Editor: Huyền Vũ Hắc Linh
Beta: Kún Huyền
“Bà xã muốn đi đâu? Chúng ta cùng đi?” Nhã Diệc lôi kéo tay nhỏ của Long mà sờ soạng.
“Đi đến chỗ của Phượng Giác ca ca!” Long Ngọc không hỏi tại sao hắn lại biến nhỏ, vì đáp án rất đơn giản, đương nhiên là bởi vì mình, nói không cảm động là lừa người, cái tên này luôn đối tốt với mình như vậy, “Nhã Diệc.”
“Hả?”
“Nếu một ngày nào đó ngươi phụ ta, ta liền tìm một chỗ chôn mình cho ngươi tìm không ra.”
Long Ngọc dở tính trẻ con, vênh khuôn mặt nhỏ ra nói, làm Nhã Diệc đau lòng không thôi.
Từ nhỏ Long Ngọc đã khuyết thiếu cảm giác an toàn, lại có thêm vài biến cố xảy ra, sau khi Chân Dao qua đời, tự bản thân hắn đã Tu La hóa, khi ngủ đều gối lên đoản kiếm, hắn không tin bất luận người nào, ngay cả với Tiêu Cảnh cũng phải đề phòng rất lâu, sau đó mới phát hiện người ấy thật lòng đối với mình, người hắn đề phòng nhất chính là cha của mình, vốn dĩ phải là người thân cận nhất, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, Long Tĩnh chưa bao giờ thân cận với Long Ngọc, ôm cũng không chịu ôm, băng dày ba thước không phải là cái lạnh tạo nên trong một ngày, lâu dần, hai người liền trở thành kẻ thù,
có lẽ Long Tĩnh cũng không phải là một người chồng,người cha tốt, hoàn toàn không biết cách dạy con cái như thế nào, đối xử với con mình cùng với cách hành quân đánh trận cũng không có sự khác biệt cho lắm, khi đối mặt với Long Ngọc thì tỏ vẻ chẳng quan tâm,
nhưng sau lưng lại dặn dò quản gia, hắn muốn cái gì liền cho cái đó, cho nên khi Long Ngọc muốn đoạn trường, hạc
đỉnh hồng, đoạt mệnh đan, hay đủ loại độc dược nào khác, quản gia cũng
cho, cũng không báo cáo cho Long Tĩnh biết, vì thế thời điểm ông ta không biết, Long Ngọc đã là hóa Tu La, trên người có hai mươi hai con cổ độc, vẫy tay một cái là lấy mạng người ta, nhi tử của ông đã thay đổi, trở thành một người mà ngay cả ông ta cũng không nhận ra, không đúng, xưa nay ông ta cũng không thèm để ý nên không biết.
“Trên đời này, ta mà đối ngươi không tốt, thì còn có thể đối tối với ai? Trừ ngươi ra, còn có ai đáng giá để ta đối xử tốt?” Nhã Diệc chọc chọc vào trán Long Ngọc, nhẹ giọng nói.
“A, ngươi biết là tốt rồi.” Long Ngọc chà xát lên trán mình, “Nhã Diệc, ta đói, đi ăn cơm đi.” Mới vừa ăn một cái bánh ngọt lại đói bụng rồi.
“Được.” Nhã Diệc sủng nịch gật đầu, kéo Long Ngọc tiến vào một nhà hàng Trung Hoa rất nổi danh, Long Ngọc không thích ăn cơm Tây, hắn cũng vậy,
phải nói, Long Ngọc thích cái gì, hắn cũng thích cái đó.
Hai người bọn họ tự mình hướng về phía cửa nhà hàng đi tới, không chú ý tới mọi người trên đường phố dùng ánh mắt thật đáng yêu nhìn hai người bọn họ, mọi người liền nghĩ, thật sự là hai đứa nhỏ vô tư a!
Hai người kéo tay nhau tiến vào nhà hàng, nhất thời manh nát tâm người bên trong, vị nữ phục vụ nhìn hai thằng nhóc, sửng sốt một chút, mới nhớ tới công việc mà mình phải làm, “Hai vị mời sang bên này.”
Ở thời đại này sẽ không bởi vì ngươi là trẻ con liền bỏ qua, trái lại bởi vì là trẻ con nên mới càng coi trọng, vừa nhìn đồ hai thằng nhóc này mặc liền yêu liền quý, đương nhiên là hài tử nhà quý tộc,có lẽ bảo tiêu lại đang ở khu vực
gần đây kìa.
