngươi còn chưa từng hỏi ta! Cứ như vậy cho cho ta nghỉ học! Ta không nghe theo!” Long Ngọc liền vung vẩy rồi nháo.
“Ngoan nào, ngoan nào.” Nhã Diệc nghiêng người đem Long Ngọc đặt ở dưới thân, hôn một cái, “Đừng nóng giận, bộ dáng hiện tại của ngươi cũng không cách nào đi học, ngoan nào!”
“Ngươi còn nói! Ngươi còn nói!” Long Ngọc luôn không hy vọng có người nhắc đến việc cậu biến nhỏ lại, Nhã Diệc lại quang minh chính đại nhấc lên, vung vẩy cánh tay nhỏ giãy dụa cẳng chân, “A!” Môi bị chặn lại, một hồi lâu sau, tiếng gầm giận dữ truyền ra, “Âm Nhã Diệc! Tên sắc lang nhà ngươi! Bổn thiếu chủ mới năm tuổi!”
Nửa giờ sau, mọi người bình tĩnh ăn điểm tâm, Long Ngọc chu mặt bánh bao, trên môi hồng hồng sưng sưng, trên mặt Nhã Diệc một đôi dấu răng nhỏ, vẫn cười đến thiếu đánh, những người khác cúi đầu không dám nhìn.
“Tiếp, các ngươi tính toán đến đâu rồi?” Vẫn là Phượng Giác mở miệng trước.
“Đi tìm bọn tiểu hồ điệp, nhìn coi có biện pháp gì.” Long Ngọc đem sandwich bên trong đĩa kéo đến, thả vào trong bát Nhã Diệc, Nhã Diệc làm bé ngoan ăn.
“Hắn có biện pháp?” Phượng Giác hiếu kỳ.
“Chắc vậy.” Long Ngọc cắn sandwich, “Quý gia là nguyền rủa sư, đối với chuyện nguyền rủa như vậy rất lành nghề, tiểu hồ điệp từ nhỏ tai nghe mắt thấy, hẳn phải biết chút.” Nếu như tên kia cũng không biết, vậy cậu liền định trở lại trường.
“Có cần đưa các ngươi đi hay không?”
“Không cần, ngươi cùng ta ca tương thân tương ái là tốt rồi.” Long Ngọc lườm Y một cái, mất tích nơi nào khi hắn không biết, nửa đêm hôm qua lại dằn vặt! Thật muốn gϊếŧ hắn!
“Khụ khụ!” Y bị nghẹn đến ho khan, giày thối này, thật không đáng yêu! Hoàng Diệp còn không làm rõ, hắn lại không dám nói rõ ràng!
Hoàng Diệp liếc nhìn cậu mắt một cái, chúng ta cùng ngươi sống dưới một mái hiên, ai mà dám nói! Long Ngọc chỉ có điều ở nhờ, có cái gì không dám nói! Bất quá nói được lắm!
“Tiểu Chân Nhi, trên đường ngươi nhớ chú ý an toàn.” Phượng Giác ôn nhu nói với Long Ngọc, lại liếc mắt nhìn Y một cái, ánh mắt kia rõ ràng đang nói, mấy ngày nay ngươi đừng nghĩ vào được nhà!
Y yên lặng uống cà phê, chết oan! QAQ
Hai người thu thập đồ vật xong, từ nhà Phượng Giác xuất phát, bước vào quang thiết.
Tự nhiên lừa gạt đến chín mươi chín bánh ngọt từ phòng mua bánh ngọt, nữ phục vụ chọn món vẫn là người ngày hôm qua, vừa nhìn thấy đôi mắt này liền thẳng, ngày hôm qua một nhóc liền đủ đáng yêu, bây giờ là một đôi, quá manh!
“Ta muốn Tiramisu, Nhã Diệc ngươi muốn cái gì?” Long Ngọc nghiêng đầu hỏi Nhã Diệc.
“Ngươi chọn được rồi, ngươi chọn gì ta cũng thích ăn.” Hắn sủng nịch nhìn Long Ngọc.
“Như vậy nha, như vậy lấy bánh táo đi.” Long Ngọc nghĩ nếu hắn không thích ăn liền để chính mình ăn đi!
“Được, chờ.” Nữ hài chọn món ăn, quét thẻ Long Ngọc, thẻ kia là thẻ miễn phí.
Hai người mang điểm tâm ly khai, nữ hài cảm thán một tiếng, hướng bên trong nói.
