Chương 22

Hàn Phiêu cởϊ áσ khoác ra để che đậy nửa người trên của Tô Tuệ Anh, sau đó lại ôm chặt cô vào trong lòng, dáng vẻ vô cùng đau lòng, giống như người con gái bị bắt nạt kia là người mà anh ta yêu vậy.

Tô Tuệ Anh bị dọa không nhẹ, vì vậy khi cô vừa tiếp xúc với l*иg ngực ấm áp mà rộng rãi của Hàn Phiêu thì lập tức òa khóc.

“Tuệ Anh, Hàn Phiêu, hai người…”

Tô Tuệ Kỳ vội vàng chạy đến, khi thấy được cảnh này thì lại há hốc mồm, không biết phải nói gì.

Tô Tuệ Anh vừa nghe thấy tiếng của Tô Tuệ Kỳ liền lập tức hoàn hồn, sau đó vội vàng đẩy Hàn Phiêu đang ôm chặt lấy cô ra, lúng túng nhìn Tô Tuệ Kỳ: “Tuệ Kỳ, cậu đừng hiểu lầm, tớ và Hàn Phiêu… tớ vừa mới…”

Tô Tuệ Kỳ lắc đầu cười: “Cậu không phải nói gì cả, tớ biết hết rồi, để tớ đưa cậu về nhà.”

“… Được.”

Tô Tuệ Anh gật đầu, nhưng mà không biết tại sao cô lại thấy nụ cười của Tô Tuệ Kỳ có gì đó là lạ.

Khi mà Hàn Phiêu và Tô Tuệ Kỳ đưa Tô Tuệ Anh về đến nhà thì Hoắc Anh Tú vẫn đang tăng ca ở công ty, còn Tô Tuệ Vân đang tự học ở trường, trong nhà chỉ có ông Tô và bà Lâm.

Vì không muốn hai người lo lắng nên ba người cũng không nói chuyện xảy ra ở nhà hàng cho họ biết, sau khi an ủi Tô Tuệ Anh thì Hàn Phiêu và Tô Tuệ Kỳ mới yên tâm ra về.



Hàn Phiêu rất chu đáo, sau khi đưa Tô Tuệ Anh về đến nhà lại tiếp tục đưa Tô Tuệ Kỳ về đến căn hộ mà cô ấy thuê, chẳng qua là khi anh ta chuẩn bị rời khỏi thì Tô Tuệ Kỳ lại kéo lại, khuôn mặt quyến rũ nở một nụ cười dịu dàng: “Hàn Phiêu, anh cũng vào nhà uống một cốc cà phê rồi hãy đi!” Tải app truyệnhola nhé cả nhà!

“Hàn Phiêu, anh vào nhà uống cốc cà phê đã rồi hãy đi!”

Hàn Phiêu khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Không cần, em cũng ngủ sớm đi.”

Tô Tuệ Kỳ thấy đối phương từ chối thì có chút tức giận, cô nói đến nước này là chủ động muốn hắn ở lại rồi, nhưng mà tên ngốc này…

Theo lý thuyết, cô và Hàn Phiêu là một đôi thì đáng lẽ hai người phải ở chung với nhau, nhưng mà Hàn Phiêu và cô lại mỗi người ở một nơi, hơn nữa đối phương chưa bao giờ chủ động lên giường với cô, lần nào cô cũng là người chủ động, nhưng mà dù gì thì cô cũng là con gái mà.

Chủ động nhiều lần như vậy thì đến chính cô cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên khi Triệu Dân Thường cuồng dã theo đuổi thì cô gần như không có năng lực chống đỡ, cả thể xác và Tiên Phong đều đầu hàng.

“Anh vào trong ngồi một lúc, em có chuyện muốn nói với anh.”

Thấy Hàn Phiêu xoay người muốn rời khỏi thì sắc mặt của Tô Tuệ Kỳ trở nên lạnh lùng, cô ta kéo Hàn Phiêu vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

“Em muốn nói gì?”

Ánh mắt của Hàn Phiêu hơi lóe lên, chẳng lẽ việc ngày hôm nay hắn ra tay bảo vệ Tô Tuệ Anh khiến cho Tuệ Kỳ nghi ngờ?

Tô Tuệ Kỳ cũng không nhiều lời mà lập tức đẩy Hàn Phiêu ngã xuống ghế sofa, sau đó tháo giày cao gót rồi dạng chân ngồi lên trên người Hàn Phiêu, hai tay thì không ngừng cởi cúc áo sơ mi trên người, lộ ra hình ảnh kiều diễm trước ngực.



Sau đó, cô lại bắt đầu cởϊ qυầи áo của Hàn Phiêu.

“Tuệ Kỳ, em đang làm cái gì vậy?”

Hàn Phiêu thấy hành động này của Tuệ Kỳ thì hơi đờ ra.

Cô ấy muốn cưỡng ép hắn sao?

Tuy Tuệ Kỳ đã từng nhiều lần quyến rũ hắn nhưng chưa bao giờ trực tiếp và mạnh dạn như bây giờ.

“Làm gì? Đương nhiên là làʍ t̠ìиɦ rồi!”

Tô Tuệ Kỳ đưa tay về phía hông của Hàn Phiêu, ý muốn tháo thắt lưng của hắn.

“Tuệ Kỳ…”

Hàn Phiêu vội vàng nắm lấy bàn tay của đối phương: “Hôm nay rốt cuộc là em bị sao vậy?”

“Em bị làm sao, anh lại còn hỏi em bị làm sao? Em ngược lại muốn hỏi là anh bị làm sao đấy?”