Quyển 3 - Chương 110: Bánh bao không phải kẻ ăn chay

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Minh giới có vô số linh hồn, trong đó làm cho người ta đau đầu nhất chính là ác linh ác quỷ, phần lớn là vì chấp niệm mà tạo thành, tích lũy lâu dần mà tạo thành yếm thú, yếm thú vô cùng phiền phức, lại cực kỳ hắc ám, lại không có đầu óc, chỉ biết một mực biết phá hoại tàn sát, xuất nhiều nhất tại vong linh đảo.

Vong linh đảo là địa phương nào?

Các trưởng lão trước đây của Minh giới từng nói, nơi đó là vùng đất tối ác, là địa phương sinh sôi tà ác,

Minh Vương nói, nơi đó trừ người ở ngoài, mệnh tận rồi lại không chịu quay trở về địa phương mà hồn phách phải về.

Nếu để cho Long Ngọc nói, phi! Đó không phải là cái địa phương lưu vong sao!

Không sai, là một địa phương lưu vong, những hồn phách cố chấp không chịu rồi đi, lại không thể lưu lại lục giới, liền bị cưỡng ép đưa đến vong linh đảo, bởi vì chấp niệm quá sâu đậm, hồn phách liền cắn nuốt dung hợp lẫn nhau, chậm rãi liền sinh ra loại gọi yếm ác thú, đợi đến thời điểm yếm thú nuốt lẫn nhau đủ mạnh, liền theo bản năng mà lao ra khỏi vong linh đảo, lao ra kết giới, xông vào nhân giới mà phá hoại trắng trợn, không sai biệt lắm cứ mấy mươi năm hoặc mấy chục năm liền xảy ra một lần, nhân loại bây giờ đã từ thời điểm hoảng loạn đến bình tĩnh, thậm chí có dị năng giả còn giúp gϊếŧ yếm thú, nghe nói sau đó có thể đến Ngọc vô hà để đổi một trang sức bằng ngọc, một điều kiện rất dụ người, làm cho không ít dị năng giả trở nên tích cực, dĩ nhiên, vì yếm thú mà có rất nhiều người bình thường bị thương có thể tới bệnh viện lớn để chữa trị cho nên hiện tại mọi người không quá lo lắng, nghe nói những năm gần đây chừng từng nghe nói có người chết.

Lại nói đến, yếm thú này mỗi lần xuất hiện đều tại các địa phương đông đúc người dân, nếu không, thì cũng ở chỗ dân chúng hội họp.

Long Ngọc ôm bánh bao nhỏ Thời Vũ đã không thèm đếm xỉa đến người thứ mười ôm nam hài đến muốn làm thông gia từ bé, bánh bao nhỏ đã lười tạc mao, không thèm nhìn hay liếc đối phương một cái, nằm nhoài trên bả vai của Long Ngọc mà chơi ngón tay của chính mình, trong lòng Long Ngọc nói thầm, chính mình năm đó kỷ lục cao nhất được ghi chép là một ngày hai mươi chín người…

Bất quá, cậu cũng rất đau đầu, ngày thường cơ hồ đều không thấy một hài tử nào, làm sao bây giờ lại chạy ra nhiều như vậy! Mà tất cả đều là nam hài! Bây giờ không phải là thiếu hài tử sao? Không để bảo bảo ở nhà mà nuôi sao lại mang ra đường làm chi? Cũng không sợ bị người lừa bán đi!

“Vị tiên sinh này, khuê nữ của nhà ngươi thật là đẹp mắt.” Một âm thanh phong lưu cùng quyến rũ truyền đến, “Không bằng, cùng ta kết thông gia đi.”

Long Ngọc thầm đếm, người thứ mười hai…

Cậu nhàn nhạt mà nhấc mắt liếc đối phương một cái, là một nam nhân lớn lên rất hảo, nhưng đáng tiếc là lại có đôi mắt phong lưu, không phải là mắt hoa đào*, không phải là mắt hồ ly*, mà bên trong đôi mắt kia lại đầy ý xuân, người có đôi mắt phong lưu trời sinh như vậy, hài tử nắm tay hắn, nhìn qua cũng mới bảy tám tuổi, cũng có đôi mắt phong lưu trời sinh, vừa nhìn là biết tương lai sẽ là một tên lãng tử, cậu cười lạnh, thu hồi lại ánh mắt, ôm nhi tử mà đi.