Hai người được đưa đến một bàn cạnh cửa sổ,phục vụ đưa thực đơn, nhìn hai thằng nhóc thật ra dáng lật thực đơn.
“Ta muốn ăn cá cay.” Long Ngọc gọi món ăn.
“Ừm, cay vừa thôi, quá cay sẽ bị nóng!” Nhã Diệc gật đầu, “Trộn khổ cúc.”
Chọn một món rau thanh nhiệt.
“Thêm kê miếng cay.” Long Ngọc tiếp.
“Ừ, măng khô xào.” Nhã Diệc gật đầu.
” Tôm thủy tinh bóc vỏ.” Long Ngọc chọn.
“Canh ngô.” Nhã Diệc lật tới trang món ăn chính, “Bà xã, ngươi muốn ăn món chính gì?”
“Ân ——!” Long Ngọc lật tới tờ kia, “Bơ tiểu man đầu hảo.”
“Được.” Nhã Diệc gật đầu, ” Những món này là được rồi.”
“Tuyệt vời.” Người phục vụ ghi món ăn xong, thời điểm xoay người lại là một mặt ngốc, quá manh! Thật là đáng yêu! Manh bảo bảo (Long Ngọc)và
tiểu đại nhân (Nhã Diệc) thật là một đôi tiểu tử khả ái!
Thời điểm người phục vụ mang món lên, thật tri kỷ đưa thêm đồ dùng bát đũa của trẻ em, “Đồ ăn lên đủ, hai vị dùng thong thả.” Nói xong lui xuống,
cùng một viên phục vụ xa xa nhìn trộm đôi tiểu tử, liền thấy hai thằng nhóc
một đứa thì toàn tâm toàn ý ăn, một đứa thì toàn tâm toàn ý gắp cho, quá là
manh!
Long Ngọc ăn cá, Nhã Diệc gỡ xương, Long Ngọc ăn kê miếng, Nhã Diệc róc xương đầu, ăn cá nhiều thì đút thêm đũa khổ cúc, gặm kê miếng cũng
không tốn công hạ đũa, đút đũa măng khô, muốn ăn canh bắp ngô đối phương đưa lên đầy đủ, từng muỗng từng muỗng đút cho, lúc ăn tôm bóc vỏ,
thì gỡ đầu tôm rồi mới đút cho Long Ngọc, vậy mới được gọi là tiểu đại
nhân!.
“Ăn no?” Nhã Diệc nhìn Long Ngọc đã được ăn uống no đủ đang hài lòng như chú mèo nhỏ, Long Ngọc gật gật cái đầu cao, Nhã Diệc nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, “Tính tiền.”
“Chào ngài tổng cộng là XXX nguyên.” Người phục vụ đem ra phiếu thu chi cùng thẻ quang cơ.
“Được… Ân” Nhã Diệc sờ sờ túi rõ ràng mang thẻ, tại sao giờ lại không còn?
“Tìm cái này?”Ngồi ở phía đối diện, Long Ngọc cầm trong tay quang thẻ lắc lắc, phía trên là hình đóa hoa sen màu lam đẹp đẽ, hoa sen màu lam là đồ vật
của Phật môn, rất phù hợp với khí chất thanh lãnh của Nhã Diệc, giống với
hình tượng của phật, nhìn thì thấy ôn hòa, nhưng thực chất thế gian có xảy ra
chuyện gì, cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, tuy nhiên vật này trong mắt Long
Ngọc chính là dùng hai chữ để hình dung, muộn tao!
“Vậy ta dùng cái này.” Nhã Diệc hoảng sợ dùng quang thẻ trong tay, phía trên là một đóa bỉ ngạn đỏ tươi, một đóa hoa lớn hung hăng chiếm lấy toàn bộ mặt thẻ, yêu nghiệt, diễm lệ, giống như gϊếŧ chóc ở ngay trên bề mặt,
giống như Long Ngọc, đầy tính chiếm hữu mà cũng thật hoa lệ, yêu nghiệt
mà cũng thật diễm lệ, ở trong mắt Nhã Diệc chính là thân thiết yêu dấu!
“Ngươi lấy thẻ của ta!” Long Ngọc tạc mao.
“Của ngươi cũng là của ta.” Nhã Diệc cười ôm lấy bà xã, lấy thẻ của mình
giao cho người phục vụ đang bị manh tới mứchai mắt đều hóa trái tim.
Trò khôi hài nho nhỏ ở nhà hàng kết thúc, hai người lại lần nữa kéo tay nhau
đi ra ngoài, bọn họ vừa xuất hiện, nhân viên phục vụ lập tức líu ra líu ríu
cùng nhau bàn tán.
“Hảo manh! Hảo manh!”
“Quá manh!”
“Đáng yêu chết rồi!”
“Manh chết rồi!”
“Khụ khụ!” Ông chủ ho khan hai tiếng, đám người liền tản đi, ông chủ mở ra
hình ảnh vừa mới chụp trộm được, hai đứa bé đáng yêu cùng nhau ăn cơm rất
manh rất ấm áp, ừm, muốn mang cái này đi làm thành hình ảnh quảng cáo,
quá đáng yêu rồi!
Hai người nắm tay nhau đi đến Phượng Giác gia, lúc ở ngoài, liền nghe bên
trong có tiếng người cãi vã.
“Rốt cuộc là ngươi có cho hay không?” Tại sao lại là thanh âm của Ngao Tiến?
“Vì sao ta phải cho ngươi? Ngươi là cái thá gì!”Thanh âm gào thét của Hoàng Diệp.
“Hoàng Diệp ngươi muốn gì!” Dĩ nhiên Ngao Ngũ cũng tới!
“Ngao Ngũ ngươi rống ai đó! Muốn ăn đòn phải không?” Tần Mân cũng không phải dạng vừa nha!
“Được rồi!” Oa! Cũng thật là bạo ngược, “Cút cho ta!”
“Lão tử không đi!” Ngao Tiến cũng rống to, “Nếu hôm nay không giao phượng hoàng ra… A!” Nói còn chưa dứt lời liền bị ném ra.
“Cha!” Ngao Ngũ lập tức đuổi theo.
Long Ngọc cúi đầu nhìn Ngao Tiến vừa ngã bên chân, lôi kéo Nhã Diệc dẫm trên người hắn bước vào cửa.
“Ca! Ta và Nhã Diệc muốn ở chỗ ngươi ở hai ngày.”
Bốn người tong phòng trợn tròn mắt nhìn hai người vừa tiến vào, đồng thanh nói.
“Tại sao hai người lại biến thành như vậy?”
“Một lời khó nói hết, trước tiên khoan nói, dọn dẹp một căn phòng, ta muốn đi ngủ.” Long Ngọc ôm ba lô gấu ném cho Nhã Diệc, tự mình tìm một căn phòng.
“Lúc này mới mấy giờ, ngươi đã buồn ngủ?” Hoàng Diệp khinh bỉ hắn.
“Không biết, bây giờ ta là tiểu bảo bảo? Rất dễ buồn ngủ.” Long Ngọc đi tới kéo kéo ống tay áo Phượng Giác, “Ca, buồn ngủ.”
Trong nháy mắt Phượng Giác cũng bị manh hóa, Long Ngọc nhỏ như vậy so với đệ đệ của hắn còn đáng yêu hơn nhiều!”Tới đây, ta lấy cho ngươi chăn mới, nếu không cùng ca ca ngủ nha?”
Long Ngọc vẫn chưa trả lời, Y cùng Nhã Diệc đồng thanh, “Không được!”
Ôm lão bà! Trở về nhà ngủ, chỉ có điều… Một bên là đơn thuần chỉ là ngủ, một bên là ngủ trên danh nghĩa nhưng lại làm mấy việc không mấy trong sáng, Hoàng Diệp liếc một cái, cũng lôi kéo lão bà mình trở về nhà, đi ngủ một cách trong sáng đây!
Ngủ no rồi mọi người lên ăn cơm tối, rõ ràng Phượng Giác không đứng lên nổi nên ra lệnh đá Y đi nấu cơm, tuy nhiên, phải nói rằng, Long Ngọc và Phượng Giác có mệnh châu rất giống nhau, ngay cả lựa chọn nam nhân cũng đều là kiểu sát thủ làm nổ nhà bếp, kết quả cuối cùng, phải gọi thức ăn ngoài!
Long Ngọc cắn pizza, miệng phình ra rất giống hamster, “Nói chuyện, rốt cuộc Ngao Tiến với tên kia tới đây làm gì?” Nuốt miếng pizza trong miệng hỏi xong lại cắn một miếng lớn.
Phượng Giác nhìn bộ dạng Long Ngọc, tâm bị manh ầm ầm nhảy lên, nếu không phải Nhã Diệc ở bên cạnh che chở, nhìn hắn chằm chằm giống chó dữ thì hắn sớm nhào tới, “Úc, úc! Nghe nói hắn có một người mà hắn rất yêu, người đó bị mắc quái bệnh, nên muốn dùng phượng hoàng vũ cứu người đó.”
