Lúc này Tô Tuệ Anh đã bị thuốc kí©ɧ ɖụ© làm cho choáng váng, không thể nghe được lời của Sở Trình Thiên, chỉ biết dùng thân thể chính mình chậm chạp ma sát trên thân thể của Sở Trình Thiên.
Sở Trình Thiên cảm thấy máu dồn lên não: “Chuyện này không trách được tôi rồi!”
Xoay người một cái, Sở Trình Thiên đè Tô Tuệ Anh xuống giường.
Nhưng nhìn vào gương mặt nhỏ đang mê man của người phụ nữ phía dưới, Sở Trình Thiên bỗng có chút không đành lòng, anh quay đầu đi, kéo chăn trên giường đắp lên thân thể trần trụi của Tô Tuệ Anh, khẽ hỏi: “Cô có chồng hay bạn trai không, hiện giờ anh ta ở đâu, tôi mang cô… đi tìm anh ta…”
Tuy lời này hơi trái với lương tâm, cũng khiến cho anh cảm thấy cả người khó chịu, nhưng anh lại không thể không làm như vậy.
Người phụ nữ trước mặt vừa nhìn đã biết là bị cho uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, mặc dù anh không phải Liễu Hạ Huệ nhưng cũng không bao giờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu như người phụ nữ này đã có chồng, anh càng không thể hủy đi sự trong sạch của cô được.
“Không có… Anh ta không cần tôi nữa… Tôi cũng không cần anh ta…”
Tô Tuệ Anh hơi mơ hồ mở mắt, đưa tay ôm lấy gương mặt dịu dàng của người đàn ông phía trước, hơi rướn người lên, chủ động hôn anh ta.
Hai mươi hai năm qua, dù sao cô cũng sống trong tư tưởng phong kiến bảo thủ do chính mình xây nên, nói thật lòng, cô cũng có chút mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Tối nay, cô muốn sống một cách khác, sống một thế giới tuyệt vời khác…
Cho nên, tối nay là một đêm đặc biệt, đêm mà cô hoàn toàn buông thả linh hồn của chính mình.
Lời nói và sự chủ động của Tô Tuệ Anh chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với Sở Trình Thiên, cái gì mà quân tử, anh không làm nổi nữa, xốc chăn trên người Tô Tuệ Anh lên, thân thể Sở Trình Thiên không chút do dự nào đè lên trên thân thể cô.
Hai người kề sát nhau, tiếp xúc trần trụi.
Cho dù là ở trên giường, Sở Trình Thiên cũng giống hệt như vẻ bên ngoài của anh, dịu dàng nhã nhặn, không háo sắc, kề môi vào môi Tô Tuệ Anh, nhẹ nhàng hôn sâu.
“Ừm…”
Tô Tuệ Anh bị kĩ thuật hôn và kĩ thuật tay cao siêu của Sở Trình Thiên làm điên đảo, cô cảm giác như mình được đặt trên một đám mây, theo gió bay cao…
Sở Trình Thiên bị một tiếng rên khẽ của cô khiến cho xương cốt mềm nhũn, không kìm chế được, cúi đầu cọ vào môi Tô Tuệ Anh.
“Ưm…”
Tô Tuệ Anh bị Sở Trình Thiên ma sát đến mức không chịu được, ưỡn người nghênh đón.
Cô chủ động khiến cho tâm hồn Sở Trình Thiên rạo rực, anh cúi đầu khẽ cắn vành tai tinh xảo của Tô Tuệ Anh, âm thanh trầm khàn vang lên: “Tôi muốn cô, được không?”
Tô Tuệ Anh không thể gật đầu, cô chỉ rên nhẹ một tiếng, không biết là đồng ý hay từ chối, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như một trái đào, xinh đẹp không tả xiết.
“Tôi coi như cô đã đồng ý…”
“Ừm…”
Sở Trình Thiên hôn nhẹ vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại của Tô Tuệ Anh, rồi tiến vào trong cơ thể Tô Tuệ Anh.
“A… Đau quá…”
Tô Tuệ Anh kêu đau một tiếng, thân thể trong nháy mắt căng cứng, nước mắt lập tức rơi xuống, thật sự rất đau.
“Cô… vẫn còn con gái?”
Sở Trình Thiên lập tức dừng lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Tuệ Anh, trên mặt chậm rãi nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng kéo Tô Tuệ Anh vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng dỗ dành: “Thả lỏng, thả lỏng, đau một chút thôi, rất nhanh sẽ qua, không đau nữa…”