Chương 9

“A…”

Tô Tuệ Anh bị kí©h thí©ɧ thét lên một tiếng chói tai, muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng lại không nhịn được ngón tay đang trêu chọc bên trong, lập tức vừa giận vừa xấu hổ, nắm hai tay đánh lên người Sở Trình Thiên: “Tên xấu xa nhà anh… anh ăn hϊếp em… ưm…”

Còn chưa dứt lời đột nhiên bị đôi môi của Sở Trình Thiên phủ lên ngăn lại trong miệng.

Hôn đến khi Tô Tuệ Anh gần như ngừng hô hấp, Sở Trình Thiên mới buông tha môi cô nhưng vẫn giống như cũ một đường hôn từ cổ Tô Tuệ Anh xuống ngực của cô, sau đó dùng miệng ngậm lấy nụ hoa phấn hồng kia.

“Ưm…”

Thân thể Tô Tuệ Anh run lên, không nhịn được mà cong nửa người, bàn tay nhỏ bé vô ý thức ôm lấy đầu của Sở Trình Thiên đang vùi trước ngực cô.

Rõ ràng biết bản thân hiện giờ không hề uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, biết rõ rằng bản thân không nên xảy ra bất kỳ quan hệ nào với anh thêm nữa, nhưng thân thể của cô lại không sao từ chối được sự đυ.ng chạm của anh, cô thích loại cảm giác này, cô thích cảm giác ở cùng anh.

Sở Trình Thiên cảm nhận được Tô Tuệ Anh đang trong tình huống không có thuốc mà vẫn đón nhận anh, lập tức càng thêm dịu dàng nặng tình.

Vào khoảnh khắc thân thể một lần nữa kết hợp chặt chẽ, hai người đều gầm nhẹ một tiếng từ trong nội tâm, lúc này bọn họ đều tỉnh táo, nhưng vẫn ý loạn tình mê.

Mười giờ tối, Tô Tuệ Anh lết thân thể mệt mỏi quay về căn hộ nhỏ mà cô cùng Hoắc Anh Tú ở chung.

Nhưng trong đầu vẫn luôn không nhịn được mà nghĩ đến cảnh tượng dây dưa điên cuồng suốt một ngày một đêm của cô cùng Sở Trình Thiên, lúc gần đi, anh hỏi số điện thoại của cô nhưng cô lại cố ý đọc một dãy số giả, tuy ấn tượng anh để lại cho cô rất tốt nhưng lý trí nói với cô, cô căn bản không phải người cùng một đường với anh, dây dưa với nhau nhiều sẽ chỉ thêm phiền phức cho nhau mà thôi.

Lần này cô quay về chính là định thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, rời khỏi Hoắc Anh Tú.



Nhưng khi cô đẩy cửa ra, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.

“Cha, mẹ, sao hai người lại đến đây?” Tải app truyện hola đọc giúp nhóm nhé!

Một lúc lâu sau, Tô Tuệ Anh mới hoàn hồn lại, vô cùng khϊếp sợ nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhưng mà cha mẹ vốn đang ở quê mới phải.

Mà em gái cô Tô Tuệ Vân lúc này đang dính chặt trong lòng bà Lâm.

Ông Tô thân thiết kéo Tô Tuệ Anh vào, cười nói: “Là Nhất Phong gọi điện gọi cha mẹ tới, nó nói muốn hai ông bà già này đến thành phố chơi vài hôm, nó vẫn chưa nói với con sao?”

Bà Tô liếc nhìn Tô Tuệ Anh, bình thản nói: “Vẫn là Nhất Phong hiếu thuận, con rể tốt như vậy con phải nắm chặt lấy cho mẹ, đừng để đến lúc bị người khác cướp mất rồi, muốn khóc cũng không kịp đâu, thằng bé kia càng nhìn càng thích, thật hy vọng sau này Tuệ Vân cũng tìm được một người con trai tốt như vậy.”

Không biết tại sao, bà Tô từ nhỏ đã vô cùng thương yêu Tô Tuệ Vân, luôn bình thản đối với Tô Tuệ Anh, cho dù Tô Tuệ Anh có ngoan ngoãn nghe lời hơn nữa, trong mắt bà dường như cũng không sao sánh được với Tô Tuệ Vân tính tình tùy hứng.

Tô Tuệ Vân đang vùi trong lòng bà Tô liền cười, ngước mắt khıêυ khí©h nhìn Tô Tuệ Anh, nói với bà Lâm: “Mẹ, người yên tâm, con nhất định sẽ tìm được một người tốt giống như anh rể, chị, chị sẽ ủng hộ em chứ?”

Thân thể Tô Tuệ Anh cứng đờ, trước mắt lại hiện lên một màn khỏa thân dây dưa của Hoắc Anh Tú và Tô Tuệ Vân ngày hôm đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Tuệ Vân, cướp người đàn ông của cô còn hỏi cô có ủng hộ hay không, cô em gái này của cô quả thực quá vô liêm sỉ rồi.

Nhưng bà Tô và ông Tô đang ở đây, cô cũng không tiện nổi giận, trong lòng lập tức hiểu rõ dụng ý Hoắc Anh Tú gọi cha mẹ cô đến đây, rõ ràng anh ta đang ép cô, lấy cha mẹ cô ép cô không thể tức giận, cũng không thể chuyển đi khỏi chỗ này.

Chí ít khoảng thời gian cha mẹ cô ở đây, cô chỉ có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

“Hoắc Anh Tú đâu?”