Chương 25

Hoắc Anh Tú nhếch mép, trong lòng thì suy nghĩ: Tô Tuệ Anh, cô không muốn lên giường với tôi thì để cho em gái của cô thay cô, để cho cô nghe thấy em gái cô lúc ở dưới thân tôi trở nên vui vẻ sung sướиɠ, trở nên dâʍ đãиɠ như thế nào.

Hơn nữa tiếng rên của Tô Tuệ Vân khi ở trên giường cũng vô cùng tiêu hồn, không giống với giọng của cô ta lúc bình thường, cho nên cha mẹ cũng sẽ khó lòng phân biệt.

“A… a…”

Tô Tuệ Vân nghe thấy Hoắc Anh Tú nói thế thì lập tức trở nên to gan, sau đó lớn tiếng rêи ɾỉ.

“Gọi chồng!”

Hoắc Anh Tú đặt hai chân của Tô Tuệ Vân lên trên vai, phía dưới cũng bắt đầu trở nên mạnh bạo.

“A, chồng ơi, chồng ơi, sâu quá, em không chịu nổi… a…”

Lúc này thì Tô Tuệ Vân làm gì còn đầu óc mà suy nghĩ dụng ý của Hoắc Anh Tú, cả thể xác và linh hồn của cô ta đều đang vì sự dũng mãnh của Hoắc Anh Tú mà say sưa.

Hoắc Anh Tú cảm thấy chưa đủ, hắn lật người của Tô Tuệ Vân lại, khiến cho cô ta giống như một con cɧó ©áϊ, phần eo của hắn không ngừng đong đưa, bàn tay cũng không ngừng vỗ vào vòng ba trắng nõn của Tô Tuệ Vân: “Kêu lớn tiếng lên, kêu lên…”

“A… chồng ơi… a…”



Tô Tuệ Vân bị hắn đánh thì vừa thấy đau lại vừa thấy thoải mái, cho nên tiếng kêu càng thêm mất hồn.

Trang thiết bị trong căn hộ này cũng phải là quá đắt tiền, cho nên cũng không thể cách âm, vì vậy mà cả Tô Tuệ Anh và cha mẹ của cô đều có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Tô Tuệ Vân.

“Không biết xấu hổ, Hoắc Anh Tú, anh là tên khốn khϊếp, là kẻ cầm thú…”

Tô Tuệ Anh lấy chăm trùm lên đầu, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe những âm thanh dâʍ đãиɠ như vậy.

Không phải vì giọng nói đó làm cô đau lòng khổ sở, mà là ghê tởm, cực kỳ ghê tởm.

Mà trong một căn phòng khác, ông bà Tô vốn đã ngủ say cũng bị đánh thức.

“Ây da, ông già, ông coi thử con gái rượu mà ông nuôi đó, nửa đêm canh ba đến nơi rồi còn hành hạ người ta, kêu lớn tiếng như vậy, cũng không sợ hàng xóm nghe được, nó còn biết xấu hổ hay không đây!”

Bà Tô bị tiếng kêu của Tô Tuệ Vân làm cho đỏ bừng cả mặt, cả người nóng lên.

Theo bản năng bà lại cho rằng là Tô Tuệ Anh đang kêu, bởi vì dù thế nào bà cũng không nghĩ được rằng Tô Tuệ Vân lại bò lên giường anh rể. Mong cả nhà tải thêm app truyện hola về đọc nhé!

Ông Tô cũng nghe mà lúng túng không thôi: “Ngủ đi ngủ đi, chuyện bọn trẻ chúng ta bớt quan tâm thôi, huống chi đó còn là loại chuyện phòng the này.”

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng lại đang thấy lạ, Tô Tuệ Anh do một tay ông nuôi lớn, đứa bé đó luôn luôn bảo thủ rụt rè, làm sao đêm nay lại… cởi mở như thế chứ?



Bà Tô sao còn ngủ nổi chứ, du͙© vọиɠ cả người bà đều bị Tô Tuệ Vân kêu ra luôn rồi, đẩy ông bạn già bên cạnh một cái, xấu hổ nói: “Ông già, ông xem… chúng ta hình như cũng tầm một tháng chưa làm chuyện này rồi, chi bằng bây giờ chúng ta cũng…”

“Chuyện này… không ổn đâu, để bọn trẻ nghe thấy thì không tốt.”

Ông Tô vội vàng lắc đầu.

“Bọn chúng sao còn có thể nghe thấy được chứ, không nghe thấy chúng nó đang làm đến mức khí thế ngất trời sao, đến đây đi!”

Bà Tô nói vừa xong, bèn chui vào trong chăn.

“Từ từ đã từ từ đã, cũng đã là bộ xương già rồi mà vẫn gấp gáp như thế…”

Ông Tô khổ sở liên tục kêu khẽ.

Tuy đã cố ý đè nén động tĩnh của hai ông bà xuống rất thấp rồi, nhưng Tô Tuệ Anh vẫn loáng thoáng nghe được.

Lập tức, vừa tức giận vừa xấu hổ.

Lúc này, cha mẹ cũng tới góp vui, đúng thật là.