Chương 192:
Vừa nói, người phụ nữ vừa lấy tập tài liệu trên bàn đưa cho Tô Tuệ Anh.
Tô Tuệ Anh nghe vậy, lần nữa tuyệt vọng tột cùng…
Đêm qua, Hoắc Anh Tú đã có một màn bạo lực với cô, như một cuốn phim phát lại trong đầu cô, và hơn hết là câu nói trước khi rời đi của hắn, cứ thế vọng đi vọng lại.
“Đừng có ý định kiện tôi tội cưỡиɠ ɧϊếp, bằng không những bức ảnh này sẽ được công bố cho cả thiên hạ, tôi bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy chúng sẽ là Sở Trình Thiên!”
“Tôi bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy bức ảnh sẽ là Sở Trình Thiên!”
“Sẽ là Sở Trình Thiên!”
“……’”
“ Không…..”
Tô Tuệ Anh nước mắt đầm đìa, lắc đàu lia lịa, cô không muốn Trình Thiên biết chuyện này, cũng không thể cho anh biết, không thể, không thể, không thể……
Người phụ nữ như sớm đã đoán được Tô Tuệ Anh sẽ có phản ứng như vậy, đặt chứng cứ sang một bên rồi nói: “Cô đã hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm rồi, tôi nghĩ người nhà cô chắc giờ đang rất lo lắng đi tìm cô, cứ cho là cô không muốn gặp họ, nhưng cũng nên báo cho họ câu bình an.”
Nói rồi, người phụ nữ đưa chiếc điện thoại trong tay cho Tô Tuệ Anh..
Tô Tuệ Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại, người phụ nữ này nói đúng, cô đã mất tích một ngày một đêm rồi, chỉ sợ Trình Thiên tìm cô sắp phát điên rồi, nhưng cầm chiếc điện thoại trong tay cô lại không biết nên nói gì với Trình Thiên.
Ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ, Tô Tuệ Anh nói: “Tại sao cô lại giúp tôi?”
Cô và cô ấy chỉ là những người xa lạ không quen biết.
Người phụ nữ tối sầm mặt than thở đáp: “Chúng ta cùng cảnh ngộ…”
Tô Tuệ Anh ngạc nhiên, “Lẽ nào cô cũng từng bị…..”
Những lời phía sau Tô Tuệ Anh không nói nổi nữa, chả trách người phụ này lại giúp cô lưu chứng cứ, thì ra cô trước đây đã từng trải qua nỗi đau như vậy.
Người phụ nữ cười nhạt, “Tất cả sẽ qua trôi đi theo thời gian thôi, tôi đã không còn đau lòng nữa rồi, vì vậy cô cũng không cần nghĩ không thông, gọi điện cho bạn cô đi, không thì gửi một tin nhắn cũng được, tôi đi mua cho cô ít đồ ăn.”
Nói xong, người phụ nữ đi ra khỏi phòng.
Để lại Tô Tuệ Anh một mình co ro khóc thầm trên trên chiếc giường rộng thênh thang.
Cuối cùng, Tô Tuệ Anh lựa chọn gửi tin nhắn cho Sở Trình Thiên, nói dối là đã gặp một người bạn, tất cả đều rất tốt, nói anh không cần lo lắng.
Hôm đó, Sở Trình Thiên tìm cô một ngày một đêm không thấy, sắp phát điên rồi, vừa thấy Tô Tuệ Anh dùng số điện thoại lạ nhắn tin tới, anh lập tức gọi lại.
Nhưng Tô Tuệ Anh căn bản không dám nghe giọng của anh, cô sợ khi cô nghe thấy giọng anh sẽ nhịn không được mà khóc thành tiếng.
Sở Trình Thiên gọi nhưng không ai nghe máy, liền gửi tin nhắn tới số vừa rồi hỏi Tô Tuệ Anh ở đâu, anh lập tức qua đón cô…
Tô Tuệ Anh tay run rẩy viết tin nhắn trả lời, nhưng có chết cô cũng không nói cô ở đang ở đâu, mà thật ra chính cô cũng biết giờ cô đang chốn nào.
Hai người cứ như vậy người gửi người trả lời, ban đầu Sở Trình Thiên còn hoài nghi gửi tin nhắn cho anh không phải là Tuệ Anh, nhưng theo dòng tin nhắn, anh cuối cùng cũng yên tâm, anh chắc chắn những tin nhắn này chính là do Tuệ Anh gửi bởi mỗi người đều có phong cách nói chuyện riêng, mà đây lại chính là phong cách của Tô Tuệ Anh, điểm này không ai rõ hơn Sở Trình Thiên.