Nam nhân bị cậu nhìn một cái trong lòng liền trở nên ngứa ngáy, không chút suy nghĩ mà đưa tay ra chắn trước mặt Long Ngọc, “Làm sao cứ đi như vậy? Không bằng kết giao bằng hữu.”

“Ngươi xứng sao?” Long Ngọc lạnh lùng phun ra ba chữ, nam nhân cứng người, đột nhiên ám muội nói.

“Xứng hay không, làm liền biết.”

Long Ngọc thực sự là đã lâu rồi không gặp phải loại nam nhân mặt dày như vậy, Nhã Diệc không tính, tên kia không phải da mặt dày, mà chính là không cần mặt! (Nhã Diệc: Hắt xì)

“Nhi tử, ngươi xem chú này có đẹp mắt không?” Long Ngọc nhẹ giọng hỏi bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ quăng cho nam nhân kia một cái liếc mắt, “Xấu chết được! Không có hảo nhìn như phụ thân a!”

“Bảo bảo ngoan!” Long Ngọc hôn trên khuôn mắt của bé một cái.

“Cha thân, bên này cũng muốn!” Bé lập tức đem một bên còn lại đưa qua.

“Hảo!” Long Ngọc hôn thêm một cái.

Nam nhân sầm mặt rồi lại nhìn một lớn một nhỏ, vừa nãy thời điểm Long Ngọc gọi tên nhóc kia hắn liền biết mình nhìn lầm, hồi thì tên nhóc kia kêu phụ thân, hồi lại kêu cha thân, hắn cũng đã biết, mỹ nhân trước mắt là cái gì, có trượng phu, lại có tên nhóc được sinh ra trước mắt này, quá nửa là có huyết thống Tu La.

“Không phải chỉ là Tu La thôi, có gì đặc biệt.” Nam nhân hung tợn nói.

Long Ngọc lạnh mắt nhìn hắn, đột nhiên cậu nở nụ cười, “Dù sao so với yêu không ra yêu tiên không ra tiên thì mạnh hơn.“ Sắc mặt nam nhân nhất thời tái nhợt.

“Ngươi như thế nào lại cùng phụ thân ta nói chuyện như vậy? Ngươi tính là thứ gì a!” Tiểu nam hài hung hăng nói, có gia trưởng dạng gì thì sẽ có hài tử dạng đó, đúng là không thể khiến cho người ta yêu thích được!

“Ngươi là thứ gì! Sao lại không biết nói chuyện như vậy! Cha thân ta là người mà tên tiểu tạp mao như ngươi có thể nói sao!” Bánh bao nhỏ nhướn mày kiêu ngạo nói, trên cao nhìn xuống mà nhìn tiểu nam hài kia, bé trời sinh là kế thừa miệng độc của Johnson gia! Câu nói đầu tiên đã đâm người ta đầy máu thịt!

Tiểu nam hài kia lúc nào đã bị như thế, chắc chắn ở nhà được sủng ái vô cùng, bị tiểu bao tử nói một câu nói như vậy mặt liền đỏ, một chữ cũng không nói ra được, mặt nam nhân lạnh xuống, tay muốn đưa đến mặt của tiểu bao tử mà bấm, “Có là tiểu hài tử cũng không thể nói lung tung, cẩn thận không thể trưởng thành.” Lời nói này vừa nghe đã biết là lời uy hϊếp

Tay hắn vẫn như bấm đến, đã bị quạt phiến trong tay Long Ngọc gõ vào cổ tay, đau đau đớn đớn, làm cho hắn hơi nhướng mày, rồi lại thấy Long Ngọc “bộp” một tiếng mở ngọc phiến ra, ngọc phiến màu đỏ, tạo ra một cảm giác ấm áp, một bộ dạng công tử bột mà nhìn hắn, “Người trưởng thành phải biết đúng mực, đồ vật có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung, cẩn thận tay chân không được hoàn chỉnh a.” Giọng nói lãnh ngạo mà lại lộ ra thêm âm thành, khiến người ta không rét mà run.

“Như vậy, vị tiên sinh này phải trông chừng con trai mình cho tốt đi a!” Nam nhân cơ hồ là cắn răng mà nói ra câu này.