“Bếp trưởng, đáng yêu không? Ta sinh một nhóc đi?”
“Ta xem sinh hai nhóc đều được.” Âm thanh bếp trưởng từ bên trong truyền đến, có thể nghe ra có điểm thẹn thùng.
“Được!” Nữ hài giòn tan đáp lại, khẽ hát, bếp trưởng mặt đỏ ngầu.
Hai bé con tiến vào quang thiết, đạp trên một khối ở trên bảng, dọc theo đường đi quay đầu lại dẫn đó là hai trăm phần trăm nha! Hai người sánh vai ngồi cùng một chỗ, Long Ngọc chơi quang điện du hí, Nhã Diệc một bên ra chiêu, nhìn ôn nhu.
Cách vài chỗ hành khách ngồi, một đôi mắt đáng yêu nhìn bọn họ thẳng tia chớp, rồi lại hận cắn khăn mùi soa.
Hệ thống vạn ác! Làm gì đem bọn họ cách xa như vậy! Không cho bọn họ tới gần nhóm tiểu bảo bối! Khả ái như vậy! Ta cũng phải sinh một nhóc!
Hai bé con đứng lên, bàn đạp tự động đưa bọn họ rời khỏi, nắm tay nhau đứng ra, có một đại thúc liền dựa lên đây.
“Nhóm tiểu bảo bối, cha mẹ đâu? Có muốn thúc thúc đưa các ngươi về nhà hay không?” Đại thúc tự nhận cười một mặt ôn nhu, tại trong mắt mọi người, một là cảm thấy được thấy ngớ ngẩn, hai là cảm thấy được phạm nhị.
“Không cần.” Nhã Diệc đem Long Ngọc che chở ở phía sau, cảnh giác trừng gia hỏa đang nhìn tiểu bảo bối phía sau mà chảy nước dãi.
“Thật không cần?” Đối phương rõ ràng rất thất vọng.
“Nhã Diệc, đi thôi.” Long Ngọc lôi kéo Nhã Diệc không nhìn vị đại thúc kia trực tiếp rời đi, vừa đi vừa nói, “Ngươi cần gì cùng hắn lãng phí nước bọt nha! Trực tiếp đi không phải tốt sao!”
Từ quang thiết đến phòng bánh
vui vẻ phải đi xuyên qua một công viên nhỏ, hai người nắm tay nhau từ bên trong công viên nhỏ đi xuyên qua, thời điểm đi tới trung tâm, Long Ngọc không đi.
“Làm sao vậy bảo bối?” Nhã Diệc kéo tay nhỏ bé của cậu, mặt rất gần.
“Ta muốn ăn kem ly nổi tiếng, mua cho ta.” Long Ngọc ngồi trên ghế đá, hai tay chống cằm, một bộ ngươi không
mua cho ta, ta liền không đi!
“Được được được!” Nhã Diệc sủng nịch sờ sờ đầu cậu, “Ngồi ở đây đừng có chạy lung tung, chờ ta trở về.”
“Ta cũng không phải tiểu hài tử, còn có thể chạy lung tung sao!” Long Ngọc trừng hắn, “Nhanh đi! Ta muốn cái ống hương thảo da giòn ngọt! Nhanh đi! Nhanh đi!” Long Ngọc vẫy tay giục.
“Được ta đi, ta đi sẽ trở lại.” Nhã Diệc bước nhanh đi mua kem ly, bảo bối nhà hắn chính là đáng yêu như thế!
Kết quả, Nhã Diệc mới vừa rời đi, Long Ngọc liền bị người theo dõi.
Long Ngọc hai tay chống cằm đánh ngáp, lỗ tai mèo trên đầu mũ theo động tác của cậu run lên run lên, xa xa nhìn lại giống như là một con mèo nhỏ, trong cây cối rậm rạp một đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, cậu tựa hồ cảm giác được cái gì vừa quay đầu lại, một cái bóng đen đánh tới, Long Ngọc còn chưa kịp kêu một tiếng liền bị kéo tới trong cây cối rậm rạp.
“Miêu… Miêu… Miêu…” Khuôn mặt nhỏ bị cọ, thanh âm ngốc vù vù vang lên.
Long Ngọc mặt đen, “Tiểu Hàn buông ta ra.”
“Không! Miêu… Miêu… miêu!” Tiểu Hàn ôm Long Ngọc hung hăng cọ.