“Công mẫu?” Hoàng Diệp vừa nói, liền bị ho khan một tràng, vội vàng nuốt đồ ăn nuốt đồ ăn, phun canh phun canh, “Ta hỏi sai rồi sao?”
“Ngươi nên hỏi Thư Hùng.” Tần Mân lắc đầu, quả nhiên là một đôi, nói ra thật là huyễn diệt!
“Nghe nói là Thư.” Phượng Giác nói.
“Không phải mẹ Ngao Ngũ chứ?” Trực giác của Long Ngọc rất chuẩn, lần này cũng vậy.
“Không sai.” Phượng Giác gật đầu, đưa tay ra ngay lúc Nhã Diệc không kịp xuất thủ, đem Long Ngọc ôm đến trên đùi, đưa tới cái nhìn giận dữ của Nhã Diệc, nhưng vì Long Ngọc ngồi trong l*иg ngực Phượng Giác rất thoải mái, hắn cũng không nói gì.
“Truyền thuyết nói đó là mối tình đầu của hắn, vì nữ nhân đó mà hắn đã bỏ vợ bỏ con.” Phượng Giác lạnh lùng nói.
“Đểu!” Long Ngọc lạnh lùng phun ra một chữ, loại người này sống cũng thật là tốt rồi! Đột nhiên nhớ lại một truyền thuyết hoàn toàn không có khả năng thực hiện, “Ca, hắn tìm ngươi muốn phượng hoàng vũ, thì ngươi hãy nói cho hắn truyền thuyết bỉ ngạn vãng sinh.”
Phượng Giác cúi đầu nhìn tiểu tử trong lòng, không khỏi đồng tình với Ngao Tiến cùng mối tình đầu của hắn.
Lục giới từng có một truyền thuyết, vãng sinh theo bỉ ngạn, hoa đồng thời nở đỏ rực, không phải người cũng có thể luân hồi, người chết có thể hồi sinh.
Vấn đề là, vãng sinh thì có hoa màu trắng, làm sao có khả năng có màu đỏ và nở cùng hoa bỉ ngạn, quan trọng nhất là… Minh giới không phải là nơi ai
cũng có thể đi, làm sao có khả năng đi mà không ở lại, cứ cho là có thể đi đến đó, thì khi bỉ ngạn hoa gặp gỡ vãng sinh hoa sẽ tản đi ngay, cho nên mới phải trồng tách biệt ở hai bờ Vong Xuyên, không riêng gì hoa bỉ ngạn là loại hoa khi nở thì sẽ không thấy lá, đương nhiên bỉ ngạn và vãng sinh cũng không cùng nhau tồn tại, nên không thể có khả năng đồng thời sử dụng, đưa ra cái biện pháp này không thể nghi ngờ là sẽ khiến Ngao Tiến ăn một trận khổ ở Minh Giới.
Long Ngọc không hổ là Tu La, bây giờ biến nhỏ cũng là tiểu ác ma, chỉ có hắn mới có thể đẩy người ta vào chỗ chết, cho dù người đó là Ngao Tiến hắn cũng có thể hạ thủ, không có bất cứ điều gì khiến hắn nương tay, hắn và Ngao Tiến có thù hận, chắc hẳn Ngao Tiến không nhớ rõ, khi đó Ngao Tiến chỉ là chỉ ấu long, trong lúc vô tình rơi đến sân nhà Long Ngọc, đập phá một khối ngọc bội, còn quấy rầy giấc ngủ của Long Ngọc, tuy nói Ngao Tiến đã bị Tiêu Cảnh và Hạ Mạc Phàm truy sát ở trong sân một trận, nhưng mối thù của bọn hắn cứ như vậy mà kết thành, hắn đã dùng thời gian rất lâu mới làm ra khối ngọc bội kia, Long Ngọc rất yêu thích!
‘Ngươi tên gì?’
‘Hỏi tên tiểu gia làm gì?’
‘Không nói à? Đánh tiếp!’
‘Đừng đánh! Đừng đánh! Ta nói, ta gọi Ngao Tiến, nhưng mà ngươi hỏi điều này làm gì?’
‘Để sai người làm mộ phần cho ngươi!’.
“A! Cứu mạng!”
Ngươi đánh nát ngọc bội của ta! Thiếu chủ đánh chết ngươi!
T^T đau!