Mà Long Ngọc lại ngửa nhìn bầu trời, lời nói có chút xa xôi, “Vẫn là nên xem chừng con trai của ngươi cho tốt trước đi.” Cậu vừa nói xong mặt đất rung chuyển, từ bên trong pháp trận phù phiếm lao ra rất nhiều yếm thú lao ra, theo sát là qủy sai của minh giới, yếm thú tán loạn khắp nơi, đe dọa mọi người, tên kia vô cùng nhát gan mà hô một tiếng, mang tiểu gia hỏa kia che chở mà lao ra ngoài rút lui, dị năng giả tiến lên giúp đỡ quỷ sai lùng bắt yếm thú, tình cảnh vẫn không tính là quá hỗn loạn.

“Sách, sách, sách, lúc này nhiều quá.” Long Ngọc không có dự định chạy mà là ngước đầu nhìn khung cảnh đánh nhau trong không gian, “Bảo bảo, xem cái kia chính là yếm thú a.”

“Cảm giác thật đáng ghét a.” Tiểu bao tử chu khuôn mặt nói nhỏ.

“Ha ha, chán ghét là được, nếu không làm sao gọi là yếm thú đây.” Long Ngọc cười rồi hôn lên chóp mũi của bé một cái, làm cho bé cũng cười khanh khách.

So với sự trấn định của bọn họ, đôi phụ tử kia thì lại không quá trấn định, sắc mặt đã sớm tái nhợt, bắt đầu chạy trốn, nhưng cũng không cách Long Ngọc quá xa, run rẩy dựa vào cây cột, vì vậy hắn cũng nghe được câu nói của câu làm cho hắn cơ hồ như bị dọa sợ.

Lúc này một quỷ sai đang truy đuổi yếm thú đột nhiên phát hiện ra Long Ngọc, ba tên quỷ sai lập tức bay tới, hành lễ, “Điện hạ! Nơi này nguy hiểm, kính xin điện hạ cùng tiểu điện hạ rời đi trước!”

“Không cần, sóng to gió lớn nào bổn hậu đều đã gặp qua, vài con yếm thú nho nhỏ như thế bổn hậu hoàn toàn không đề vào mắt.” Long Ngọc phất tay một cái, “Không cần quản ta, các ngươi đi làm việc của mình đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta sẽ bảo vệ tốt cha thân a!” Tiểu bao tử vỗ vỗ ngực bảo đảm. Ba tên quỷ sai liếc mắt nhìn nhau, gật đầu tán thành, tiếp tục làm việc của mình.

Bọn họ tin tưởng bản lĩnh của Long Ngọc, trên đời này, còn có ai có thể khiến cho cậu bị thương! Huống chi còn có Minh vương tương lai ở đây, muốn tổn thương cậu càng không thể!

Long Ngọc ôm lấy tiểu bao tử mà xem cuộc vui, cũng không rời đi, thiếu điều còn muốn đem cái ghế ngồi xuống, pha chén trà, bộ dạng kia, như là không phòng bị một chút nào!

Xem bộ dạng kia của cậu, bảy tám con yếm thú liền hướng chỗ cậu mà chạy tới, Long Ngọc trái lại nở nụ cười, ai nói yếm thú không có trí khôn chứ? Đây đều là bộ dạng không có đầu óc có được hay không a! Khí tràng của cậu mạnh như vậy mà lại không cảm giác được, đây không phải là muốn chết chứ là muốn cái gì a? Ngọc phiến trong tay giơ lên nửa, chuẩn bị ra tay.

Chỉ có điều, cậu còn chưa ra tay, trên đất hiện lên vô số liêm đao, ôm lấy yếm thú, từng đao từng đao đem yếm thú lăng trì, khiến cho người xem kinh hồn bạt vía, tiểu bao tử vô cùng đắc ý đưa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Cha thân, ta có lợi hại không a?”

“Ừm! Bảo bảo nhà ta lợi hại nhất!” Long Ngọc cười cười chà chà lên trán của bé.

Quả nhiên là ứng cử viên cho vị trí Minh vương, trời sinh đã có thể điều động lực lượng của Minh giới!

Tiểu bao tử được Long Ngọc khen một cái, càng thêm đắc ý, nhìn yếm thú bị tiêu diệt mà hừ lạnh, tưởng là tiểu gia ta ăn chay sao? Dám đánh chủ ý lên cha thân ta! Diệt ngươi a!

Quân bộ cũng chạy tới, Quân thống lĩnh đội cưỡi trên liệt thú cùng gia nhập cuộc vây quét, Phồn Dạ ở giữa không trung tìm kiếm bóng dáng của Long Ngọc, sau khi phát hiện được bóng người, liền thúc liệt thú hạ xuống.

“Cha thân, hai người không có sao chứ?”

“Chúng ta có thể có chuyện gì chứ?” Long Ngọc cười yếu ớt, “Đi làm việc của ngươi đi a.”

“Ân, vậy một chút nữa con sẽ qua lại.” Nàng gật đầu lần thứ hai rồi điều khiển liệt thú bay lên.

Long Ngọc nhìn yếm thú không ngừng xuất hiện, lông mày nhăn lại, “Lần này tựa hồ hơi nhiều a!”

“Điện hạ.” Tiểu Tang xuất hiện ở bên cạnh cậu.

“Nói.” Long Ngọc biết hắn đến thì tình hình đã vô cùng nghiêm trọng.

“Yếm thú ở Vong Linh đảo bạo động.” Tiểu Tang nói, “Cho nên lần này xuất hiện vô cùng nhiều, hơn nữa, sợ là không thể quản được.

“Nói trọng điểm.” Long Ngọc ghét nhất là nghe hắn nói chuyện vòng vo.

“Chỉ có thể hủy diệt.” Hắn nghiêm túc nói.

“Tìm Vương nhà ngươi đi.” Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, việc này không tìm Nhã Diệc, mà tìm cậu làm gì?

“Híc, Vương không làm.” Hắn muốn nói, Vương ngại phiền phức, hắn sợ hắn nói ra, Long Ngọc lại nói ra một một ta còn sợ phiền phức hơn nữa a!

“Là sợ phiền phức đi?” Long Ngọc nhướng mắt nhìn hắn một cái, hắn không phủ định chính là thừa nhận, “Đi Minh giới tìm Tư Thần, để cho hắn cùng Đoàn Nhi ở Vong Linh đảo tiêu trừ ma trận, tán linh, còn, Nhã Diệc…” Long Ngọc cười cười, hắng giọng, cho tiêu bao tử một cái nguyền rủa cấp âm, sau đó, ở giữa không trung hô lên, thanh âm kia chấn động người, quỷ, Tu La, lỗ tai của tất cả mọi người đều đau

[Âm Nhã Diệc! Ngươi chết ở đâu rồi! Ngươi đi ra cho lão tử a! Có yếm thú bắt nạt lão bà ngươi! Ngươi quản hay không!]

“Quản!” Nhã Diệc dám không quản sao, bất kể giá nào, hắn vẫn phải làm chút gì đó! Hơn nữa, đã khi dễ đến lão bà của hắn rồi! Ngươi nói cái gì lão bà của hắn bắt nạt yếm thú? Vậy được rồi! Bị lão bà của hắn bắt nạt là vinh hạnh của bọn nó! (SY: trinh tiết a!)

Lời nói đột nhiên thốt ra, làm cho mọi người đều cả kinh, đại khá là vạn vạn không nghĩ tới, cứ như vậy mà có một câu mà đem Minh Vương rống trả lời lại, quả nhiên là thê nô trong truyền thuyết!

Nhã Diệc một tay vừa ra chiêu, vừa đọc nguyền rủa, yếm thú toan tính chạy trốn trong nháy mắt liền biến thành tro tàn, khiến cho người ta trợn mắt ngoác mồm, cái tên này rốt cuộc mạnh bao nhiêu a! Thật là đáng sợ a!

“Lão bà, ta lợi hại không?” Hắn quay đầu về phía thân ái của mình mà làm nũng, khiến cho cằm mọi người trực tiếp rơi xuống.

“Ngoan” Long Ngọc cười híp mắt đưa tay ra sờ sờ lên đầu hắn, hắn cười càng rạng sỡ hơn, mọi người có cảm giác phía sau hắn có một cái đuôi đang lắc qua lắc lại?

“Phụ thân lợi hại!” Bánh bao nhỏ cũng đưa cho hắn một dấu nước lớn trên khuôn mặt

“Ha ha!” Nhã Diệc cười khúc khích, vung tay lên, “Đi, về nhà!” Mang theo vợ con về nhà.

Vẫn như trước lưu lại Tiểu Tang khổ bức mà thu thập hỗn loạn…