“Tiểu Hàn ngoan, đừng làm rộn.” Long Ngọc sờ sờ đầu hắn.
“Ừ!” Tiểu Hàn lắc đầu, “Miêu… Miêu…”
Cứu mạng nha! Long Ngọc trong lòng kêu to, không phải là lúc trước chỉ là đùa ngươi học mèo kêu? Về phần trả thù hiện tại! Quả nhiên là có hiện thế báo!
“Miêu miêu… Ôm một cái…” Tiểu Hàn hôn lên trên mặt cậu, “Thật thích…”
Long Ngọc trợn tròn mắt, tiếng rống giận dữ, “Hàn Thủy! Ngươi còn không buông tay, ta liền cắn ngươi!”
Thời điểm Nhã Diệc cầm kem ly lớn hương thảo trở về, phát hiện Long Ngọc không ở chỗ hắn dặn, mặt lập tức trầm xuống, nghĩ thầm, là tên nào không muốn sống dám lừa gạt bảo bối nhà hắn!
Kem ly được thu vào bên trong không gian đặc thù, bắt đầu tìm kiếm bảo bối của mình.
Lâm Ninh cũng đang tìm Tiểu Hàn, hai người xem như là đồng thời nghe được Long Ngọc gầm rú, đồng thời chạy tới, Lâm Ninh tới liền muốn xách Long Ngọc, bị Tiểu Hàn một cái tát vỗ bỏ.
“Miêu miêu… Ta!” Chu khuôn mặt nhỏ trừng Lâm Ninh.
“Tiểu Hàn ngoan, cái này không phải miêu miêu, là tiểu hài tử, ngươi muốn miêu miêu ta mua cho ngươi.” Lâm Ninh xoa tay giải thích.
“Không được! Liền… Muốn… Cái này!” Tiểu Hàn cố chấp không buông tay.
“Tiểu Hàn, ngươi không cần móng vuốt nữa sao?” Thanh âm Nhã Diệc âm lãnh.
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Ninh nhìn về phía tiểu tử dữ dằn kia, còn chưa nói ngươi, hung ác với Tiểu Hàn nhà ta làm gì! Liền bị một luồng khí áp thấu nổi giận đến.
Thân thể Tiểu Hàn ôm Long Ngọc
vẫn luôn run run, nhưng lại không buông tay, trái lại ôm rất chặt, Long Ngọc thở dài, sờ sờ đầu Tiểu Hàn, bi bô động viên hắn, “Tiểu Hàn đừng sợ, đó là Nhã Diệc, người trong cả thiên hạ đều sẽ thương tổn ta, chỉ có hắn sẽ không, yên tâm đi.”
“Thật…?” Tiểu Hàn nghi hoặc ngẩng đầu.
“Thật.” Long Ngọc gật đầu.
Tiểu Hàn chỉ chỉ chiều cao cậu, “Tiểu… Đáng yêu!”
Long Ngọc tạc mao, “Ai đáng yêu! Ai đáng yêu!”
“Ngươi!” Tiểu Hàn không sợ chết chỉ về phía cậu.
“Sao ta có thể thương ngươi! Ngươi cũng bắt nạt ta!” Long Ngọc đem người vỗ bỏ nhào tới trong lòng Nhã Diệc cầu động viên.
“Ngoan, ta thương ngươi.” Nhã Diệc ôm bảo bối của mình, mỹ mãn ra chiêu.
Tiểu Hàn ngoẹo cổ nhìn bọn họ, nở nụ cười, “Một đôi… Tiểu khả ái!”
Lúc này mặt của hai người đều đen, Lâm Ninh ở một bên nín cười.
Phòng bánh vui vẻ, một đôi bảo bảo đáng yêu đi vào.
“Bánh hương thảo giòn mười cái, bánh sô cô la nhuyễn mười cái, chén bánh pútđing trà sữa, Tiểu Hắc lẹ lên!” Long Ngọc lôi kéo Nhã Diệc ngồi vào một cái ghế sa lon, chọn món ăn.
“Ai là Tiểu Hắc! Ai kêu là Tiểu Hắc! Ai kêu là Tiểu Hắc!” Có người tạc mao, ồ? Này hai bảo bảo này sao nhìn quen mắt như vậy nha!
“Ngươi.” Nhã Diệc mắt lạnh liếc hắn một cái.
“Vương?” Cằm kém điểm rớt xuống.
Trời xanh nha! Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra!