“Tùy anh!”
Sở Trình Thiên đoạt lấy Tô Tuệ Anh từ trong tay Hàn Phiêu rồi chạy như điên về phía xe mình. Chết tiệt, nếu sớm biết sẽ làm cô bị thương, anh đã tình nguyện không đánh trả: “Em yêu à, em đừng xảy ra chuyện nhé, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…”
Người bạn bác sĩ mà Sở Trình Thiên nhắc đến chính là Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh thật ra là quan nhị đại, gia tộc mấy đời đều là quan chức quốc gia, nếu không thì sẽ không quen biết Sở Trình Thiên từ nhỏ, chỉ là bản thân anh trời sinh thích tự do, căm ghét sự bó buộc và dối trá của quan trường nên lựa chọn theo nghề thuốc, tuổi còn trẻ đã mở cho mình một bệnh viện tư nhân thượng lưu, có chút tiếng tăm trong giới y học.
Bệnh viện tư nhân của anh khá gần tập đoàn Triệu thị, Sở Trình Thiên lái xe chạy băng băng, mười lăm phút đã đến.
Hứa Thịnh đã sớm nhận được cuộc gọi từ Sở Trình Thiên, Sở Trình Thiên chưa tới, anh đã dẫn theo nhân viên y tế và băng-ca cấp cứu chờ ở cửa bệnh viện.
Sau khi kiểm tra vết thương của Tô Tuệ Anh, anh giật giật khóe miệng, khoát tay bảo nhân viên y tế lui ra, trợn mắt nhìn Sở Trình Thiên, nói: “Chỉ là chút vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại, cậu có cần khẩn trương vậy không, hại tớ điều động bao nhiêu nhân lực, còn tưởng rằng lão đầu nhà cậu bệnh đó! Cậu cõng cô ấy đến phòng khám của tớ đi.”
“Vậy mà nhẹ à, cô ấy đã ngất đi đó.”
Sở Trình Thiên gấp gáp nói.
“Té xỉu là rất bình thường, thứ nhất là do đột nhiên bị đánh, thứ hai là rơi quá mạnh, thứ ba nha, đêm qua không ngủ hôm nay lại không ăn gì, thân thể vốn dĩ đã hơi yếu, có vẻ hơi sốt.”
Hứa Thịnh nói sơ tình hình của Tô Tuệ Anh.
Sở Trình Thiên vừa nghe, không khỏi đau lòng, xem ra cô né tránh anh, trong lòng cũng không dễ chịu gì, thế nên mới không màng ăn uống. Không do dự nữa, anh ôm Tô Tuệ Anh vào bệnh viện.
Phía sau, Hàn Phiêu một tấc không rời lập tức đuổi kịp.
Tô Tuệ Anh hôn mê khá lâu, mãi đến nửa đêm mới tỉnh vì khát.
“Nước…”
Tô Tuệ Anh chậm rãi mở mắt, đã thấy Sở Trình Thiên và Hàn Phiêu một trái một phải ngồi bên giường cô, hai người ai cũng không ngủ, mắt đỏ bừng.
Vừa nhìn cô tỉnh lại, cả hai mừng rỡ, vội rót nước cho cô.
Nhìn hai ly nước trước mắt, Tô Tuệ Anh nhìn Sở Trình Thiên, lại hơi liếc nhìn Hàn Phiêu, cuối cùng, cô nhận lấy nước trong tay Hàn Phiêu.
Hàn Phiêu vui mừng nở nụ cười, sự mệt mỏi suốt đêm bỗng tiêu tan.
Sở Trình Thiên đau xót, thất vọng thu lại ly nước trong tay.
“Hai người về đi, tôi không sao rồi.”
Tô Tuệ Anh nhìn bốn bức tường trắng như tuyết cùng giường và chăn liền biết mình đang ở trong bệnh viện, phần bụng mơ hồ truyền tới cơn đau cũng làm cô nhớ lại chuyện Sở Trình Thiên và Hàn Phiêu đánh nhau lúc tan làm.
“Anh không đi.”
Sở Trình Thiên nhìn chằm chằm vào Tô Tuệ Anh, Tô Tuệ Anh không nói ra lý do vì sao cô muốn né tránh anh, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Anh không đi, sao tôi có thể đi?”
Hàn Phiêu tràn ngập địch ý nhìn Sở Trình Thiên, nếu anh đi, người đàn ông này lại “thất lễ” với Tô Tuệ Anh thì phải làm sao, nên anh phải ở lại bảo vệ Tô Tuệ Anh.